Năm nay thời tiết ở thành phố C rất kỳ lạ, buổi sáng trời còn nắng chang chang mà đến chiều lại mưa to. May mà hoạt động của bọn họ được tổ chức sớm do không khí nóng bức, vẫn có kha khá phụ huynh đăng ký tham gia ngày hôm đó.

Hiện tại thu nhập của Lạc Lâm Viễn liên quan đến hiệu suất làm việc của cậu, cậu muốn giữ thể diện, tiền thuê nhà phụ thuộc vào tiền lương cả tháng này. Cũng đã là thanh niên hai mươi lăm tuổi rồi, không thể nào còn xin tiền mẹ được.

Lạc Lâm Viễn xách balo, che dù xuất phát sớm, từ xe buýt chuyển lên tàu điện ngầm, cậu còn đặc biệt tự chuẩn bị cho mình một đôi găng tay.

Trừ áp lực tiền thuê nhà ra thì cậu rất muốn vay tiền mua một chiếc xe, kiểu dáng đã chọn xong rồi, chỉ là không có tiền.

Phải ra ngoài khi trời mưa đúng là cực kỳ thảm, đâu đâu cũng thấy mưa, tạt cho tóc tai Lạc Lâm Viễn rũ rượi.

Cậu chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay nên hơi lạnh, bị điều hòa trên tàu điện ngầm phả vào người, hắt xì hơi liên tục mấy lần.

Cậu ôm cánh tay thô bạo xoa xoa, lập nghiệp quá bận bịu, không rảnh để sinh bệnh.

Đến phòng triển lãm, mây đen đã giăng kín ngoài cửa sổ, trong nhà có bật điều hòa, lạnh tới nỗi khiến người ta thèm được mặc áo bông.

Trưởng phòng triển lãm còn đang đón tiếp khách mời, thư ký áy náy bảo cậu chờ bên ngoài một lát nữa.

Lần chờ này kéo dài một tiếng đồng hồ, Lạc Lâm Viễn chơi Đấu địa chủ nửa tiếng, cày Pikachu thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng cũng chờ tới lúc được gặp trưởng phòng.

Ông ta cười híp mắt nói xin lỗi cậu, Lạc Lâm Viễn cũng chỉ có thể cười nói không sao, ai bảo phòng triển lãm này nổi tiếng, có quá nhiều người muốn hợp tác với họ.

Sau khi bàn bạc công việc xong xuôi, Lạc Lâm Viễn chạy về Ngư Duyên, quan sát giáo viên đưa các bạn nhỏ lên lớp. Đợi tốp học sinh cuối cùng rời đi, cậu cùng các giáo viên khác dọn dẹp vệ sinh.

Vất vả lắm mới về đến nhà, Lạc Lâm Viễn sắp liệt luôn. Cậu gắng gượng đi tắm, đang sấy dở tóc thì mơ màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, cậu bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Tiểu Hùng đã gọi cho cậu ít nhất mười cuộc mới có thể khiến cậu tỉnh lại.

Lạc Lâm Viễn chống gối bò dậy khỏi giường, giọng khàn khàn nhận điện thoại của Tiểu Hùng, "Ngại quá, tôi ngủ quên mất."

Tiểu Hùng: "Vườn trưởng, anh mau tới đi, hôm nay cần thanh toán chi phí mua sắm, còn có phụ huynh đến đăng ký, đã đợi rất lâu rồi."

Lạc Lâm Viễn luôn miệng nói Được, xuống giường thì té ngã một phát, đất lành trán đậu, đau tới mức ứa nước mắt. Thế nhưng là một con người xã hội(*), cậu phải kiên cường, không được khóc.

(*) Trái ngược với thuật ngữ "con người kinh tế", đây là giả thuyết được đưa ra dựa trên thí nghiệm Hawthorne. 

Giải thích dài dòng: Hiệu ứng Hawthorne là một thuật ngữ chỉ khuynh hướng của một số người làm việc chăm chỉ hơn và đạt hiệu suất tốt hơn khi họ là thành viên của một thí nghiệm. 

Giải thích ngắn gọn: Hiệu ứng Hawthorne khẳng định nhân viên làm việc chăm chỉ hơn nếu họ biết mình bị quan sát. 

Nói chung đoạn này có thể hiểu vị trí vườn trưởng có ti tỉ ánh mắt khác dõi theo (từ giáo viên đến phụ huynh), công việc thì nhiều nên buộc phải cố gắng và năng suất hơn.

Nhanh chóng rửa mặt xong, Lạc Lâm Viễn cảm giác nhiệt độ cơ thể mình hơi âm ấm, khả năng đã sốt nhẹ.

Cậu rửa mặt bằng nước lạnh, bôi một ít dầu gió vào mũi cho tỉnh táo hơn, do không có thời gian nên chỉ đành đặt xe, ở trên xe thúc giục tài xế liên tục mới có thể đến nơi trong vòng nửa tiếng.

Vừa đến vườn hội họa đã có không ít việc vặt cần xử lý, lại còn phải đối mặt với phụ huynh bực bội vì chờ đợi lâu nên Lạc Lâm Viễn bận túi bụi đến trưa. Tiểu Hùng gọi cơm cho cậu, Lạc Lâm Viễn không đói bụng, lấy một gói thuốc cảm mạo từ trong ngăn kéo ra, đi đun nước nóng để pha.

Tiểu Hùng nhìn sắc mặt cậu, lo lắng hỏi: "Vườn trưởng, anh không khỏe sao?"

Lạc Lâm Viễn: "Vẫn ổn, uống thuốc là khỏe thôi. Đúng rồi, hôm nay bạn học Du đó có đến lớp không?" Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, ban ngày học sinh cũng có giờ học.

Tiểu Hùng nói: "Không đến, gia đình có gọi điện báo sẽ tới học buổi tối, do bố cậu bé tan ca mới rảnh đưa con đi học."

Lạc Lâm Viễn hụt hẫng cụp mắt xuống, định uống luôn thuốc cảm đã pha.

Tiểu Hùng vội vàng khuyên can, "Chờ chút, ít nhất cũng nên ăn chút bánh mỳ, anh không biết không nên uống thuốc khi bụng rỗng sao?"

Lạc Lâm Viễn: "Vậy làm phiền cô mua giúp tôi một cái..."

Tiểu Hùng: "Bánh đậu đỏ, thương hiệu cũ lắm rồi, lần nào ăn anh chẳng chọn loại đó."

Lạc Lâm Viễn mỉm cười nói: "Cảm ơn."

Tiểu Hùng đi nhanh về nhanh, quan sát cậu ăn hết bánh mỳ rồi uống thuốc, nói: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, buổi chiều nếu không có việc gì thì em sẽ không gọi anh dậy đâu."

Lạc Lâm Viễn không từ chối đề nghị này, nhưng trước khi ngủ cậu vẫn cài sẵn đồng hồ báo thức cho mình.

Sự thực chứng minh, cậu cũng không thể nào ngủ được, bởi vì buổi chiều còn bận việc khác. Lạc Lâm Viễn cảm lạnh nên không dám mở điều hòa, đến trưa tỉnh lại thì đầm đìa mồ hôi.

Trước khi ngủ hai gò má cậu ửng hồng, gương mặt như hoa đào, khi tỉnh lại thì sắc môi trắng bệch, hai mắt đờ đẫn. Đúng là ngủ một giấc dậy mất hết cả tinh thần, cơ thể cũng nóng hầm hập.

Khi ốm đau là lúc con người ta dễ yếu đuối nhất, Lạc Lâm Viễn bọc chăn đờ người ra.

Lúc Tiểu Hùng tới gọi cậu, vườn trưởng đang cầm điện thoại xem gì đó, đôi mắt còn ươn ướt.

Tiểu Hùng hốt hoảng, "Vườn trưởng, anh đang xem phim Hàn sao?" Bị ốm mà vẫn còn tinh lực thế cơ à?

Lạc Lâm Viễn khịt mũi, "Tôi không xem phim Hàn."

Tiểu Hùng: "Sao anh lại khóc?"

Lạc Lâm Viễn: "Do hắt hơi thôi..."

Tiểu Hùng: "Anh vẫn nên đến bệnh viện khám đi, nếu như các phụ huynh phát hiện ra anh ốm thì kiểu gì cũng đến phản ánh cho xem."

Hệ miễn dịch của trẻ con rất yếu, lỡ như bị lây bệnh thì sẽ ốm cả lũ, các phụ huynh nhất định sẽ chỉ trích, nhân viên ngã bệnh thì nên ở nhà, ra ngoài lây nhiễm cho bọn trẻ con thì đúng là vô trách nhiệm.

Nếu như Lạc Lâm Viễn là giáo viên, cậu nhất định sẽ xin nghỉ ốm. Nhưng cậu là vườn trưởng, trừ việc lên lớp thì tất cả mọi chuyện đều do cậu chịu trách nhiệm, không thể nào trì hoãn công việc trong một thời gian dài được.

Lạc Lâm Viễn nhìn màn hình di động, lúc này mới thoát khỏi album ảnh, mặc áo khoác vào, "Tôi đến phòng khám tiêm, cô trông văn phòng giúp tôi, có việc thì gọi điện, tôi sẽ về ngay."

Phòng khám là do Lạc Lâm Viễn nhìn thấy trên đường đi làm rồi thầm ghi nhớ lại.

Đến nơi, bác sĩ già khám qua cho cậu, nói: "Tôi sẽ kê cho cậu đơn thuốc, uống hết rồi tính tiếp."

Lạc Lâm Viễn: "Cháu muốn tiêm, cái loại hiệu quả nhanh ấy."

Bác sĩ già trừng mắt, "Người trẻ tuổi đừng có ỷ mình có sức khỏe rồi tiêm lung tung."

Lạc Lâm Viễn: "Uống thuốc hiệu quả quá chậm."

Bác sĩ già: "Tiêm làm tổn hại thân thể."

Lạc Lâm Viễn: "Tiêm bao nhiêu tiền?"

Bác sĩ già: "Sao lại không chịu nghe lời chứ!"

Vị bác sĩ tức giận càu nhàu, nói năm xưa mình là bác sĩ ở bệnh viện nào, người ta cần đăng ký mới được vào khám, bây giờ về hưu mở phòng khám, kinh nghiệm làm việc phong phú, còn nói Lạc Lâm Viễn không chịu nghe ông khuyên thì chỉ có thiệt thòi mà thôi.

Lạc Lâm Viễn giả chết, vờ như không nghe thấy, ban đầu cậu tưởng bác sĩ sẽ truyền nước cho mình, kết quả ông nói: "Tiêm vào mông, đi vào cởϊ qυầи ra."

Lạc Lâm Viễn nghĩ thầm đã bao nhiêu năm rồi mình không bị tiêm vào mông, nhìn kim tiêm trên tay bác sĩ già, hỏi: "Ông đích thân tiêm cho cháu sao? Y tá đâu ạ?" Vị bác sĩ này tóc đã bạc trắng, không biết tay cầm kim tiêm còn vững không đây.

Bác sĩ già nói: "Con bé nhà tôi đi ăn cơm rồi, không về nhanh thế đâu. Kim tiêm với thuốc đã chuẩn bị xong, mau lên nào."

Hung dữ quá... Lạc Lâm Viễn không thể làm gì khác đành chuyển vào gian phòng nhỏ hơn bên trong, bất đắc dĩ cởi thắt lưng, để trần một phần da thịt.

Bác sĩ già đi tới, muốn tụt quần cậu xuống, Lạc Lâm Viễn vội hỏi: "Rèm cửa sổ... Kéo rèm cửa vào!"

Bác sĩ già cởϊ qυầи cậu xuống, nửa cái mông lộ ra, "Thằng nhóc cậu to xác thế này rồi thì xấu hổ cái gì, cho dù bị cô gái nào nhìn thấy thì cũng là cậu chiếm hời của người ta."

Lạc Lâm Viễn bi phẫn được xoa cồn sát trùng, lại bi phẫn được chích một phát vào mông, cây kim chọc vào mông vừa đau vừa xót, cậu còn căng thẳng nên lại càng thấy đau hơn.

Khó khăn lắm mới chịu đựng xong, y tá trở về, còn mang theo cơm, "Ông ngoại ơi, ăn cơm thôi."

Lạc Lâm Viễn cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, nhưng mông cậu vẫn chưa dừng chảy máu, một nửa mông còn đang hở ra nên cũng không có mặt mũi để đi ra ngoài.

Bác sĩ già không nể nang gì, "Nhóc con, máu vẫn chưa dừng chảy, ra ngoài lấy thêm thuốc cho ông."

Lạc Lâm Viễn chậm rì nói: "Cháu đông máu kém, chắc phải một lát nữa."

Y tá nói: "Ông ngoại, đưa đơn thuốc cho cháu với."

Bên ngoài chợt yên tĩnh lại rồi đột ngột vang lên hàng loạt tiếng bước chân, một bóng dáng nhỏ gầy xuất hiện ở cửa ra vào, cô vừa mừng vừa sợ nhìn Lạc Lâm Viễn, "Lạc Lâm Viễn! Đúng là cậu thật này!"

Lạc Lâm Viễn vội vàng kéo quần lên, bông cầm máu rơi xuống hết, cậu mở to mắt nhìn cô gái ở cửa, lắp bắp nói: "Đào, Đào Tình!"

Đào Tình đỏ hoe mắt, "Cái tên vô liêm sỉ nhà cậu! Rốt cuộc nhiều năm qua đã đi đâu vậy?"

Lạc Lâm Viễn cảm giác mông mình vẫn còn đang rỉ ra máu, thật sự bây giờ không đúng lúc để trò chuyện, cậu xấu hổ nói: "Tiểu Tình Nhi, tôi vẫn chưa cầm máu, cậu có thể lấy giúp tôi ít bông không?"

Đào Tình dở khóc dở cười đi lấy bông, tìm chỗ chảy máu rồi ấn bông lên cho cậu.

Lạc Lâm Viễn bị bạn học nữ hồi cấp ba nhìn mông mình thì có hơi thẹn thùng, cậu chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón áp út của Đào Tình, kinh ngạc nói: "Cậu kết hôn rồi à?"

Bên ngoài vang lên giọng nói hùng hồn của vị bác sĩ già, "Đúng đấy thằng nhóc thối, đừng có tơ tưởng tới cháu gái của tôi nữa!"

Đào Tình: "Ông ngoại, đừng nói linh tinh, đây là bạn thân của cháu!"

Bác sĩ già ấm ức tiếp tục ăn cơm, không dám nói nữa.

Đào Tình cười nói: "Kết hôn rồi."

Lạc Lâm Viễn: "Với ai vậy?"

Đào Tình: "Phương Tiếu."

Lạc Lâm Viễn: "???!!!!" Cậu trợn trừng hai mắt, nhất thời không thể nào chấp nhận được sự thật tên trai thẳng sắt thép Phương Tiếu đã thoát khỏi kiếp FA, lại còn kết hôn rồi.

Đào Tình lau nước mắt, "Tốt quá rồi, cuối cùng cậu cũng trở về, về lúc nào vậy? Tại sao lại ở đây, bị bệnh gì sao, từ hồi cấp ba sức khỏe của cậu đã không tốt rồi. Tôi phải gọi điện cho Phương Tiếu, anh ấy trách cậu, còn nói khi nào gặp lại sẽ đánh cậu nữa. Đừng sợ, nếu ổng dám đụng đến cậu thì tôi sẽ không cho ổng về nhà nữa."

Đào Tình quá kích động nên nói một lèo, Lạc Lâm Viễn mặc quần lại, cũng không còn ngượng ngùng nữa mà cười nghe cô nói chuyện.

Đào Tình từ từ dừng lại, do dự nói: "Nếu đã về, sao cậu không liên lạc lại với bọn tôi?"

Lạc Lâm Viễn hồn nhiên xoa mặt, "Sợ bị đánh."

Đào Tình vỗ lên cánh tay cậu một phát, lại chần chừ hỏi: "Cậu về rồi thì có liên lạc với Du Hàn không?"

Lạc Lâm Viễn hơi ngạc nhiên vì Đào Tình lại nhắc đến Du Hàn, nhưng chuyện này cũng nằm trong dự đoán. Dù sao thời cấp ba chuyện của hai người họ ầm ĩ tới nỗi ai cũng đều biết.

Đào Tình nhìn vẻ mặt cậu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cười, "Phương Tiếu biết cậu trở về, chắc chắn sẽ rất vui."

Lạc Lâm Viễn trao đổi phương thức liên lạc với Đào Tình rồi rời khỏi phòng khám.

Đào Tình đuổi theo, gọi cậu từ xa, "Tiểu Viễn, nếu có thể, cậu hãy liên lạc với Du Hàn đi, số điện thoại của cậu ấy chưa từng thay đổi!"

Lạc Lâm Viễn không quay đầu lại vẫy vẫy tay, trông rất phóng khoáng, thật ra trên đường về, cậu đã lấy điện thoại ra nhìn dãy số kia nhưng chậm chạp mãi không dám bấm.

Cậu thở dài, vốn định thoát ra thì lại không cẩn thận bấm vào. Đang cuống lên định dập máy thì cuộc gọi được người nhận kết nối.

Du Hàn: "Alo."

Lạc Lâm Viễn cẩn thận nâng điện thoại áp lên tai, "Chào anh."

Du Hàn: "..."

Thấy Du Hàn không lên tiếng, Lạc Lâm Viễn càng căng thẳng hơn, "Tôi gọi điện tới chỉ muốn hỏi anh..." Cậu nhanh trí, "Hôm nay anh đến buổi chiều hay buổi tối? Anh sẽ đến cùng Du Uyên có phải không?"

Du Hàn: "Tôi đã gọi điện tới cơ sở của cậu để xác nhận giờ học rồi."

Lạc Lâm Viễn: "À, vâng vâng, thật ngại quá."

Hình như cậu nghe thấy Du Hàn ở bên kia đầu điện thoại thở dài, hỏi cậu: "Còn việc gì khác không?"

Lạc Lâm Viễn: "Không." Cậu nói: "Xin lỗi anh."

Du Hàn: "Vì sao phải xin lỗi?"

Lạc Lâm Viễn: "Làm lãng phí thời gian của anh."

Lần này bên kia máy càng im lặng lâu hơn, Du Hàn nói: "Nhận cuộc gọi của cậu không lãng phí thời gian, buổi tối gặp."

Lạc Lâm Viễn phấn chấn hẳn lên, cảm giác đầu không còn đau, cơ thể cũng không còn mềm oặt ra nữa, "Buổi tối gặp."

Kết thúc cuộc gọi, cậu mở album ảnh trên điện thoại ra, bên trong có chứa ảnh cậu chụp lén Du Hàn, gần đây lại tăng thêm vài hình, là Du Hàn của tuổi 25.

Vẫn là một Du Hàn khiến cậu động lòng như trước đây.

_____________

Lời editor: Lạc Lâm Viễn – thanh niên 25 tủi – bị sốt – bị tiêm vào đuýt =)))))))) Cái sự nhục nó chưa dừng lại ở đó, lại còn bị vợ của bạn thân bắt gặp nữa :)))) Quần đây, các cô đội đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play