Hai người tổ chức kết hôn ở Mỹ, Lâm Thư bố trí nhà thờ, Du Hàn chịu trách nhiệm chi tiền, còn Lạc Lâm Viễn chịu trách nhiệm làm cầu nối giữa hai bên.
Lâm Thư áp đặt, Du Hàn cũng rất xem trọng việc này, thỉnh thoảng hai người họ xảy ra xung đột.
Lạc Lâm Viễn bản tính hiền lành, cảm nhận được bầu không khí căng thẳng nhưng không thể bỏ của chạy lấy người, nhất định phải ở lại chịu đựng, thật sự khổ không thể tả.
May mà có cục cưng Vu Viên, vừa dậy là đi tìm anh Lạc của nhóc ngay, có đứa bé này là Lâm Thư và Du Hàn đình chiến.
Đối với sự tồn tại của Vu Viên, Lâm Thư luôn nói một đằng làm một nẻo.
Ban đầu khi vừa mới gặp đứa bé này, Lâm Thư khá cay nghiệt, chê Lạc Lâm Viễn kết hôn với Du Hàn còn được mua một tặng một, thể hiện y như công chúa Bạch Tuyết và mẹ kế, vừa ngạo mạn vừa độc miệng.
Không hiểu sao sự dễ thương quá thể đáng của Vu Viên lại có thể đánh hạ Lâm Thư, bên ngoài bà mạnh miệng chê trách nhưng đôi mắt lại cứ dính chặt lấy nhóc con này.

Vu Viên chạy bộ té ngã, nhóc còn chưa khóc mà Lâm Thư đã ở đó nổi giận, còn khó chịu nhốt mình trong phòng vẽ tranh phát tiết cả buổi trưa.
Màu sắc vẽ ra toàn là màu đậm, rất lòe loẹt.
Lạc Lâm Viễn chứng kiến thì ghen tị kinh khủng, một mình đi giày xéo vườn hoa Lâm Thư nuôi trồng, cầm kéo cắt lung tung, hái chơi được một bó hoa hồng, một bó đỗ quyên, trong tay còn cầm cây kem, mút đỏ hồng cả khóe miệng.
Du Hàn ra vườn hoa tìm người yêu, thấy vẻ mặt bực bội của cậu thì biết ngay trong lòng cậu không vui, bèn ngồi xổm cùng cậu dưới ánh nắng chói chang, dịu dàng dỗ dành, Viễn Viễn, bé cưng, bảo bối, nhìn anh một cái đi.
Lạc Lâm Viễn tủi thân nhìn anh, ánh mắt kia khiến trái tim Du Hàn mềm nhũn, luôn miệng cam đoan, đợi qua nghi thức kết hôn, anh sẽ không cãi nhau với Lâm Thư nữa.

Còn thật ra trong lòng anh lại nghĩ, dù sao đến lúc về nước có muốn chạm mặt mẹ vợ cũng không được.
Lạc Lâm Viễn cảm thấy nên nói cho rõ ràng, "Không phải vì anh với mẹ em cãi nhau, nhắc đến mới nói, hai người suốt ngày bất đồng ý kiến, sao có thể cứ động một tí là cãi nhau hay thế?"
Đúng vậy, cho dù thế nào Du Hàn cũng sẽ không ăn nói bất kính với bậc bề trên thế này.

Cả đời này Lâm Thư cũng chỉ từng đỏ mặt, xé rách lớp mặt nạ trước Lạc Đình, chứ bình thường bên ngoài bà luôn tỏ ra kiêu ngạo lạnh lùng, cực kỳ nghiêm túc, căn bản sẽ không làm ra hành động gân cổ họng gào thét như vậy.
Bởi vậy khi hai người này nói chuyện với nhau, tuy giọng điệu bình tĩnh, bầu không khí tĩnh lặng nhưng phải nghe kỹ mới có thể phát hiện ra có quá nhiều ẩn ý giấu trong đó.

Chín lần xoay mười tám lần cong(*), nghe hiểu nhưng nghẹn trong lòng, không thể phản bác được.
(*) Có nghĩa là rất cong, nghĩa bóng có thể hiểu là vòng vèo.
Lạc Lâm Viễn đã nghe đến mệt mỏi nên không muốn nghe nữa.

Vu Viên vừa đến là cậu đã bế nhóc con đi chơi, hai tai không muốn nghe chuyện mẹ chồng nàng dâu nữa.
Du Hàn tưởng cậu giận vì chuyện kết hôn trong bữa ăn, thực ra Lạc Lâm Viễn chỉ đang ghen tị thôi.
Lớn tướng thế rồi mà còn ghen với Vu Viên và Lâm Thư, sao cậu dám nói ra được!
Du Hàn ôm lấy vai cậu xoa xoa, còn hôn lên má và thái dương của cậu, Lạc Lâm Viễn không nhịn được cười, "Anh làm gì thế, đừng hôn, mặt em toàn mồ hôi."
Du Hàn: "Rốt cuộc tại sao em không vui, nói mau, nếu không anh sẽ hôn em tiếp."
Lạc Lâm Viễn: "Bẩn mà."
Du Hàn: "Không bẩn."
Du Hàn thật sự cảm thấy không bẩn, hai gò má Lạc Lâm Viễn nóng ran đỏ hồng như trái đào.
Người thì mềm nhũn ra, lại thêm vị đào còn sót lại trong miệng, ngọt ngào chết đi được.
Lạc Lâm Viễn hết cách, chỉ đành thật thà khai báo, cậu đang ghen tị.

Lâm Thư thích Vu Viên nhiều như thế, một đứa trẻ kháu khỉnh như Vu Viên thì có ai mà không thích.

Lâm Thư cũng có thể coi như đã mắc chứng "khoảng cách thế hệ(*)" rồi, chẳng phải bây giờ người già đều thương yêu con cháu sao?
(*) Chỉ hiện tượng người lớn tuổi thích chơi với cháu, vừa có thể giải tỏa sự cô đơn tuổi già, vừa khơi dậy được ký ức trẻ thơ còn sót lại trong họ, giúp giải tỏa tinh thần.
Chỉ là khi cậu còn bé, quả thật Lâm Thư không thích cậu lắm, đợi đến khi lớn rồi, những năm gần đây mới khá hơn một chút.
Cho nên khi nhìn thấy Lâm Thư thích Vu Viên, Lạc Lâm Viễn luôn cảm thấy trái tim trống rỗng, giống như bị khoét mất một miếng.
Nói ra những suy nghĩ này khiến cậu cảm thấy mình khác người, Du Hàn không để ý trời nóng mà ôm chặt lấy cậu, "Sao lại khác người, ai mà không thích mẹ mình chứ?"
Lạc Lâm Viễn nghĩ đến mẹ Du Hàn, chợt nhận ra mình động chạm đến điều kiêng kỵ, hối hận vì bản thân đã nhắc đến chủ đề này.
Du Hàn lấy que kem trong tay cậu, cắn vài miếng rồi lại trao cho cậu một chiếc hôn đượm mùi đào, "Đừng ăn quá nhiều đồ lạnh."
Anh đứng dậy kéo tay cậu, "Đi thôi, chúng ta đi dạo giải sầu."
Hai người rón rén ra ngoài, chỉ lo đánh thức Vu Viên, có một cục cưng bám dính theo người thì ôm hôn đều không tiện.
Lạc Lâm Viễn chột dạ, cảm thấy bỏ Vu Viên ở nhà thì không hay, Du Hàn lại nói: "Có dì Lương rồi, mẹ em cũng ở đây, sẽ chăm sóc tốt cho nó.

Với cả nó đã sắp bốn tuổi rồi, có thể tự lo cho bản thân."
Lạc Lâm Viễn bật cười thành tiếng, "Sao anh lại thế hả?"
Du Hàn: "Chẳng phải vừa rồi em còn ghen với nó sao?"
Lạc Lâm Viễn đỏ mặt.

Du Hàn lại nói: "Anh cũng ghen với nó, suốt ngày bám riết lấy em."
Lạc Lâm Viễn biết rõ Du Hàn nghĩ cách nói đùa để dỗ cậu vui.

Cậu thật sự rất vui, trong lòng sướng ơi là sướng, bèn kéo tay Du Hàn dung dăng dung dẻ đi bộ trên đường lớn, hai người giống như học sinh tiểu học vừa biết yêu đương.
Ban đầu Lạc Lâm Viễn không thể hiểu nổi tại sao những cặp đôi yêu nhau cứ thích phát cơm chó ngoài đường, đến khi bản thân yêu rồi mới biết, cái gì gọi là khó kìm lòng nổi, cái gì gọi là người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Hai chiếc nhẫn mà bọn họ mua, Lạc Lâm Viễn đeo chiếc Du Hàn mua, cái còn lại thì xâu vào dây chuyền đeo lên cổ.

Du Hàn đeo chiếc cậu mua, cái còn lại thì cất trong áo.
Ăn cơm xem phim đi dạo trường học, Lạc Lâm Viễn dẫn Du Hàn tới ngôi trường mình đã tốt nghiệp, tới phòng triển lãm mà mình từng làm việc.
Nói là phòng triển lãm thì cũng không chính xác lắm, bởi vì bên trong còn có các mô hình điêu khắc, được đặt ở các cửa hành lang, bên dưới còn có bảng ghi thông tin, giới thiệu tên tiếng Anh của người sáng tác và tên tác phẩm.
Du Hàn nhìn thấy một bức tượng điêu khắc, nó chỉ có nửa người, không có khuôn mặt cũng không có cánh tay, chỉ có đường cong sống lưng mượt mà trơn bóng, lồng ngực săn chắc, thậm chí đường vân da nơi thắt lưng cũng được khắc họa tinh tế, trông rất sống động.
Tác giả đã dồn hết tình cảm của mình vào bên trong tác phẩm, mê đắm tới nỗi nhìn một cái là có thể thấy ngay.
Lạc Lâm Viễn suýt chút nữa kéo tay Du Hàn đi, muốn anh tránh xa khỏi bức tượng điêu khắc trước mặt.
Thấy phản ứng của cậu không bình thường, Du Hàn càng muốn đứng lại, anh phát hiện ra trên bả vai trái của bức điêu khắc này có khắc một dòng chữ khá mờ, là tiếng Trung, nét khắc rất nông, được mài đến bóng loáng, phải thay đổi góc độ nhìn, dựa vào khúc xạ ánh sáng mới có thể nhìn thấy hai chữ đó.
Hàn Viễn.
Du Hàn nén hai chữ này trong miệng rồi chầm chậm nhả ra, anh biết rõ mà còn hỏi: "Đây là gì?"
Gương mặt Lạc Lâm Viễn còn đỏ hơn cả khi vừa phơi nắng ban nãy, cậu nào ngờ đã nhiều năm trôi qua mà tác phẩm đặt trước cửa vẫn chưa thay đổi.
Du Hàn nói: "Đây là anh đúng không?"
Lạc Lâm Viễn gần như không nhấc nổi đầu lên, Du Hàn tiến đến bên tai cậu hỏi, "Em tạo ra thứ này mất bao lâu?"
Bao lâu ư? Từ khi khởi thảo cho đến khi có thành phẩm mất khoảng hai năm, có gián đoạn.

Sau khi tới phòng triển lãm này làm việc, cậu bắt đầu học điêu khắc do ông chủ ở đây dạy, rồi bắt tay vào làm.
Hồi đầu cũng không phải muốn làm tượng Du Hàn, chỉ là cho dù vẽ bản thảo thế nào, cho dù vẽ gương mặt nào đi chăng nữa thì bên trên luôn được vô tình vẽ càng ngày càng giống Du Hàn.
Ông chủ nói cậu có thiên phú, thành phẩm đầu tiên mà không hỏng, còn rất ra gì và này nọ.
Chỉ có bản thân Lạc Lâm Viễn biết, đây không phải thiên phú, bởi vì nó đã tồn tại sẵn trong lòng cậu, đây là người mà cậu đã nghĩ đến hàng nghìn, hàng chục nghìn lần rồi.
Cậu đã từng ép buộc bản thân phải quên đi, nhưng lại tỉnh dậy vô số lần lúc nửa đêm, cho dù trong mơ khóc lóc hay mỉm cười, trống rỗng, vui vẻ hay phiền muộn thì khi mở mắt ra, hình ảnh cuối cùng lưu giữ trong đầu đều là Du Hàn.
Lạc Lâm Viễn mím môi không nói gì, Du Hàn cũng không ép buộc cậu, anh hôn lên vành tai mềm mại của cậu, nói: "Anh có lời chưa nói với em."
Lạc Lâm Viễn: "Dạ?"
Du Hàn: "Anh yêu em."
Trong mùa xuân, trong bông hoa, trong nụ hôn, trong đôi môi, trong hai tay, trong đôi mắt, trong trái tim.
Anh đều yêu em.
Sau đó Du Hàn cũng đi xăm hình, anh xăm hai chữ Hàn Viễn đè lên hình xăm cũ.
Du Hàn nói với Lạc Lâm Viễn, thật ra ban đầu anh muốn xăm họa tiết chú cá heo màu hồng.
Lạc Lâm Viễn hơi kỳ lạ nói: "Sao lại là cá heo hồng?"
Du Hàn cười không nói, chỉ bởi vì một giấc mơ năm xưa mà thôi.
Trong mơ, Lạc Lâm Viễn biến thành một chú cá heo màu hồng, ngã vào ngực anh, hỏi anh muốn Lạc Lâm Viễn màu vàng hay muốn Lạc Lâm Viễn màu bạc.
Hiện tại câu trả lời của anh là, anh đều muốn.
Cho dù là Lạc Lâm Viễn nào thì cũng thuộc về anh.
Từ đại dương mênh mông hay từ vầng thái dương rực sáng, cậu nhảy vào trái tim anh, anh sẽ ôm lấy thật chặt, không bao giờ buông ra nữa.
TOÀN VĂN HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play