Lạc Lâm Viễn không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy, bên cạnh không có ai hết, tay chân vô lực, lồng ngực đau đớn khó chịu.

Thậm chí cậu còn đang thở oxy, cậu sao vậy?

Đúng lúc bác Ngô bưng cốc nước nóng tới, đối diện với đôi mắt tỉnh táo mở to của cậu, ông lập tức nước mắt lưng tròng, nhào tới bên mép giường bệnh, nắm tay cậu nghẹn ngào.

Thấy dáng vẻ này của bác Ngô, Lạc Lâm Viễn biết nhất định lần này bệnh của cậu cũng không nhẹ, ngay cả bác Ngô cũng bị dọa sợ.

Từ sau năm mười ba mười bốn tuổi, hình như cậu cũng không mắc bệnh nào nghiêm trọng thế này.

Lúc Lâm Thư ở nhà nhận được điện thoại Lạc Lâm Viễn đã tỉnh, bà thay ngay bộ quần áo rồi tới bệnh viện, mãi đến khi lên xe mới nhận ra tay mình vẫn còn dính thuốc màu.

Bà dùng khăn giấy và nước trên xe lau qua tay, đúng lúc xe chạy ra cổng chính. Lâm Thư vô thức nhìn ra cổng, cậu bé kia đã không còn chờ ở đó nữa.

Xem ra phương thức đơn giản mà thô bạo của Lạc Đình đã thực sự làm tan nát trái tim cậu ta, Lâm Thư không biết liệu điều này có nhẹ nhõm hơn so với trước đây không.

Những ngày qua bà cũng đã bình tĩnh lại, số người trong cộng đồng LGBT không ít, bà đã thấy nhiều rồi, chỉ là khi nó phát sinh trên người con trai mình, quả thật bà không thể bình tĩnh nổi, sợ nó còn quá trẻ, không biết trân trọng bản thân, ra ngoài chơi bời làm loạn, tự hủy hoại sức khỏe và cuộc sống của nó.

Đương nhiên cũng bao gồm sự ích kỷ cá nhân và vấn đề thể diện. Bà chỉ như thế này, còn lão bảo thủ Lạc Đình sẽ càng khoa trương hơn.

Lâm Thư nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Lâm Viễn, bà đã rất suy sụp. Có lẽ tận sâu thẳm trong dòng máu chung huyết thống nơi dây rốn, bản năng thần kỳ của người mẹ đã tác động đến bà, vào thời khắc ấy, bà thật sự cảm thấy tim mình như bị dao cắt.

Con trai bà đã gầy đi rất nhiều, thịt hai bên má đã biến mất không còn tăm hơi, tựa như đã trưởng thành chỉ trong một đêm, không còn vẻ ngây thơ nữa, tròng mắt thâm trầm nặng nề.

Lạc Lâm Viễn mặc bộ trang phục đã rộng hơn rất nhiều so với trước đây, ngồi trên giường bệnh, tay phải nắm thật chặt, khi bà vào mới phát hiện đó là một viên kẹo.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Thư lấy kẹo từ tay Lạc Lâm Viễn, bóc ra rồi giơ đến bên miệng cậu. Lạc Lâm Viễn im lặng lắc đầu, không chịu ăn. Hai mẹ con đều không lên tiếng, bác Ngô thức thời ra khỏi phòng bệnh.

Lạc Lâm Viễn không muốn nói chuyện, nhưng Lâm Thư lại không thể không nói. Bác sĩ đề nghị với tình hình trước mắt của Lạc Lâm Viễn, cậu không thể tiếp tục việc học được nữa, ít nhất cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng từ ba tháng đến nửa năm.

Nửa năm nữa là sắp tốt nghiệp, sao có khả năng tham gia thi Đại học? Ý của Lạc Đình là đợi sức khỏe Lạc Lâm Viễn khá hơn một chút thì sẽ đưa cậu xuất ngoại, ra nước ngoài du học luôn.

Huống chi y thuật nước ngoài phát triển hơn, có lợi cho bệnh tình của cậu.

Lạc Lâm Viễn chậm rãi nghe Lâm Thư nói, cuối cùng cũng có phản ứng, cậu lắc đầu, giọng đã khàn, "Con không muốn ra nước ngoài."

Lâm Thư nói: "Không phải bàn bạc với con."

Bà ném viên kẹo vào thùng rác, nhìn thấy hàng mi Lạc Lâm Viễn chợt run run theo viên kẹo rơi bộp xuống đáy thùng.

Lâm Thư nhớ tới bác sĩ nói phải tránh để cảm xúc của Lạc Lâm Viễn lên xuống thất thường, không khỏi lo lắng mình nói quyết định này cho cậu quá sớm.

Bà thở dài, "Chuyện này cũng không vội, con tĩnh dưỡng cơ thể cho tốt đã. Có chỗ nào không thoải mái thì phải nhớ gọi y tá, bệnh này của con cần chú ý chăm sóc."

Bà lải nhải rất nhiều thứ một cách vô thức, sau đó cảm thấy phiền muộn quá nên vội dừng miệng, chỉ thấy dáng vẻ Lạc Lâm Viễn rõ ràng không nghe lọt tai bất cứ điều gì.

Lạc Lâm Viễn cũng không phải hoàn toàn không thấy bà, sau khi bà không nói gì nữa, cậu lại nói: "Tim con rất đau."

Cậu đè lòng bàn tay lên ngực, "Con cảm thấy sẽ không khỏe lên được đâu."

Sao có thể không khỏe được, đây là bệnh cấp tính, còn được phát hiện sớm, mặc dù làm phẫu thuật làm tổn thưởng đến sinh lực nhưng vẫn có thể bình phục, không giống bệnh mãn tính, mắc phải chính là sống chung với bệnh cả đời.

Lâm Thư: "Bác sĩ nói con cẩn thận tĩnh dưỡng sẽ không sao, đừng suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi đi."

Lâm Thư đi rồi, bác Ngô trở lại phòng bệnh, đúng lúc công nhân vệ sinh xách theo túi rác rời khỏi phòng, hai người gật đầu rồi đi lướt ngang qua nhau.

Lạc Lâm Viễn nằm đờ ra trên giường, bác Ngô mở bàn ăn nhỏ ra, đưa thìa cháo lên gần miệng cậu.

Lạc Lâm Viễn đột nhiên hỏi: "Sao trên giường của cháu lại có kẹo?"

Bác Ngô né tránh ánh mắt, không chịu nói. Lạc Lâm Viễn nhận ra sự bất thường, "Bác Ngô, ngay cả bác cũng không chịu nói sự thật cho cháu sao?"

Dứt lời, cậu giả vờ không thở nổi, dáng vẻ rất kích động.

Bác Ngô sao có thể chịu nổi khi bị cậu dọa như vậy, nói thật toàn bộ, là Du Hàn cho cậu.

Kẹo này là mấy hôm trước ông nhận thay cậu chủ, khi ấy đúng lúc ông mua sắm bên ngoài trở về nhà họ Lạc, chỉ thấy Du Hàn đứng ngoài cổng, thương tích đầy mình, là ông chủ gọi người đánh.

Chàng trai ấy nhìn thấy ông thì đi tới, động tác rất chật vật, hình như chân đã bị thương, trong tay cầm một cái hộp, sau khi mở ra thì chẳng có gì cả, chỉ có đúng một viên kẹo.

Du Hàn cúi rạp người xuống, nói với ông: "Nhờ bác ạ."

Bác Ngô chưa nói tình trạng của Du Hàn, sợ cậu chủ lại cãi nhau với ông chủ, chỉ nói là: "Trong hộp chỉ có một viên kẹo, không có bất cứ thứ gì khác. Cậu chủ, tôi không lừa cậu, thật sự chỉ có kẹo mà thôi."

Vừa dứt lời, ông chỉ thấy cậu chủ ngồi bật dậy, muốn xuống khỏi giường.

Bác Ngô vội vàng đỡ, "Cậu chủ, cậu đừng nhúc nhích, cậu muốn tìm cái gì, bác Ngô tìm giúp cậu!"

Lạc Lâm Viễn mặt mũi phờ phạc, "Kẹo!"

Bác Ngô: "Ở đâu?"

Lạc Lâm Viễn chỉ về thùng rác, vừa hối hận vừa rơi nước mắt đẫm hai má.

Bác Ngô đi tới xem thử, làm gì còn chiếc kẹo nào, túi rác đã được thay mới, sạch sẽ không có thứ gì.

Lạc Lâm Viễn cũng nhớ ra vừa rồi công nhân vệ sinh mới đến, không để lại gì cho cậu. Nội tâm cậu xoay vần, trước mắt đen kịt, từng hình ảnh trong ký ức hiện lên.

Cậu đã từng nằm nhoài trên lưng Du Hàn, nói bọn họ yêu đương không được cãi nhau, cho dù cãi nhau cũng không sao, cậu rất dễ dỗ. Cậu nói, thầy Du, anh tặng em kẹo là được rồi, cũng không cần nhiều đâu, chỉ cần một viên là được.

Viên kẹo này đã bị cậu bất cẩn sơ ý đánh mất rồi, không tìm lại được nữa.

Bác Ngô ở bên cạnh bất an nói: "Hay là tôi đi siêu thị mua cho cậu nhé?"

Lạc Lâm Viễn ôm mặt lắc đầu, không có tác dụng nữa, giữa bọn họ đâu chỉ cần một viên kẹo là có thể giải quyết?

Nếu như cậu đã lựa chọn buông tay, vậy thì không nên lưu luyến những điều tốt đẹp này nữa.

Lạc Lâm Viễn bước vào giai đoạn dưỡng bệnh dài đằng đẵng, cậu trầm lặng ít nói, chỉ cần một tập tranh và thời tiết đẹp là có thể ngồi rất lâu vẽ vời. Thỉnh thoảng Lâm Thư đi tới, nhìn thấy cậu ngồi trong vườn hoa, tưởng cậu đang vẽ thực vật.

Đến khi trời tối, lật xem tập tranh kia mới biết đâu phải vẽ thực vật, tất cả đều là chàng trai kia.

Bà nhìn con trai mình đang nằm trên giường, không biết mơ thấy gì mà một giây trước còn mỉm cười, một giây sau nước mắt trào ra, không bao lâu sau thì mở mắt choàng tỉnh, trong mắt ánh lên dải ngân hà tan vỡ, vừa đau lòng vừa ngẩn ngơ.

Lạc Lâm Viễn chậm rãi chớp mắt, thấy rõ Lâm Thư trước mặt mới nhận ra đây là hiện thực, mất hết cả hứng nhắm chặt mắt lại, cậu cực kỳ mất hứng.

Lại mấy ngày nữa trôi qua, Lâm Thư mang điện thoại di động đã được sửa xong đưa cho cậu, Lạc Lâm Viễn cũng không dám khởi động máy, nhét thẳng nó vào trong ngăn kéo, không dám mở ra xem.

Thời tiết ngày càng lạnh, Lạc Lâm Viễn mặc áo khoác dày, hiếm khi thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ. Đây là trận tuyết lớn khó gặp ở thành phố C trong mười năm qua. Ngày hôm ấy, bác Ngô phát hiện ra Lạc Lâm Viễn hiếm khi nào thấy có chút khẩu vị, trông cậu rất hào hứng.

Lạc Lâm Viễn nói muốn một chiếc bánh kem, bác Ngô cũng đã đồng ý mua cho cậu.

Lạc Lâm Viễn cắm mười chín cây nến lên bánh kem, nhờ bác Ngô tắt đèn đi. Cậu nhắm mắt cầu nguyện một mình trước ánh nến chập chờn, rất lâu mới thổi tắt nến.

Sau khi bật đèn, cậu lại không có khẩu vị nữa, nhờ bác Ngô thu dọn bánh kem đi, còn mình thì đứng ngây người trước cửa sổ.

Bác Ngô rón rén bưng bánh kem ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Lạc Lâm Viễn đợi đến 0 giờ sáng, cơ thể đã rất mệt mỏi. Bệnh nặng đã một thời gian, bên trong cơ thể cậu đã bị đào khoét hơn nửa rồi. Cậu gắng gượng tinh thần, lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, khởi động máy.

Cậu do dự rất lâu mới gọi cú điện thoại ấy.

Tút, tút, tút.

"Alo."

Một lúc lâu sau, giọng nam vang lên khiến đáy mắt Lạc Lâm Viễn rưng rưng nước mắt, cậu ấn lên lồng ngực âm ỉ đau, không nói lời nào. Bên kia điện thoại cũng im lặng như vậy, nhưng không ai ngắt máy.

Một câu chúc mừng sinh nhật trì trệ bám riết lấy răng, chưa được nói ra.

Trận tuyết ngày càng dữ dội hơn, gần như muốn bao phủ toàn bộ thế gian trở thành sắc trắng vô tận.

Không lâu sau, trong điện thoại truyền tín hiệu báo máy bận, âm thanh hoàn toàn biến mất.

Du Hàn cúp điện thoại của cậu.

Lạc Lâm Viễn run tay cầm chặt điện thoại di động hạ xuống, gần như không nhìn thấy rõ màn hình nữa.

Cậu đã vứt mất kẹo anh tặng, cậu đã không còn kẹo nữa rồi.

Cùng lúc ấy, Du Hàn cất điện thoại, quay trở về phòng bệnh. Tinh thần bà ngoại ngày một kém đi qua từng ngày, rất khó trụ nổi qua mùa đông năm nay.

Anh lấy sách giáo khoa ra, học tập dưới ánh đèn, trong lòng vẫn cứ thấp thỏm không yên. Bà ngoại đột ngột tỉnh lại, khẽ giọng gọi tên anh. Du Hàn vội sáp tới, nắm chặt lấy bàn tay thô ráp ấm áp của bà.

Bà ngoại mở to mắt, cười nói với anh: "Cháu ngoan của bà, chúc mừng sinh nhật cháu. Để bà ngoại nấu cho cháu bát mỳ, mỳ trường thọ... trường thọ hàng năm..." Bà lão không thể nói hết lời, lại mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Du Hàn cúi rạp người xuống, dựa trán lên bàn tay ấm áp kia, "Cảm ơn bà, cháu có bà là đủ rồi."

Anh đã từng cho là vậy, anh có bà ngoại là đủ rồi.

Còn người khác, cho dù có muốn cũng có thể nhịn không muốn nữa.

Thế nhưng anh không biết, đó là cuộc điện thoại cuối cùng anh nhận được từ Lạc Lâm Viễn.

Học kỳ sau của năm học này kết thúc, người nhà của Lạc Lâm Viễn đến trường, thay cậu làm thủ tục chuyển trường. Cũng không ai biết rốt cuộc cậu đi đến đâu, đang ở đâu.

Cậu không để lại bất cứ một tin tức nào.

Lần cuối cùng bọn họ liên lạc với nhau chỉ có sự im lặng vô tận, anh đã ngắt cuộc gọi trước khi kịp nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Lạc Lâm Viễn.

Sau đó rất nhiều lần Du Hàn tỉnh mộng giữa đêm, trong mơ đều là anh hỏi cậu khi ấy muốn nói với anh điều gì.

Thế nhưng trong mơ, Lạc Lâm Viễn mãi mãi im lặng, không nói gì nữa.

Rốt cuộc anh vẫn không thể nghe thấy được câu nói sau cùng Lạc Lâm Viễn muốn nói với anh.

KẾT THÚC PHẦN VƯỜN TRƯỜNG

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play