Buổi chiều tan tầm đang là giờ cao điểm, trên tàu điện ngầm đông đúc, hai cô gái trẻ đang trò chuyện sôi nổi.
"Thật đó! Nhìn gần thực sự rất đẹp trai, so với trong video hay ảnh chụp còn đẹp hơn gấp trăm lần, không hổ là Nguyên Thị Thiên Đoàn, đỉnh thật!"
"Cậu may mắn thật đấy, mình làm việc Nguyên Thị được ba tháng rồi nhưng còn chưa được gặp anh ấy bao giờ. Nói gì thì nói, độ đẹp trai của Nguyên Thị Thiên Đoàn mọi người đều công nhận nha. Bạn thân của mình sau khi xem những bức ảnh này đều bảo mình có cơ hội thì chụp thêm vài bức ảnh đời thường của họ nữa, nếu có thể chụp chung thì càng tốt".
"Mình cũng muốn chụp ảnh chung, thật hâm mộ những người có thể làm việc chung với họ. Ngày nào cũng được ngắm trai xinh gái đẹp như thế thì lúc nào cũng có động lực làm việc nhỉ?"
—Không, hoàn toàn không.
Nói thật, âm thanh nói chuyện của hai cô gái kia cũng không lớn, trên tàu cũng rất nhiều người, nếu không phải Phương Mạt đứng ngay trước mặt bọn họ thì nhất định cô sẽ không nghe thấy cuộc đối thoại này.
Nhưng mà cứ cố tình vừa khéo như vậy đấy, bị cô nghe được mất rồi!
Hơn nữa, đối với danh xưng đấy cô nghe xong liền cảm thấy có chút xấu hổ, nếu có thể, Phương Mạt hận không thể trực tiếp biểu diễn tại chỗ một cảnh “kết liễu” cổ điển trên Đấu trường La Mã cổ đại!
Lúc này, cô cảm thấy rất may mắn vì chính mình đang đeo khẩu trang, hơi rũ mắt cúi đầu xuống một chút là cô hoàn toàn có thể giả làm người qua đường Giáp, làm như thể tất cả những chuyện này không liên quan gì đến cô.
Tuy nhiên, cuộc trò chuyện phía sau vẫn còn đang tiếp tục, hơn nữa đối tượng được nhắc đến đã chuyển từ một nhóm người lên một mình cô.
"Cậu nói xem, thư ký Phương và Tổng giám đốc Nguyên có phải một cặp không? Mình thấy hai người họ rất xứng đôi!"
"Ai biết được, dù sao mình cũng chỉ quan tâm đến họ vì nhan sắc, không muốn làm mấy trò đu couple gì đó như trong giới giải trí, chỉ cần không xào CP thì vĩnh viễn không thể sập phòng! Mình chỉ yêu thích chị gái nhỏ giỏi giang, mạnh mẽ thôi!"
"Ha ha ha, cũng có lý. Hơn nữa loại tính cách lạnh lùng bá đạo của Tổng giám đốc Nguyên đã không còn hợp gu của giới trẻ bây giờ nữa. Mình vẫn thích kiểu dịu dàng ấm áp như Tổng giám đốc Liễu hơn."
"Đúng đúng đúng! Nếu như là mười năm trước thì mình rất thích kiểu người như Tổng giám đốc Nguyên, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy liền sợ. Công việc đã bận thì chớ, lại còn phải đi chăm sóc ủ ấm cho một tảng băng nữa, đó không phải là tự tìm khổ thì là gì? Ngoài kia đàn ông ấm áp đầy rẫy ra!!"
"Ha ha ha ha ——"
Trò chuyện rôm rả, chủ đề của hai cô gái nhanh chóng chuyển sang mẫu người lý tưởng của mình.
Phương Mạt, người bị buộc phải nghe người khác nói xấu sếp mình: ... Buồn cười quá, không được! Phải nhịn!
Điều này nói cho chúng ta biết một đạo lý, ngàn vạn lần không được bàn tán về đồng nghiệp và những chuyện trong công ty ở những nơi công cộng.
Bởi vì bạn không thể biết nhân vật chính của đề tài bạn đang nói có ở ngay cạnh bạn hay không.
May mắn trong hàng ngàn may mắn chính là, Tổng giám đốc đương nhiệm của Nguyên Thị - Nguyên Hoài Cảnh, đối tượng bị nói xấu lại không cần lo lắng về vấn đề này.
Anh không đi tàu điện ngầm, ở công ty cũng có thang máy riêng, ngay cả ăn cơm cũng là người ta mang lên tận văn phòng cho anh, về cơ bản sẽ không phát sinh những tình huống như thế này, nhưng Phương Mạt lại cảm thấy cho dù anh thực sự nghe thấy cũng sẽ không có phản ứng gì.
Người có tính cách như Nguyên Hoài Cảnh căn bản sẽ không quan tâm đến lời đánh giá của người khác về mình, làm theo ý mình mới chính là lời miêu tả chân thật nhất về anh.
Phương Mạt đã vào thực tập tại Nguyên Thị khi cô học đại học năm thứ tư, vốn dĩ cô không ứng tuyển vào vị trí thư ký Tổng giám đốc này, nhưng vào thời điểm đó xảy ra một số chuyện, Nguyên Thị thường xuyên phải điều động nhân sự, mà cô cũng ngoài ý muốn bị đẩy lên làm việc ở bộ phận thư ký.
Cuối cùng, mất một năm từ một trợ lý thư ký trở thành thư ký của Tổng giám đốc, tính cả thời gian nửa năm thực tập thì cô đã làm việc ở Nguyên Thị hơn ba năm, miễn cưỡng được coi là lão làng.
Nhưng nói thật, ngay cả Phương Mạt hiện tại cũng không thể vỗ ngực tự tin nói rằng mình là con giun trong bụng sếp, có thể hiểu được hết toàn bộ những lời lẽ, hành vi lẫn sắc mặt của Nguyên Hoài Cảnh.
Thời điểm Phương Mạt trở thành trợ lý thư ký, Nguyên Hoài Cảnh cũng mới trở thành chủ tịch của Nguyên Thị chưa đầy một năm, những hiểu biết ít ỏi của cô về anh đều là nghe được từ những nhân viên lâu năm ở đây.
Khi đó, Phương Mạt chỉ nghe ngóng được một số thông tin đại loại như: đẹp trai, ít nói, chú trọng hiệu quả và là một người cuồng công việc.
Lúc ấy trong đầu cô tự động hiện lên hình ảnh những nam chính tinh anh trong những bộ tiểu thuyết kinh điển trên mạng hoặc trên phim truyền hình.
Nhưng sau một thời gian làm thư ký cho người này, Phương Mạt chỉ muốn nói: Tôi sống chừng ấy năm, lần đầu tiên tôi biết rằng bản thân là người hiền lành, tốt tính đến vậy!
Khuôn mặt quả thực giống như nam chính xé sách bước ra, nhưng người này sao mà...ha ha.
"Thư ký Phương, bảng lịch trình."
"Thư ký Phương, đổi."
"Thư ký Phương, 28 phút."
Có phải khó hiểu như đang nghe kinh thánh không?
Không biết Nguyên Hoài Cảnh ít nói là do bẩm sinh hay là vì lý do gì khác, giống như chỉ cần nói thêm vài câu là sẽ phạm pháp vậy, mới đầu Phương Mạt còn lấy hết dũng khí đặt câu hỏi xác nhận lại để không phạm sai lầm.
Nhưng khi cô hỏi lại xong cô lại nhận được một ánh mắt "Sao những cái đấy mà cũng phải hỏi".
Cùng với khuôn mặt cứng nhắc của Nguyên Hoài Cảnh, mang đến cho người khác áp lực rất lớn.
Kiệm lời thì đã đành, đằng này còn đòi hỏi rất nhiều vấn đề nhỏ nhặt vô lý khiến người khác khác không thể chấp nhận nổi.
Ví dụ, vì mũi của Nguyên Hoài Cảnh rất nhạy cảm nên những người xung quanh anh không được dùng nước hoa, không được ăn đồ có mùi nồng, thậm chí không được dùng dầu gội đầu có mùi hương.
Lại ví dụ như trước khi vào văn phòng phải gõ cửa ba lần, gõ nhiều hơn hay ít hơn đều không được, đừng hỏi cô tại sao, cô cũng không biết vì sao nữa.
Nói tóm lại là có rất nhiều chuyện ngoài lề lớn nhỏ thách thức giới hạn chịu đựng của con người, Phương Mạt cảm thấy rằng Nguyên Hoài Cảnh có thể lớn lên bình an như vậy mà không bị người khác đánh chết đều là do ông trời phù hộ.
Bây giờ nhớ lại những ngày đầu tiên thích ứng công việc, Phương Mạt cảm thấy nếu không phải công ty trả lương cho cô cũng hậu hĩnh, lại có đàn anh tốt bụng thường xuyên hỗ trợ cô trong công việc thì cô đã nghỉ việc lâu rồi.
Càng hiểu rõ vì sao đàn anh vào làm một năm liền bất mãn, trực tiếp bỏ việc chạy lấy người rồi.
Dưới tình huống như vậy, có thể Nguyên Hoài Cảnh nghĩ rằng sắc mặt của mình có thể so với khuôn mặt rạng ngời của thiên sứ, nhưng trong mắt Phương Mạt đều giống như Diêm Vương —— đến đòi mạng.
Cái gì mà nhìn trai đẹp sẽ có thêm động lực làm việc, vớ vẩn.
Ở nơi làm việc, nhan sắc không đáng một đồng!
Khi cửa nhà ga mở ra, Phương Mạt nhanh chóng chen ra khỏi đám đông, cuối cùng thoát khỏi cuộc trò chuyện khiến cô xấu hổ.
Thậm chí, khi bước ra khỏi tàu điện ngầm, Phương Mạt không khỏi thở phào một hơi.
Cô tự nhận mình chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường, ngay cả trong tập đoàn Nguyên Thị, cô cũng không tranh đua háo thắng để nổi bật giữa đám đông, cho nên số người biết cô không đến 1%.
Bình trường ngoại trừ những lúc tương tác trong công việc ra thì ai sẽ quan tâm thư ký của sếp là ai cơ chứ ? Có quan tâm thì cũng chỉ quan tâm đến sếp lớn thôi.
Dù sao chắc chắn sẽ không có chuyện cô trở thành trung tâm của chủ đề bàn tán của mọi người như bây giờ.
Nguyên nhân của tất cả những chuyện này là một chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào đầu năm nay.
Trước mắt, tập đoàn Nguyên Thị có hơn 10.000 nhân viên chính thức, để hiểu rõ hơn nhu cầu của nhân viên, năm ngoái, công ty đã tạo một diễn đàn nội bộ cho phép nhân viên ẩn danh thảo luận với nhau.
Nguyên Hoài Cảnh đã đăng một bài viết nói rằng anh là người duy nhất có đặc quyền của quản trị viên, có thể biết được thông tin nhân viên đằng sau ID ẩn danh của từng người, và anh sẽ không nổi nóng nếu ai đó phàn nàn về công ty. Diễn đàn này được lập ra chủ yếu là để hiểu rõ hơn về nhu cầu của mọi người bla bla.
Mặc kệ những lời này có chứa bao nhiêu từ ngữ hoa mỹ được thêm vào để tạo hiệu ứng, dù sao thì diễn đàn này chính là được ra mắt trong hoàn cảnh như vậy.
Diễn đàn lúc đầu không sôi nổi lắm, nội dung các bài đăng chủ yếu là hỏi về lễ tết năm nay, nghỉ lễ nghỉ bao nhiêu ngày, lương thưởng ra sao và chế độ mới của công ty hiện tại thế nào, phỏng chừng mọi người vẫn còn có chút lo lắng, cho đến khi có vài báo cáo nặc danh lần lượt xuất hiện, những bài báo cáo này vừa mới được đăng tải liền có thể gây ra một trận gió tanh mưa máu.
Nếu không phải bị bức bách nỗi không còn đường lui, thì người bình thường hẳn sẽ không lựa chọn phương thức này.
Mà Nguyên Hoài Cảnh đã thực hiện rất tốt lời hứa của mình, một khi có người báo cáo, anh sẽ cho người đi xác minh, quá trình điều tra và kết quả đều sẽ được công bố trên diễn đàn.
Một lúc sa thải ba quản lý và hai giám đốc, đa dạng hóa các loại thức uống trong phòng trà chiều của công ty, giải thể những tổ chức đoàn thể không cần thiết, tóm lại hơn một năm này đã làm tăng sự tín nhiệm của toàn bộ công nhân viên đối với công ty. Từ đó diễn đàn mới dần trở nên sôi nổi hơn.
Vốn dĩ những thứ này không liên quan gì đến Phương Mạt, công việc bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, căn bản không có thời gian quan tâm diễn đàn, trừ khi có những bài báo cáo tương tự, trợ lý của cô sẽ phân loại tin tức rồi nói với cô, sau đó cô sẽ báo cáo lại với Nguyên Hoài Cảnh.
Cho đến tháng tư năm nay, bộ phận phát ngôn của công ty đăng tải một bài viết lên diễn đàn.
Kỳ thật từ trước đến nay bộ phận phát ngôn của công ty cũng thường xuyên đăng tải những phương hướng mới nhất của công ty, các kế hoạch trong tương lai, thậm chí cả hình ảnh trong các cuộc họp hội đồng thường niên cũng được đăng tải, nhưng bài đăng lần này lại kèm theo một bức ảnh Nguyên Hoài Cảnh tự cầm máy ảnh chụp cùng mọi người giữa giờ nghỉ trong cuộc họp cổ đông. Bức ảnh này không chỉ có độ nét cao mà bố cục cũng rất đep, mặc dù thoạt nhìn đều thấy đây là một cuộc họp nghiêm túc nhưng ai nhìn cũng sẽ không thể chịu nổi vẻ ngoài ưa nhìn của những người trong ảnh.
Mỗi người trong số năm người trong ảnh đều là trai xinh gái đẹp có thể phát sáng trước mắt mọi người.
Thay vì đăng bài theo phong cách nghiêm túc như trước đây, hôm nay bộ phận phát ngôn của công ty lại đổi gió, đăng ảnh kèm theo tiêu để cực dễ thương.
"Click để xem bảo vật của Nguyên Thị! Tuyệt đối ngon bổ rẻ ~"
Làn sóng này là do chính phủ làm đầu têu nha! Hơn nữa đối tượng của bài đăng này còn là sếp lớn cùng những quản lý cấp cao hàng hiếm khi được thấy mặt trực tiếp, công nhân viên của Nguyên Thị lập tức dậy sóng.
Xét cho cùng, giữa một nhóm doanh nhân có độ tuổi trung bình từ 40 trở lên, bụng bia, hội tụ đủ các đặc điểm của những doanh nhân Địa Trung Hải điển hình, thì bức ảnh này giống như là một dòng nước trong vắt, khác biệt hoàn toàn.
"Đây thật sự không phải là đang quay phim truyền hình à?"
"Hàng ngày tỏ tình với Tổng giám đốc Nguyên! Tôi làm được!"
"Chết tiệt, tôi đột nhiên cảm thấy chính mình làm thấp đi hình tượng của Nguyên Thị rồi!"
Nhóm nhân viên xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện còn "bí mật" đặt biệt danh cho năm người họ, cũng chính là biệt danh khiến Phương Mạt cảm thấy xấu hổ khi nghe thấy lúc nãy - Nguyên Thị Thiên Đoàn.
Nói với ngoại hình này, không tham gia Show tuyển tú dấn thân vào Showbiz thì thật là đáng tiếc.
Sự hưởng ứng nhiệt tình như vậy ngay cả bộ phận phát ngôn cũng không ngờ tới, vốn dĩ đang nơm nớp lo sợ, suy nghĩ có nên dìm bài viết này xuống hay không, nháy mắt liền như đồng loạt bị tiêm máu gà*!
(*) - Vào khoảng năm 1959, Trung Quốc có rất người cao tuổi sức khỏe rất kém, nhà ai có người như vậy đều sẽ nuôi một con gà trống để lấy máu bổ thân, họ sẽ rút máu của con gà rồi tiêm vào dưới da của người bệnh. Người được tiêm máu gà cả người khô nóng, sắc mặt đỏ hồng như gà chọi.(App TᎽT)
Chẳng quan Nguyên Hoài Cảnh có ngồi lạnh mặt như muốn hỏi bọn họ không cần tiền nữa à, dù phải chịu áp lực rất lớn nhưng bộ phận phát ngôn vẫn lì đòn, tiếp tục cho ra các bài đăng thứ hai, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, còn có bài đăng thứ ba chuẩn bị sắp sửa được tung lên, Phương Mạt cũng được yêu cầu tạo dáng chụp hai bức ảnh đang làm việc, khiến hiện tại hầu như nhân viên của Nguyên Thị đều biết đến cô.
Cho đến nay, cuộc sống yên bình và bận rộn của Phương Mạt đã hoàn toàn bị phá vỡ, số lần "bị nhìn trộm" khi đi bộ trong khuôn viên tăng vọt, đến nỗi bây giờ đi tàu điện ngầm đi làm hay tan làm về nhà cô đều phải đeo khẩu trang. Dù sao thì tỷ lệ gặp được "người trong nhà" trên tàu điện ngầm là rất cao.
Nếu vừa rồi chẳng may cô bị nhận ra, phỏng chừng cô chỉ có thể thu dọn đồ đạc rời khỏi hành tinh này ngay trong đêm.
Ting——
Điện thoại rung lên.
Âm thanh bất chợt khiến trái tim Phương Mạt nhảy dựng.
Lúc này mà gửi tin nhắn cho cô thì tám chín phần là...
Cô vội vàng mở ra xem, quả nhiên là tin nhắn của Nguyên Hoài Cảnh.
"Tổng giám đốc Nguyên: Hủy bỏ lịch trình ngày mai."
Phương Mạt: "..."
Mẹ kiếp !!!
Đang đứng nơi công cộng, Phương Mạt chỉ có thể nuốt lại những lời chửi bới muốn thốt ra trong cổ họng.
Ngày mai, theo như lịch trình ban đầu sẽ tổ chức hai cuộc họp, sau đó là cuộc gặp mặt hai ông chủ lớn nào đó bàn chuyện công việc, có thể nói là kín nguyên một ngày, không có thời gian rảnh rỗi.
Kết quả Nguyên Hoài Cảnh đột nhiên nói hủy bỏ mà không nói rõ lý do, cô phải giải thích thế nào với những người khác đây?
Điều khiến cô bực bội hơn là đến tận bây giờ mới nói với cô!
Tại sao không để đến sáng mai rồi nói? Khó khăn lắm cô mới được tan làm đúng giờ!
Phương Mạt hít một hơi thật sâu, cô sải chân đi về phía nhà mình, những bước chân nện thật mạnh xuống mặt đường như muốn giẫm chết Nguyên Hoài Cảnh.
Có vẻ như đầu năm nay, tính cách của vị ông chủ lớn nào đó càng ngày càng thất thường, trước đây còn được đánh giá là "Người cuồng công việc", nhưng bây giờ nói mất tích là mất tích, ngay cả Phương Mạt cũng không biết tên này đang muốn làm gì.
Cứ như thể kỳ mãn kinh đến sớm vậy, khiến người ta thực sự muốn bắt lấy khuôn mặt đẹp trai đó rồi đánh cho một trận nhừ tử! Nếu không thì khó mà nuốt được cục tức trong lòng!
—Bình tĩnh, đừng nóng giận, phụ nữ không nên nóng giận.
Sau khi lặp đi lặp lại câu nói này vô số lần trong lòng, sau khi tự cảm thấy bản thân đã bình tĩnh lại Phương Mạt lại nhấc điện thoại lên.
"Phương Mạt Maura: Vâng, Tổng giám đốc Nguyên"
Sau đó mở cửa, ném chiếc túi xuống đất, đi về phía tủ lạnh lấy một quả táo, Phương Mạt chẳng cần quan tâm hình tượng là cái chó má gì nữa, nằm nhoài trên ghế sô pha bắt đầu liên lạc với các bộ phận khác, cuộc họp không thể hủy bỏ nhưng quá trình cần thay đổi một chút, đến khi họp xong, biên bản cuộc họp cần phải được chuẩn bị sẵn sàng.
Cho dù Nguyên Hoài Cảnh không đi làm, nhưng khi xong việc nhất định sẽ hỏi đến.
Một thư ký có năng lực đương nhiên không thể đợi sếp hỏi đến mới nhớ đến rồi đi chuẩn bị.
Còn về phía hai ông chủ kia cũng cần phải tìm một lý do đàng hoàng thích hợp.
Sau khi làm xong mọi việc, Phương Mạt hồi phục tinh thần, nhìn đồng hồ đã là mười giờ tối.
Vội vã đi tắm rửa, cuối cùng, đến mười một giờ cô cũng leo lên chiếc giường nhỏ của mình.
—— Muốn từ chức.
—— Không được, mày vẫn còn một khoản vay mua nhà!
—— Muốn từ chức.
—— Không được, mày không có tiền!
Trước khi đi ngủ là thời điểm dễ có những suy nghĩ lung tung nhất.
Đã có vô số lần Phương Mạt nghĩ đến việc từ chức, nhưng lần nào cũng bị hiện thực đánh bại.
Đặc biệt là kể từ khi cô tự mua nhà.
Diện tích thực tế của căn nhà này thậm chí còn chưa đến năm mươi mét vuông, lần mua nhà này không chỉ tiêu hết số tiền tiết kiệm của Phương Mạt mà còn khiến cô nợ công ty một khoản tiền lớn.
Tuy rằng có chế độ phúc lợi cho nhân viên, lãi suất thấp hơn nhiều so với vay ngân hàng nhưng vẫn phải hoàn vốn.
Dựa vào tốc độ kiếm tiền hiện tại của cô, lấy tiền đề là không trúng xổ số, Phương Mạt ước tính rằng còn phải mất ba bốn năm nữa mới có thể trả hết được cả gốc lẫn lãi, nói cách khác là cô sẽ phải chịu đựng Nguyên Hoài Cảnh ít nhất ba năm nữa!
Vừa nghĩ đến như vậy, Phương Mạt nhịn không được cầm chiếc gối có in hình nhân vật 2D yêu thích của mình đập mạnh xuống giường hai cái, như thể thứ trong tay cô chính Nguyên Hoài Cảnh.
Kỳ thật nếu không mua căn nhà này, với tiền lương và phúc lợi của công ty, Phương Mạt vẫn có thể sống rất tốt.
Năm nay còn chưa tới sinh nhật của cô, tính ra thì cô cũng chỉ mới 25 tuổi, lấy giá nhà đất ở thủ đô mà nói, mấy năm nay sẽ không có biến động lớn, nếu để muộn một hai năm nữa mới mua nhà thì rõ ràng áp lực của Phương Mạt sẽ được giảm đi nhiều.
Nhưng... Cô thực sự muốn có một ngôi nhà của riêng mình.
Một ngôi nhà sẽ không có ai đuổi được cô đi.
—— Quên đi, vẫn nên làm việc chăm chỉ đi, nói không chừng một ngày nào đó mình sẽ giàu to.
"Vị thần của những người làm công ơi!"
Nhắm mắt lại, Phương Mạt nằm ngửa trên giường, cô nâng chiếc gối trong tay lên bắt đầu hứa hẹn rất chân thành: "Tôi bằng lòng đem mười năm độc thân của Nguyên Hoài Cảnh để đổi lấy năng lực đọc được tâm trí!"
Cô không mong đợi điều gì khác, nhưng cô thực sự không muốn tiếp tục suy đoán công việc từ khuôn mặt cứng nhắc mang "một chút giễu cợt, một chút lạnh lùng lại có một chút cô đơn" kia nữa!
Khuôn mặt của Nguyên Hoài Cảnh cũng không phải là biểu đồ hình quạt!