7 giờ 25 phút sáng, chuông báo thức reo.
Phương Mạt mắt nhắm mắt mở rời giường, mơ mơ màng màng đi về phía phòng tắm, đi được nửa đường, suýt nữa thì cô vấp phải một con gấu bông nằm trên mặt đất, may mắn là cô phản ứng nhanh nên tránh được thảm kịch.
Hôm nay sao vậy nhỉ, sao người mình cảm thấy mệt mỏi vậy? Ngày hôm qua mình cũng đâu ngủ quá muộn đâu.
Phương Mạt sờ sờ trán, không bị sốt. Cô nhặt con gấu bông trên mặt đất ném lên ghế sofa, rất chính xác ném vào trên đỉnh đống gấu đang chất thành núi trên ghế, giây tiếp theo lại có ba bốn con lăn xuống đất.
Nhưng Phương Mạt cũng lười quan tâm, chỉ cần không vướng đường, cô căn bản không có tâm trạng thu dọn nhà cửa.
Nếu lúc này trong nhà có người thứ hai, nhất định sẽ kinh ngạc đến ngây người bởi những đồ vật yếu tố giả tưởng trong nhà, chưa bàn đến tủ kính chất đầy đồ thủ công, chỉ cần nhìn đến đủ loại hạt kê là biết cô chính là fan ruột của thế giới Nhị Nguyên Huyễn Tưởng*.
(*) - Thế giới trong loạt phim hoạt hình Fantasy
Ai có thể nghĩ rằng, người bề ngoài nhìn như nghiêm túc và chỉ quan tâm đến công việc như thư ký Phương lại có sở thích riêng tư này?
Thật ra trước đó cũng không bừa bộn như vậy, nhưng gần một tháng nay, đến thời gian nghỉ ngơi Phương Mạt còn không có, càng không có thời gian dọn dẹp nhà cửa, vì thế đồ đạc mỗi chỗ quăng một nơi.
Nhìn vào không khỏi có chút hỗn loạn.
Cũng may đây là nhà riêng của Phương Mạt, không có bạn cùng phòng hay người nào khác ghé thăm, cho nên dù có lộn xộn một chút cũng không ảnh hưởng gì.
Phương Mạt mất 40 phút để sửa vệ sinh cá nhân và sửa soạn đồ đạc, 8 giờ 10 phút thuận lợi bước ra khỏi cửa. Không tính thời gian ăn sáng trong nhà ăn của công ty, cô đến văn phòng làm việc của mình vào đúng 8 giờ 55 phút.
Là một thư ký, Phương Mạt không bị gò bó thời gian làm việc sáng chín giờ tối sáu giờ như những người khác, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, nhưng nếu không có tình huống gì đột xuất thì cô vẫn sẽ đến công ty trước chín giờ như những nhân viên khác, càng đừng nói đến hôm nay có một cuộc họp lúc chín giờ rưỡi.
"Tiểu Ngô, tài liệu chuẩn bị xong chưa?"
"Tử Duyệt, thông báo cho những người khác."
"Còn nữa, nhớ rõ..."
9 giờ 25 phút, Phương Mạt chỉnh sửa lại tóc tai và trang phục của mình, sau khi xác nhận mọi thứ đều hoàn hảo, cô thẳng lưng bước vào phòng họp.
"Tổng Giám đốc Nguyên tạm thời có chút việc, cuộc họp hôm nay sẽ do tôi chủ trì, vì không làm chậm trễ thời gian ăn cơm của mọi người, chúng ta trực tiếp bắt đầu thôi."
Giọng điệu của Phương Mạt thoải mái, mang theo ý cười, những người bên dưới không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù đều là họp, nhưng đại đa số mọi người vẫn thích một cuộc họp có bầu không khí thoải mái, thỉnh thoảng có thể nói đùa một chút, nếu lúc này đổi lại người chủ trì là Nguyên Hoài Cảnh, tất cả đều sẽ phải ngồi thẳng người, không dám thả lỏng chút nào.
Bây giờ đổi thành Phương Mạt, có thể nói là một niềm vui ngoài ý muốn.
Tuy là như vậy nhưng những người quản lý và giám đốc ngồi bên dưới cũng không dám làm qua loa cho xong chuyện, chưa kể sau cuộc họp này, Tổng giám đốc Nguyên nhất định sẽ tra hỏi, Thư ký Phương... không dễ bắt nạt.
Có thể trở thành tâm phúc của tổng giám đốc trong vòng hơn ba năm thì chắc chắn không phải người bình thường.
Nghĩ lại trước đây, khi Phương Mạt trở thành thư ký của Tổng giám đốc, có không ít âm thanh xì xào bàn tán.
Trong xã hội, bản thân công việc thư ký này đã bị rất nhiều người có thành kiến, huống chi Phương Mạt còn trẻ đẹp như vật, trong mắt đám cổ đông già bụng phệ kia, chắc chắn cô là thư ký nhỏ mà Nguyên Hoài Cảnh lợi dụng chức quyền để lén lút bao nuôi.
Bọn họ cũng là đàn ông, chẳng lẽ còn không hiểu được thói trăng hoa của đàn ông hay sao?
Mấy cổ đông đấu đá với Nguyên Hoài Cảnh gần một năm nay không khỏi thả lỏng một chút, yêu gái đẹp cũng tốt, có sở thích còn hơn không có, chỉ cần có khuyết điểm thì không sợ không phạm phải sai lầm.
Đáng tiếc là những kẻ suy bụng ta ra bụng người này đã phải chịu tổn thất lớn từ Nguyên Hoài Cảnh và Phương Mạt.
Tập đoàn Nguyên Thị không phải là một công ty mới nổi lên, nó đã có lịch sử hơn 60 năm, ban đầu chỉ là một doanh nghiệp tư nhân của nhà họ Nguyên, sau ba thế hệ phát triển, cuối cùng nó đã phát triển thành một tập đoàn lớp phát triển sang mảng Internet, bất động sản, ăn uống,... Và trở thành một con quái vật khổng lồ trong nhiều ngành công nghiệp.(App TᎽT)
Những người trẻ tuổi có thể làm việc trong Nguyên Thị đều là chuyện đáng tự hào.
Chỉ là một Tập đoàn lớn như vậy, trên con đường phát triển cũng đã phải trải qua rất nhiều khó khăn.
Cũng giống như bốn năm trước, chủ tịch tập đoàn Nguyên Thị lúc bấy giờ không phải là Nguyên Hoài Cảnh mà là anh trai cùng cha khác mẹ của anh - Nguyên Hoài Ngạn, người này cũng là một thiên tài kinh doanh, bằng năng lực của bản thân mà đã kéo tập đoàn Nguyên Thị đang có xu hướng trượt dài xuống dốc lên khỏi bờ vực phá sản, hơn nữa lợi nhuận mấy năm tiếp đó liên tục đột phá.
Khi đó Nguyên Hoài Cảnh mới hai mươi ba tuổi, vẫn còn đang du học ở nước ngoài, những tin tức được truyền ra ngoài chỉ có một, đó là đứa con thứ hai của nhà họ Nguyên đã suy đồi đến mức không thể trọng dụng, cả ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời.
Mọi người đều đoán rằng Nguyên Thị này phần lớn là sẽ nằm trong tay của anh cả nhà họ Nguyên, mà Nguyên Hoài Cảnh này chắc chỉ có thể làm cậu chủ ăn no mặc ấm chờ chết mà thôi.
Nhưng ai có thể ngờ rằng Nguyên Hoài Ngạn lại gặp tai nạn ngoài ý muốn, kết quả trở thành người thực vật, chỉ để lại một đứa con trai mới 4 tuổi, nhà họ Nguyên người có năng lực thay thế thì đều đã già hoặc chết, không ngờ cuối cùng Nguyên Hoài Cảnh lại thành công kế vị.
Nhớ lại những đánh giá trước đây về Nguyên Hoài Cảnh, lại ngẫm lại những thủ đoạn như sấm sét của Nguyên Hoài Cảnh mà mình đã phải chịu trong vài năm qua, một số nhân viên lâu năm không khỏi thầm khinh thường những thủ đoạn của những gia tộc giàu có.
Ghép lại với những lời đồn đãi mấy năm quá, há chẳng cậu hai nhà họ Nguyên vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ sao?
Cũng không biết tai nạn của Nguyên Hoài Ngạn có thực sự là ngoài ý muốn hay không, nói không chừng là Nguyên Hoài Cảnh...
Đương nhiên, bọn họ chỉ dám nghĩ thầm những lời này trong lòng, năm đó vừa xảy ra chuyện, các cổ đông có ý đồ xấu đều muốn nhân cơ hội vớt lấy một chút lợi nhuận riêng, nghĩ rằng Nguyên Hoài Cảnh tuổi còn trẻ lại không có kinh nghiệm, chuyện gì cũng sẽ do họ định đoạt.
Ai có thể ngờ rằng cuối cùng người thua cuộc lại chính là bọn họ?
Giờ đây, đã qua mấy năm, Nguyên Hoài Cảnh đã tạo dựng được uy tín riêng ở Nguyên Thị, có thân tín của riêng mình, anh không còn là lính nhảy dù trắng tay nữa.
Hơn nữa, thủ đoạn và tầm nhìn của anh không thua gì Nguyên Hoài Ngạn, thậm chí còn cao thâm hơn một bậc, trong ba năm qua, những con số trên báo cáo tài chính hàng năm của tập đoàn Nguyên Thị đều rất đẹp, giá trị bản thân của Nguyên Hoài Cảnh không ngừng tăng lên theo từng năm.
Cho dù lúc này Nguyên Hoài Ngạn có tỉnh lại thì có lẽ anh ta cũng sẽ phải rút lui về vị trí thứ hai.
Nếu không có cách nào đả kích được anh trong sự nghiệp, vậy chỉ có tạo thêm một vài tin đồn thất thiệt mà thôi.
Và Phương Mạt chính là đối tượng đầu tiên trong tin đồn của họ.
Tuy nhiên, trong vài năm qua, không chỉ Nguyên Hoài Cảnh thành công ngồi vững vị trí của mình, mà Phương Mạt cũng dựa vào năng lực của chính mình để khiến những cổ đông và nhân viên khác không dám đánh giá thấp cô, thậm chí còn có tin đồn rằng Nguyên Hoài Cảnh sẽ thành lập một công ty theo mô hình mới, đến lúc đó sẽ để Phương Mạt phụ trách.
Đối với những tin tức này, Phương Mạt hiển nhiên không thể nào không biết, nhưng cô cũng không để trong lòng, nếu có năng lực thì đến nói thẳng trước mặt cô, còn nếu không thì cô cũng coi như họ ghen ghét nói xấu lung tung!
Nếu có thời gian để quan tâm đến những chuyện này, không bằng dành nhiều thời gian hơn cho việc kiếm tiền, sớm trả hết các khoản vay ngày nào thì sớm được tự do ngày đó.
Mặc dù Nguyên Hoài Cảnh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng anh cũng có một ưu điểm rất lớn - Hào phóng.
Chỉ riêng điều này thôi cũng có thể bù đắp tất cả những khuyết điểm của anh trong lòng Phương Mạt. Cô yêu tiền và ngày càng muốn có nhiều tiền!
"Mọi người hãy đọc kỹ Điều 3 trang 2 và Điều 5 trang 4. Tài liệu này... nếu có thắc mắc xin mời..."
Cuộc họp kết thúc thuận lợi trước giờ cơm trưa, ăn cơm xong, Phương Mạt và hai trợ lý của cô bắt đầu phân loại tài liệu, cuộc họp thứ hai được tổ chức vào lúc 3 giờ chiều, cũng kết thúc thuận lợi trước 6 giờ tối.
"Maura, tôi về trước đây, ngày mai gặp lại."
"Chị Mạt, tạm biệt ~"
Lần lượt chào tạm biệt vài đồng nghiệp, Phương Mạt trở lại bàn làm việc của mình, kiểm tra biên bản cuộc họp và một số tài liệu cần báo cáo ngày hôm nay, sau khi mang đống báo cáo này đặt lên bàn của Nguyên Hoài Cảnh là có thể kết thúc công việc của ngày hôm nay rồi.
Về phần bữa tối, Phương Mạt đã quen với việc chỉ ăn một quả táo hoặc một lát bánh mì để giải quyết, cứ coi như giảm cân đi.
Chỉ là khi cô vừa bước vào văn phòng, cửa thang máy liền mở ra.
Tâm tình vốn đang rất tốt của Phương Mạt ngay lập tức tụt xuống ba bậc.
Đây là thang máy chuyên dụng đến thẳng văn phòng của Nguyên Hoài Cảnh, bình thường chỉ có một số người được phép sử dụng.
Quả nhiên giây tiếp theo, Nguyên Hoài Cảnh sải chân bước ra, theo sau là trợ lý đặc biệt của anh - Triệu Viêm.
Không giống như Phương Mạt, trợ lý Triệu còn phải chịu trách nhiệm về một số việc nhỏ nhặt trong cuộc sống của Nguyên Hoài Cảnh, từ chuẩn bị quần áo đến đối phó với mọi người trong các bữa tiệc xã giao, có thể nói rằng anh ta thực sự phục vụ sếp 24 giờ một ngày.
Nếu ai đó có thể đoán được suy nghĩ của sếp tốt hơn Phương Mạt, thì đó phải là Triệu Viêm.
Đồng thời, Triệu Viêm cũng là đàn anh tốt nghiệp cùng trường đại học với Phương Mạt, lúc trước Phương Mạt được chuyển đến làm trợ lý thư ký cũng có một phần công lao của Triệu Viêm.
"Tổng Giám đốc Nguyên."
Phương Mạt lấy lại tinh thần, cúi đầu chào hỏi, cô còn tưởng rằng hôm nay Nguyên Hoài Cảnh sẽ không đến công ty, còn thầm có chút vui mừng vì có thể được tan làm sớm.
Chỉ là bây giờ... giấc mơ tan tành.
Vốn dĩ là cô có thể nhanh chóng đặt báo cáo lên bàn làm việc của Nguyên Hoài Cảnh sau đó nhanh chóng bỏ chạy lấy người lại biến thành một cuộc báo cáo tại chỗ, nếu như Nguyên Hoài Cảnh có hỏi một số câu hỏi hoặc cần thêm cái gì đó, khẳng định cô sẽ lại phải ở lại làm thêm giờ.
Thật là, làm sao có thể trùng hợp như vậy chứ, muộn hơn mười phút thì tốt rồi!
Mà Nguyên Hoài Cảnh nhìn thấy Phương Mạt cũng không kinh ngạc, anh rất tự nhiên đi ngang qua cô, đi tới chỗ của mình rồi ngồi xuống: "Nói đi."
Tần suất cau mày cao hơn một phần ba, tốc độ gõ ngón tay trên bàn nhanh một phần mười.
Điều này có thể nhìn ra, chỉ số tâm trạng của Nguyên Hoài Cảnh hôm nay khoảng 60, hiếm khi đạt được đến tiêu chí định mức này, lát nữa phải chú ý một chút, không được đốt pháo*.
(*) - Ý nói không được gây ra lỗi làm Nguyên Hoài Cảnh tức giận.
Phương Mạt bình tĩnh lại, đem báo cáo cùng tài liệu trong tay giao cho anh, bắt đầu báo cáo nội dung quan trọng cùng kết quả của hai cuộc họp hôm nay, giọng nói rõ ràng mạch lạc, giọng điệu dễ nghe, cho dù là nội dung nhàm chán cũng không khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
[Buồn ngủ, buồn ngủ quá]
"Hả?"
Phương Mạt sửng sốt, vừa rồi... là giọng nói của Nguyên Hoài Cảnh sao?
Nguyên Hoài Cảnh đang xem báo cáo ngẩng đầu lên, tuy rằng không nói lời nào, nhưng lại bày tỏ nghi vấn của mình rất rõ ràng.
Phương Mạt mỉm cười: "Tổng Giám đốc Nguyên, xin lỗi, hình như tôi bị ảo giác."
Thật sự là ảo giác sao?
Phương Mạt tự hỏi liệu có phải cô quá mệt hay không, nếu không thì phải dành chút thời gian để đến bệnh viện kiểm tra mới được.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ công việc đã được báo cáo xong.
Nguyên Hoài Cảnh cũng vừa đọc xong nội dung tài liệu, anh nhấp một ngụm cà phê Triệu Viêm vừa mới pha cho mình, trầm giọng nói: "Được rồi."
Có nghĩa là Phương Mạt có thể tan làm.
Trong lòng Phương Mạt mừng rỡ nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, cô đang định nói lời tạm biệt khách sáo cuối cùng thì bên tai lại vang lên một giọng nói khác.
[SKY thật sự già rồi, tốc độ tay không được nhanh như trước, năm nay MRG thật đáng tiếc, nếu không thay người mới thì sang năm không có hy vọng rồi.]
Phương Mạt: "!!!"
Nụ cười trên mặt cô lập tức đóng băng, một sự việc siêu nhiên đã xảy ra!
Lần này giọng nói rất rõ ràng, cô không thể lừa dối bản thân rằng đó chỉ là ảo giác nữa.
Đây thật sự là giọng nói của Nguyên Hoài Cảnh, mặc dù giọng điệu có chút kỳ lạ, giọng điệu không lạnh lùng xa cách như thường ngày, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, nhưng nãy giờ Phương Mạt vẫn luôn nhìn vào Nguyên Hoài Cảnh, anh không hề mở miệng nói gì cả!
Dựa vào tố chất tâm lý vững vàng của mình, Phương Mạt vẫn bày ra vẻ bình tĩnh rời khỏi văn phòng, nhưng nhìn từ phía sau, bước chân của cô có chút cứng nhắc.
Vẫn theo thói quen cô thu dọn đồ đạc, lên tàu điện ngầm về nhà.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Phương Mạt hoàn toàn tỉnh táo!
——Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, cấp tốc nghe lệnh, A Di Đà Phật, Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ…
Trong đầu có vô vàn thứ lung tung hỗn độn giống như một trận mưa đạn quét qua, nhưng tốc độ của Phương Mạt cũng không hề chậm một chút nào.
Cô nhanh chóng chạy đến bàn máy tính, bật máy tính và nhập ba chữ cái "MRG" vào khung tìm kiếm.
Một loạt tin tức hiện ra trước mắt, tất cả đều nói về một trận thi đấu chiều nay - trận thi đấu của một trò chơi thể thao điện tử!
Trong những bài đăng liên quan, vấn đề về tốc độ tay của SKY cũng được bàn tán trái chiều ở khu vực bình luận, có người cảm thấy tiếc nuối, có người lại chế giễu.
Nên biết rằng: Phương Mạt chỉ biết một chút ít về thể thao điện tử, chuyện này hoàn toàn không phải là chuyện cô có thể tưởng tượng ra được.
Hơn nữa, cả ngày hôm nay cô bận rộn, đến thời gian đọc tin tức còn không có chứ đừng nói đến kết quả trận đấu.
Cô nhanh chóng đưa ra một kết luận: Vị thần của những người làm công thật sự! Hiển! Linh!!
Đương nhiên Phương Mạt không quên điều ước mà cô đã ước tối qua trước khi đi ngủ, nhưng, nhưng mà...
Không phải là cô chỉ tùy tiện ao ước một chút thôi sao?
Loại năng lực đọc được suy nghĩ này có thực sự ổn không? Không lẽ cô đang sống trong tiểu thuyết hay bộ truyện Anime sao!
Ngày tận thế? Trùng sinh? Năng lực siêu nhiên?
Phương Mạt đứng ngây người một lúc, cả người cô như thể bị ấn nút tạm dừng, cô cũng không biết chính mình đang nghĩ cái gì.
Ba phút sau, người nào đó bỗng dưng rùng mình một cái!
Chỉ thấy Phương Mạt ba bước làm hai chạy nhanh về phòng ngủ, trèo lên giường cố gắng mô phỏng lại tư thế đêm qua, lại dùng hai tay nâng gối lên.
"Hỡi vị thần của những người làm công!"
Không nghĩ tới những năm tháng độc thân của Nguyên Hoài Cảnh lại có uy lực lớn như vậy!
Trái tim của Phương Mạt không khỏi có chút rung động.
—Sếp, anh yên tâm, nếu tôi thực sự giàu có, tôi sẽ chia cho anh một nửa!
"Tôi bằng lòng dùng mười năm độc thân của Nguyên Hoài Cảnh, không, hai mươi năm độc thân của Nguyên Hoài Cảnh đổi lấy một cơ hội làm giàu!"
Dừng một giây, lại có người bổ sung thêm một câu.
"Cả đời cũng được!"