Được nghe lời tâm tình ngọt ngào của thầy Du, trạng thái nhớ nhung của Lạc Lâm Viễn vẫn luôn kéo dài đến tận khi vào lớp. Uổng cho cẩu độc thân Phương Tiếu còn mất công lo lắng cho cậu, chỉ hận không thể đốt đuốc bùng cháy để xả giận.

Phương Tiếu mang cho Lạc Lâm Viễn bữa sáng được nấu từ nhà, chỉ sợ buổi sáng cậu không ăn sáng.

Lạc Lâm Viễn lại không thèm để mắt tới cháo của cậu ta, cậu được Du Hàn bón mỳ anh nấu cho no nê rồi, bụng vẫn còn ấm đây này.

Phương Tiếu trợn trừng mắt, "Chẳng phải Du Hàn với mày yêu nhau sao? Tại sao hai đứa mày ở bên nhau mà cứ như nuôi dưỡng trẻ con vậy hả?"

Lạc Lâm Viễn không phục, định phản bác lại thì bị câu "Mày đã làm được gì, giúp được gì cho Du Hàn chưa?" của Phương Tiếu chặn họng, nghĩ đi nghĩ lại, đúng là cậu chưa giúp đỡ anh được gì cả.

Kết quả suốt buổi học, Lạc Lâm Viễn cứ bận suy nghĩ, không nghe giảng, hoàn toàn ném câu nói thi cử không tiến bộ sẽ đổi gia sư của Lạc Đình ra sau đầu.

Càng nghĩ càng thấy Phương Tiếu nói đúng, không phải chỉ là chăm sóc một đứa trẻ con thôi sao? Lần đầu tiên đưa nhóc con bị bẩn về nhà tắm rửa, nấu mỳ cho nhóc con buồn bã vì bố mẹ cãi nhau vào ngày sinh nhật, dẫn theo nhóc con suýt bị cha già bạo lực gia đình trốn nhà đi. Quá trình qua lại giữa cậu và Du Hàn giống như làm việc thiện vậy.

Ngày hôm qua anh còn đưa cậu khóc hu hu giữa đường về nhà, tắm rửa sấy tóc rồi nhét bạn trai vào trong chăn, ôm rồi dỗ cậu ngủ, quả thực tình thương của cha cao như núi, đúng là thay đổi một cách kỳ lạ.

Du Hàn không biết mình đã thăng cấp thành người cha già trong lòng bạn trai nhỏ, nhắn tin WeChat hỏi han trong giờ học, rằng mặt cậu còn đau không.

Sáng sớm Du Hàn đã lăn trứng gà để mặt cậu bớt sưng, sau đó bôi cả thuốc tiêu sưng, đeo thêm khẩu trang, lấy cớ bị cảm mạo. Lạc Lâm Viễn như được hồi sinh, không cần phải giải thích với từng bạn học về gương mặt sưng vù của mình nữa.

Phương Tiếu hỏi cậu chuẩn bị quà gì tặng Hạ Phù, con mắt lộ ra khỏi khẩu trang của Lạc Lâm Viễn trợn tròn, cực kỳ hốt hoảng.

Cậu quên béng mất, Phương Tiếu khó tin nổi trừng cậu, "Mày có trái tim không đó hả? Dù sao cũng là bồ cũ, lại còn báo trước cho mày từ lâu, sao lại không mua?"

Đương nhiên là cậu đã mua rồi, còn chẳng phải do bỏ nhà đi vội vàng quá, quên mất phải xách theo cả hộp quà cất trong ngăn kéo sao?

Bây giờ về nhà cũng bất khả thi, Hạ Phù kéo những người đến tiệc sinh nhật của cô vào một nhóm WeChat, gửi tin nhắn báo tan học tập hợp rồi đi ăn luôn.

Phương Tiếu nghĩ kế cho cậu, bảo hay là buổi trưa tan học thì đi đặt bánh gato là xong.

Chọn một chiếc bánh kem màu hồng thật xinh xắn, cắm lên mười tám ngọn nến tượng trưng, vậy cũng thành một món quà.

Lạc Lâm Viễn hốt hoảng chứ không ngốc nghếch, buổi sáng cậu vừa nhận được lời cảnh cáo đầy sự ghen tuông từ Du Hàn, sao còn dám đi đặt bánh kem mang đến sinh nhật cho chủ tiệc, quá gây chú ý. Nói không chừng sẽ có người ồn ào nhắc đến chuyện hai người họ quay lại.

Quan điểm của cậu là, tình tan rồi thì không thể hợp lại được nữa, đã chia tay trực tiếp với nhau rồi, xùy xùy xùy, không may mắn gì cả, cứ nhắc đến chuyện chia tay là cậu không muốn nhớ lại.

Không tặng quà thì cũng không được, chỉ có thể đợi buổi trưa kéo Phương Tiếu ra ngoài đường mua vòng tay. Lúc trả tiền, cậu chủ Lạc vốn không biết trân trọng tiền muối dầu gạo, cuối cùng cũng bắt đầu biết xót ví.

Lạc Lâm Viễn cầm hai chiếc vòng tay, dựa vào gu thẩm mỹ của trai thẳng hỏi: "Hai cái này có gì khác nhau sao? Có gì hay mà tận hai ngàn tệ(*) vậy?"

(*) Khoảng 7 triệu VND.

Chị gái trong quầy nở nụ cười, không hề bối rối trước câu hỏi của cậu, trái lại rất dịu dàng nhỏ nhẹ đáp: "Đây là sản phẩm bán chạy nhất năm 2011 của bọn chị, rất nhiều anh chàng mua để tặng cho bạn gái."

Năm 2011 à, vậy thì đúng là sản phẩm bán chạy từ năm ngoái rồi.

Phương Tiếu nhìn đồng hồ, đến giờ vào lớp rồi, không còn thời gian để Lạc Lâm Viễn lần lữa nữa, "Chốt đơn cái này đi, đắn đo gì nữa. Trước đây mày đi mua toàn chọn không quá ba phút, sao hôm nay lại lề mề thế hả?"

Ai bảo bây giờ cậu nghèo, đương nhiên phải cân nhắc lâu hơn. Cuối cùng Lạc Lâm Viễn vẫn chọn mua chiếc màu hồng kia, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng giữ được mặt mũi rồi.

Xách theo túi giấy nhỏ, Lạc Lâm Viễn nhìn số dư còn lại trên Alipay, lòng đau như cắt, nghĩ thầm sáng mai phải nhờ Du Hàn mua ít thức ăn đi, một mặn một chay là đủ. Cậu lại nghĩ đến chuyện muốn dẫn Du Hàn ra ngoài ăn một bữa thật ngon, quả nhiên vẫn nên tiết kiệm lại.

Lúc tan học, một nhóm người tụ tập trước cổng trường, khoảng hơn mười người, nhao nhao ầm ĩ, Lạc Lâm Viễn dẫn theo Phương Tiếu định chen đến đứng cạnh Du Hàn. Kết quả vừa mới thấy người đứng cạnh anh thì bực bội gửi tin nhắn WeChat: "Chú ý lời anh nói, anh là người đã có gia đình rồi."

Điện thoại trong túi Du Hàn rung lên, anh vô thức nhìn vào đám người tìm kiếm, sau khi thấy Lạc Lâm Viễn mới lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn chằm chằm vào màn hình một lát rồi mỉm cười.

Lạc Lâm Viễn bĩu môi, sao Nhậm Tự cũng ở đây chứ, lại còn đứng gần thế nữa? Cậu có thể ghen không? Đây có tính là ghen tuông mù quáng không? Bởi vì Du Hàn đã nói đó chỉ là một hiểu lầm, anh và Nhậm Tự không có gì cả.

Không nên ghen tuông vô cớ, nhưng mà vẫn cứ thấy ghét.

Có điều buổi sáng Du Hàn ghen, cậu lại rất thích, nổi máu ghen đúng lúc cũng hay ho lắm đó.

Tin nhắn nhảy ra trên khung chat, Du Hàn nói: "Qua đây."

Lạc Lâm Viễn lập tức đi qua, nghe lời vô cùng, đứng bên cạnh Du Hàn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng mặt mày lại cứ cười toe toét. Nhậm Tự chào cậu, cậu kiêu ngạo gật đầu một cái, lại cảm thấy không thể quá lạnh lùng, dù sao đây cũng là anh em của bạn trai nên đáp lại một câu bắt chuyện.

Phương Tiếu và Dương Tịch đứng thì thầm với nhau ở bên cạnh, nghe Phương Tiếu kể, Dương Tịch theo đuổi con gái lớp bọn họ thất bại, đang trong giai đoạn phiền muộn vì thất tình.

Nhưng Lạc Lâm Viễn lại thấy Dương Tịch đấu võ mồm đến là vui vẻ cùng Phương Tiếu, không nhận ra sự buồn bã nào luôn.

Kết quả từ chỗ ăn chuyển đến KTV, bản tính của Dương Tịch đã bại lộ, cậu ta hát cả đống ca khúc dành cho người thất tình, còn uống rất nhiều bia.

Dương Tịch ôm micro, khóc nức nở hát tình ca phơi bày nội tâm, mặt mũi cũng mất sạch.

Lạc Lâm Viễn tìm được cơ hội, trong tiếng gào khóc thảm thiết của Dương Tịch lấy quà tặng ra. Lần trước Hạ Phù giận vì bị cậu thẳng thắn, lần này đối mặt với cậu thì biểu cảm tỏ ra rất xấu hổ.

Bạn bè của Hạ Phù đều ngoảnh đầu theo dõi, nhìn thấy vòng tay thì ồ lên, "Sao cậu biết Hạ Phù thích cái này? Lần trước cô ấy mới cho bọn tôi xem đấy."

Sao mà cậu biết được, đoán mò thôi, bởi vì Hạ Phù thích đồ màu hồng nên cậu mua ngay, không ngờ trùng hợp thế nào lại đúng thứ cô muốn.

Trước cái nháy mắt ra hiệu của bạn bè, Hạ Phù bình tĩnh cảm ơn cậu, khách sáo hỏi cậu có muốn cùng nhau cắt bánh kem không.

Đương nhiên là không muốn rồi, nếu cậu và Hạ Phù cùng nhau cắt bánh ở đây, tối nay về có khi bị Du Hàn nhốt ngoài cửa mất, không có nhà để về, chỉ có thể ở khách sạn 5 sao, thật lãng phí tiền!

Lạc Lâm Viễn tặng quà xong thì quay về ngồi cạnh Du Hàn. Cả buổi tối Nhậm Tự đều không ở đây, đang nói chuyện với người khác.

Thỉnh thoảng va phải ánh mắt của cậu, Nhậm Tự sẽ mỉm cười, trông rất hòa nhã, không hề kèm theo sự công kích nào cả, khiến Lạc Lâm Viễn cũng thấy ngượng ngùng, bèn kề tai nói nhỏ với Du Hàn: "Sao Nhậm Tự cứ luôn cười với em vậy?"

Du Hàn tiến đến bên tai cậu, nói: "Bởi vì cậu ấy biết rõ anh thích em."

Chất giọng siêu trầm xen lẫn cảm giác ngà ngà say lọt sâu vào trong tai, giống như đang không ngừng vang vọng trong đầu cậu.

Đến khi Lạc Lâm Viễn tỉnh táo lại thì cậu mới hiểu ý câu nói này của anh. Du Hàn đã thẳng thắn chuyện của hai người họ với Nhậm Tự rồi sao? Cũng rất được, bởi vì hồi vừa thích Du Hàn cậu cũng đã tâm sự với anh em tốt của mình, không hề che giấu.

Cậu giơ tay ôm hai tai đang nóng bừng lên của mình nhìn Du Hàn. Anh hiếm khi nào đụng vào rượu, chỉ uống ít thôi vì lát nữa còn phải đi làm.

Chỉ thấy vài viên đá lạo xạo trong ly rượu, những ngón tay thon dài của anh vừa tao nhã vừa mang vẻ chán chường. Lạc Lâm Viễn ngắm đến si mê, nghĩ bụng sau này có cơ hội, cậu phải đến quán bar theo dõi hàng ngày mới được, tránh để bạn trai bị người ta bắt cóc.

Không lâu sau, sắp đến giờ đi làm, Du Hàn để lại chìa khóa cho Lạc Lâm Viễn, lo lắng dặn dò cậu nên về nhà sớm, đừng uống rượu. Nếu anh về đến nhà mà cậu còn chưa ngủ thì anh sẽ đánh đòn cậu.

Lạc Lâm Viễn nghe xong, hai gò má nóng rực, đôi mắt đắm đuối nhìn anh, thấy không có ai chú ý tới góc bọn họ ngồi bèn tiến đến bên tai Du Hàn trêu chọc, "Chỉ đánh đòn thôi sao?"

Du Hàn suýt chút nữa đã bóp eo cậu, mới nề nếp được một ngày đã muốn gây sự, đợi đến lúc khóc lóc kêu đau trên giường thì lại trách anh.

Lạc Lâm Viễn tiễn Du Hàn ra ngoài, lúc hai người tách khỏi nhóm đông thì không ai để ý tới. Du Hàn cũng không nỡ xa cậu nên không đi thang máy mà đi lối thoát hiểm.

Hai người bước xuống từng bước, tranh thủ không có ai, tay trong tay, thậm chí còn hôn nhau một cái nơi góc rẽ tầng một.

Lạc Lâm Viễn mềm nhũn trong ngực Du Hàn, bị anh đè lên eo, áp người lên tường.

Vẻ mặt cậu mơ màng, được anh hôn phải ngửa đầu thở khẽ. Du Hàn hôn lên tai, hôn lên xương quai xanh của cậu, cả người cậu toát ra vẻ dụ dỗ không chút đề phòng, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.

Du Hàn khó khăn lắm mới dừng lại được, hôn chụt một cái thật mạnh, để lại dấu hôn trên cổ cậu rồi nói: "Anh đi đây."

Lạc Lâm Viễn đáp ừ, ngón tay vẫn túm góc áo anh, không muốn buông ra.

Du Hàn vuốt tóc mai cậu, "Ngoan nào."

Lạc Lâm Viễn không muốn ngoan, nhưng cậu vẫn nghe lời, dõi mắt nhìn Du Hàn rời khỏi, nhìn anh lên xe buýt. Cậu nghĩ, đợi thi được giấy phép lái xe rồi, sau này cậu sẽ chịu trách nhiệm đưa bạn trai đi làm hàng ngày, để cho tất cả mọi người đều biết rõ, Du Hàn là hoa đã có chủ.

Cậu sờ đôi môi sưng lên của mình, lên cầu thang. Đèn cảm ứng trên tầng hai vẫn sáng, cũng không biết sáng từ lúc nào, Lạc Lâm Viễn cũng không buồn để ý.

Đáng lẽ ra cậu nên để ý, chỉ là khi ấy trong lòng cậu đang thoải mái đắm chìm trong tình yêu, hoàn toàn chẳng hề biết tầng hai đã có người đi ngang qua.

Đêm hôm ấy Du Hàn không về nhà, cậu tỉnh lại trong căn phòng chỉ có một mình, gọi điện cho anh cũng không được.

Nhưng Du Hàn có nhắn tin WeChat, nói nửa đêm bà ngoại anh vào phòng cấp cứu, anh phải trông nom, bảo cậu tự mua bánh bao ở quán dưới tầng để ăn sáng.

Quán bánh bao này trông rất tươm tất, vợ chồng chủ quán cũng rất thích sạch sẽ.

Lúc Lạc Lâm Viễn mua bánh bao, cậu gọi lại cho Du Hàn lần nữa nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Cậu mang theo phần bánh bao của Du Hàn, lên xe buýt đến trường một mình. Đến cổng trường, điện thoại trong túi cậu rung lên, liên tục không ngừng, hệt như một hồi cảnh báo mãnh liệt.

Lạc Lâm Viễn vừa đặt chân vào cổng trường, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt bốn phía xung quanh đều đổ dồn lên người cậu, tiếng xì xào bàn tán vang lên ồn ào dai dẳng, giống như tiếng sóng ngoài biển khơi, tiếng ve kêu giữa trưa hè, vô cùng vô tận.

Điện thoại di động rung kịch liệt, dường như sắp rơi ra khỏi túi.

Lạc Lâm Viễn dừng lại, cậu lấy điện thoại ra nhấn mở, trên diễn đàn cả khóa, nhóm chat của lớp, thậm chí cả nhóm sinh nhật hôm qua đều đang chia sẻ nhanh chóng một hình ảnh.

Nhân vật chính là cậu, trong góc cầu thang tối tăm, cậu bị một người đàn ông đè lên tường, hôn môi hôn cổ, hai người ôm nhau chặt chẽ, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Bánh bao lăn trên đất, sữa đậu nành cũng đổ lênh láng trên nền xi măng.

Những tiếng xì xào bàn tán kia như đang bị phóng đại vô hạn, lọt vào trong tai cậu rồi nổ tung.

Là cậu ta, thật sự là đồng tính ư? Cậu ta bị chơi chỗ đó sao, bẩn thế, liệu có bị mắc bệnh truyền nhiễm như AIDS không? Đáng sợ quá!

Chán ghét!

Buồn nôn!

Kinh tởm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play