Bữa ăn đêm này ăn đến gần bốn giờ sáng, Phương Mạt hoàn toàn gục xuống, ngay cả bước chân của Triệu Viêm khi đứng dậy cũng có chút lâng lâng, một chân nhẹ một chân nặng.
“Lão Nguyên.” Triệu Viêm vỗ vỗ Nguyên Hoài Cảnh bả vai: “Đi, chúng ta về đi, tôi buồn ngủ muốn chết rồi!”
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Phương Mạt: "Ồ, còn phải cõng đàn em về."
Chỉ là tay Triệu Viêm còn chưa chạm vào Phương Mạt, đã bị Nguyên Hoài Cảnh tát một cái: “Tự lo cho bản thân mình trước đi, bộ dáng này của cậu cũng đòi cõng người khác?”
Triệu Viêm phản ứng chậm vài nhịp, ngay sau đó thì nhìn thấy chính Nguyên Hoài Cảnh thật cẩn thận đến trước mặt Phương Mạt, ngồi xổm xuống và đem cõng người lên lưng, động tác nhẹ nhàng không làm Phương Mạt khó chịu chút nào.
Dựa vào thị lực cực tốt của mình, Triệu Viêm cũng nhìn thấy Phương Mạt tìm được một tư thế tương đối thoải mái, đầu nửa dựa vào vai Nguyên Hoài Cảnh, trên mặt nở một nụ cười mỉm như bắt được một chiếc gối ôm tốt.
Triệu Viêm nháy mắt tỉnh rượu hơn phân nửa: ...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play