Không lâu sau thì hiệu trưởng chạy tới, quát cô Trần đi ra ngoài rồi cúi đầu khom lưng với Lâm Thư, sai người biếu bà chút đồ điểm tâm tinh xảo và loại trà đắt đỏ.

Lâm Thư thản nhiên đối mặt với tất cả những thứ này, dường như trời sinh ăn trên ngồi trước. Bà lấy mình làm gương, nói cho Lạc Lâm Viễn rằng cậu không cần sợ gì cả, hãy nhớ rằng mình là cậu chủ nhà họ Lạc.

Hiệu trưởng luôn miệng cam đoan, nhất định sẽ tìm ra người phát tán ảnh chụp, những học sinh nói linh tinh kia chắc chắn cũng sẽ được giáo huấn. Mãi đến khi Lâm Thư hài lòng gật đầu, hiệu trưởng mới dùng khăn tay lau mồ hôi, cung kính tiễn hai mẹ con bọn họ ra ngoài.

Lạc Lâm Viễn đứng trên hành lang, tai qua nạn khỏi, không nhịn được liếc trộm Lâm Thư. Bà không còn dáng vẻ vênh váo lên mặt trong phòng làm việc nữa, thay vào đó là vẻ mệt mỏi phức tạp hỏi cậu: "Giờ con đã hiểu rõ con đường mình chọn như thế nào chưa?"

Lâm Thư vừa nói xong, vành mắt cậu liền đỏ hoe, cho dù lúc nhìn thấy những bức ảnh kia, cho dù bị cô Trần đối xử không công bằng, cho dù bị nói là buồn nôn, chỉ trong vòng một ngày phải nghe đủ những lời ác ý hãm hại mà mười tám năm qua chưa từng phải nghe, cậu đều không khóc, tự tưởng rằng bản thân đã kiên cường lắm rồi.

Vậy mà lời Lâm Thư nói lại giống như một cây kim, chọc thủng lá chắn bảo vệ trên người cậu, làn da tiếp xúc với hiện thực, đau như kim châm muối xát.

Lâm Thư nói: "Đến lúc này rồi mà con còn không chịu nói cho mẹ biết nam sinh kia là ai sao?"

Lạc Lâm Viễn cúi đầu im lặng, Lâm Thư thất vọng nhắm mắt lại, lúc mở to mắt ra chỉ nói: "Con chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."

Sự việc cậu gây ra sẽ giống như cơn lốc xoáy bao trùm toàn bộ nhà họ Lạc, hậu quả như thế nào, ngay cả bản thân Lâm Thư cũng không biết được.

Bà thở dài, quát Lạc Lâm Viễn vẫn luôn cúi đầu, "Đứng thẳng lên! Ấm ức yếu đuối cái gì!"

Lạc Lâm Viễn lặng lẽ rơi nước mắt, cam chịu nói: "Mẹ, con muốn về nhà."

Lâm Thư: "Có ai cản con sao?!"

Lạc Lâm Viễn dùng tay áo lau nước mắt, vốn dĩ không có ai cản cậu, là chính cậu muốn bỏ nhà đi, cuối cùng vẫn phải quay về cảng tránh gió(*) này.

(*) Cảng để tàu thuyền tránh luồng gió mạnh, ví von với nơi có thể tạm lánh.

Có lẽ cũng không thể coi là cảng tránh gió, chỉ chậm một lúc nữa thôi là sẽ có luồng gió dữ dội hơn tràn tới.

Thế nhưng giờ phút này, nhà là nơi có cảm giác an toàn nhất, cậu nhất định phải trở về.

Bởi vì cậu biết rõ, cho dù cuối cùng như thế nào, người trong nhà vẫn sẽ thương cậu. Ví dụ như bác Ngô, thím Trương, chú Trương, Lạc Đình... và còn cả Lâm Thư nữa.

Cậu không về lớp lấy cặp sách mà lên xe về luôn cùng Lâm Thư, lúc trên xe, Lạc Lâm Viễn gửi tin nhắn cho Phương Tiếu, nói xin lỗi vì đã làm liên lụy đến cậu ta.

Chưa gì đã được trả lời rất nhanh: "Mày xin lỗi nữa là tao giận đấy, đừng lo lắng, tối hôm qua tao luôn hát cùng Dương Tịch, bọn họ đều biết."

Lạc Lâm Viễn đang suy nghĩ trả lời thì âm báo cuộc gọi đến vang lên, thấy họ tên người gọi tới, hơi thở của cậu khựng lại.

Rề rà mãi cậu mới nhận máy, đầu dây bên kia im lặng một lúc, chỉ có tiếng hít thở gấp gáp không ngừng vang lên. Không biết bao lâu sau, cậu nghe thấy Du Hàn nói: "Bé cưng, em đang ở đâu?"

Lạc Lâm Viễn nhấn lên đệm ghế da, ngón tay găm rất sâu, "Em về nhà."

Du Hàn: "Anh thấy ảnh chụp rồi, anh..."

Lạc Lâm Viễn cắt ngang lời anh, "Không sao đâu, anh không bị chụp tới."

Du Hàn: "Anh không bận tâm bọn họ biết người còn lại trong ảnh là anh, anh không thể để mình em chịu đựng những chuyện này được."

Nghe Du Hàn có ý muốn ra mặt thừa nhận bức ảnh, Lạc Lâm Viễn vội nói: "Anh không cần quan tâm gì cả! Chẳng phải anh sắp phỏng vấn sao?"

Du Hàn nghe thấy cậu cuống lên thì nói: "Không sao, nhà trường sẽ không vì chuyện này mà..."

Lúc cậu nghe điện thoại, Lâm Thư ngồi ghế trước im lặng nhìn cậu qua kính chiếu hậu, rõ ràng bà đã biết người trong điện thoại chính là kẻ cậu liều mạng cũng phải che giấu.

Ánh mắt Lâm Thư như thể xét nét, cũng có phần chế giễu mỉa mai, càng làm nổi bật sự đáng thương của cậu.

Lạc Lâm Viễn nói: "Làm sao anh biết là không? Chuyện gì cũng có thể xảy ra, đừng khiến nó trở nên nghiêm trọng hơn, đừng làm rối tung lên nữa, em xin anh..."

Giọng điệu của cậu vô thức mang vẻ trách cứ, cậu không muốn cũng không hề có ý định như vậy, nhưng cậu không thể khống chế được chính mình.

Khi cảm xúc mất kiểm soát, cậu hít một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: "Trước tiên chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa được không?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng còn lâu hơn cả lúc cuộc gọi vừa kết nối, khi nghe thấy Du Hàn đáp Được, cậu liền lấy điện thoại ra rồi ngắt máy.

Trước khi kết thúc cuộc gọi, Lạc Lâm Viễn loáng thoáng nghe thấy Du Hàn nói gì đó trong loa, thế nhưng cậu không muốn phát nó nghe lại lần nữa mà đặt điện thoại sang bên cạnh, dựa đầu lên cửa sổ xe, vô lực nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu hận mình không thể co người thành một khối rồi trốn vào trong vỏ, hi vọng ngủ dậy một giấc, tất cả mọi chuyện đều không phải sự thật, không có ảnh chụp, không có công kích, cũng không có sự vạch trần.

Trong sự chán nản đến cùng cực, cậu rối bời suy nghĩ, cố gắng tìm hiểu sự kích động mạnh mẽ đầy oán giận vừa ập đến trong mình.

Cậu chỉ muốn bảo vệ Du Hàn, vì sao Du Hàn còn ngốc nghếch muốn nhảy ra, không hiểu sự khổ tâm của cậu.

Làm như vậy có thể được gì, chứng minh tình yêu vĩ đại ư? Ngay cả chính cậu cũng còn cần nhờ Lâm Thư đến bảo vệ, Du Hàn có thể nhận được sự che chở của ai, Quan Sóc Phong sao?

Lạc Lâm Viễn giống như con ốc sên núp mình trong vỏ ốc bị người ta thô bạo lôi xác ra, đột ngột hứng bão táp mưa sa mà chưa kịp chuẩn bị, thương tích toàn thân, ngay cả liếʍ ɭáρ những tổn thương trên người mình cậu cũng không làm được, cậu sợ lắm, thật sự sợ lắm rồi.

Khi Lâm Thư hỏi cậu, rằng bây giờ cậu đã hiểu rõ con đường mình chọn như thế nào chưa, cậu từng cho rằng mình hiểu rõ, hóa ra cậu lại không hề biết.

Cậu không biết mình còn chưa đủ mạnh mẽ đến mức có thể chịu đựng được tất cả những điều này.

Xe chạy nửa tiếng, cuối cùng cũng dừng lại. Lạc Lâm Viễn không chịu xuống xe, thậm chí cậu còn không muốn nhúc nhích, vùi mình ở ghế sau, dường như đã chịu một cú sốc tinh thần quá lớn, cánh tay vòng qua ôm hai chân, ngồi đờ ra ở đó.

Lâm Thư bảo tài xế xuống trước, đừng quan tâm tới cậu, chừa cho cậu một ô cửa sổ để thông gió, để lại một câu: "Nghĩ thông thì vào nhà."

Cửa xe được đóng lại, trong không gian yên tĩnh, Lạc Lâm Viễn không nghĩ được gì cả, cũng nghĩ không thông. Cậu chỉ cân nhắc việc không đi học nữa, hoặc là chuyển trường, chuyển tới một nơi không ai ở đây biết.

Dù sao thì Du Hàn sắp được trường Đại học tuyển thẳng, học kỳ sau anh cũng sẽ không đến trường nữa.

Ban đầu đã nói phải cho cậu được tiếp tục học bổ túc, bây giờ xảy ra chuyện này, làm sao Du Hàn tới nữa? Đến rồi liệu có thể bị bố mẹ cậu phát hiện ra gì không?

Bọn họ phải gặp nhau như thế nào? Nhỡ gặp nhau lại bị chụp trộm thì phải làm sao đây? Rốt cuộc là ai hận cậu đến mức phát tán ảnh chụp?

Đang lúc miên man suy nghĩ, Du Hàn gửi tin nhắn qua, anh nói xin lỗi cậu, nói mình không nghĩ đến tâm trạng của cậu.

Du Hàn nói, nếu như đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, bản thân anh cũng sẽ không bằng lòng để Lạc Lâm Viễn chủ động thừa nhận công khai, giống như cậu đã nói vậy, trừ gây thêm phiền phức thì không còn bất kỳ tác dụng nào nữa.

Là anh ấu trĩ.

Do kiểu chữ nên không thể nhìn ra cảm xúc của người nhắn, chỉ là khi đọc đến chữ thêm phiền, trái tim Lạc Lâm Viễn co rút lại.

Hóa ra từ ngữ này gây tổn thương cho người khác đến thế, vừa rồi lúc cậu bật thốt lên, vì sao lại không có cảm giác gì?

Ngón tay cậu run rẩy trượt màn hình xuống, tin nhắn của Du Hàn cứ cách mấy phút mới gửi tới một cái.

Dường như mỗi dòng đều được cân nhắc tỉ mỉ rất lâu, không ngừng sắp xếp ngôn từ, thận trọng lựa chọn thái độ ổn nhất để gửi đi.

Tin nhắn cuối cùng mà Du Hàn gửi tới khiến nước mắt Lạc Lâm Viễn rơi xuống màn hình, các kiểu chữ đều bỏ đi hết, cậu thấy rõ rành rành lời anh muốn nói: "Xin lỗi, anh sai rồi, đừng rời bỏ anh."

Cậu im lặng nhìn dòng chữ, cậu chưa bao giờ nói muốn rời khỏi, cũng không muốn chia tay.

Chỉ khi đọc tin nhắn của Du Hàn, cậu mới kinh ngạc phát hiện ra, có lẽ trong tiềm thức cậu đã có suy nghĩ như vậy.

Cho dù suy nghĩ như thế nào, sau này bọn họ đều rất khó thấy mặt nhau, chưa chắc đã học thêm nữa, ở trường thì càng không phải nói.

Tin đồn ắt không thể thiếu, những người bạn xung quanh cậu cũng sẽ bị ác ý giễu cợt.

Cậu sẽ bị cô lập, cậu còn đến trường thế nào được nữa, cậu phải đối mặt với tất cả những thứ này ra sao?

Không thể gặp mặt, không thể thân mật, cũng không thể làm bạn, mối tình này phải duy trì như thế nào đây? Chỉ dựa vào bầu trời nhiệt huyết và nhung nhớ thôi sao?

Lạc Lâm Viễn vô cùng đau khổ, tựa như bị xé thành hai nửa.

Một nửa cậu kích động hùng hồn nói mình yêu thương Du Hàn, cậu nói mình sẽ ở bên anh, không rời đi. Hóa ra tình yêu này lại rẻ rúng như vậy, bị một đòn đả kích đã dao động, dũng khí và sự tự tin đều trở nên nực cười, không đỡ nổi một đòn.

Nửa còn lại cậu nhu nhược mệt mỏi tới mức không buồn giải thích. Hiện thực là như vậy, cậu nên lựa chọn thế nào đây?

Lạc Lâm Viễn che điện thoại, lặng lẽ khóc một lúc, khóc tới khi sụt sịt thiếu không khí, mũi đỏ sưng tấy, đôi mắt sung huyết.

Đầu choáng váng, trái tim đau đớn tê dại, cậu nghĩ đến Bầu trời sao, nghĩ đến Du Hàn nói bây giờ trừ bà ngoại ra, anh còn có em, nghĩ đến mỗi lần nắm tay anh, nghĩ đến những cái hôn rơi trên má trên môi mình, nghĩ đến gương mặt xót xa lo lắng cho cậu đêm hôm ấy, vì muốn cố định tư thế cho cậu, Du Hàn đã ôm cậu cả đêm không dám động đậy.

Cậu thật sự rất yêu Du Hàn, cậu đã nói cậu muốn thương anh, cậu đã nói cậu muốn học cùng trường Đại học với anh, cậu đã nói mình sẽ nuôi anh.

Cậu đã nói rất nhiều, nhưng lại không làm được gì cả.

Lạc Lâm Viễn run tay, gõ gõ lên bàn phím, xóa đi xóa lại rất nhiều lần, cuối cùng gửi tin nhắn kia đi.

"Em không biết, chúng ta bình tĩnh lại đã."

Sau khi gửi đi thành công, cậu áp điện thoại lên trước ngực mình, cuối cùng không nhịn được nữa khóc òa lên.

Cậu không muốn chia tay, chỉ nghĩ đến hai chữ này thôi là tim cậu đã đau đớn tới mức không cần nó nữa. Con người không có trái tim thì còn sống như thế nào? Cậu không còn Du Hàn thì sống tiếp thế nào đây, Du Hàn chính là trái tim của cậu.

Trong tiếng nghẹn ngào, chưa đến nửa phút sau, cậu thút thít thu hồi lại tin nhắn WeChat, nói: "Em sai rồi, chúng ta không cần bình tĩnh lại, những cặp đôi yêu nhau bình tĩnh lại rồi đều chia tay, em không muốn chia tay."

"Nhưng em sợ lắm, phải làm sao bây giờ? Em muốn ở bên anh, em rất yêu anh, yêu đến nỗi hơn rất nhiều rất nhiều rất nhiều lần so với anh biết!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play