Quá tủi thân, cũng quá sợ hãi, mọi cảm xúc đều dồn nén đến cùng cực, sắp sửa bùng nổ.

Lạc Lâm Viễn rút kim ghim trên mu bàn tay xuống, máu xối ra từ vị trí chích kim. Những giọt máu đỏ tươi rơi xuống nền chăn trắng như tuyết, nhìn mà giật mình, Lâm Thư bị hành động của cậu dọa cho mặt mũi trắng bệch.

Lạc Lâm Viễn giẫm chân trần trên đất, vò đã mẻ lại sứt, rơi nước mắt, "Đúng đấy, con mất mặt, con ngủ với đàn ông, con là đồng tính! Thế còn mẹ, mẹ có hỏi thăm con một câu nào chưa? Hỏi con đã xảy ra chuyện gì, hỏi con suy nghĩ thế nào chưa?! Mẹ không hề, mẹ chỉ lo con ngồi không vững cái ghế cậu chủ sẽ làm ảnh hưởng đến mẹ!"

Vừa dứt lời, Lâm Thư lại giáng cho cậu một cái bạt tai.

Bà không còn bình tĩnh nữa, hai mắt đỏ ngầu, lồng ngực phập phồng vì tức giận, "Mày thích đàn ông là chuyện rất vẻ vang sao? Có phải mày còn muốn làm lớn tiếng hơn nữa, để cho tất cả mọi người đều biết không?"

Khóe môi Lạc Lâm Viễn bị đánh rách ra, cậu không khóc nữa, chà lòng bàn tay lau máu trên môi, giọng căm hận nói: "Mẹ có tư cách gì quản con? Mẹ quan tâm tới con sao? Yêu con sao? Ở nhà họ Lạc này, ai cũng có tư cách nói con, trừ mẹ! Con thà không phải do mẹ sinh ra!"

Nói xong cậu xông ra ngoài, đẩy Lâm Thư ra. Lâm Thư bị cậu đẩy, sống lưng va mạnh vào cạnh cửa, đau đớn rên lên một tiếng. Bà ngã sõng soài trên sàn, không dám tin, vừa tức vừa gấp, "Lạc Lâm Viễn!"

Lạc Lâm Viễn đi chân đất chạy xuống, máu chưa cầm được cũng rơi rớt suốt cả quãng đường. Thím Trương đang chuẩn bị bữa sáng nhìn thấy cậu thì hốt hoảng hô lên, đến cả phương ngữ quê hương cũng bật ra khỏi miệng, "Ầy hèo răng tay mi đang chảy máu ni!" (Ôi trời sao tay cậu lại chảy máu thế kia!)

Bác Ngô giật mình vì tiếng la của thím Trương cũng vội vàng chạy đến, nhanh chóng cản Lạc Lâm Viễn lại, "Cậu chủ!"

Lâm Thư từ trên tầng xuống đuổi theo, che lưng đau đớn, "Lạc Lâm Viễn, mày đứng lại!"

Lạc Lâm Viễn giơ tay lau nước mắt, máu cũng bị bôi nhoe nhoét trên gương mặt nhỏ trắng bệch, trông mà giật mình.

Trái tim bác Ngô chợt thắt lại, ông vô thức sầm mặt, che cho Lạc Lâm Viễn ở sau lưng mình, nói với Lâm Thư, "Bà chủ!"

Lạc Lâm Viễn trốn phía sau bác Ngô, Lâm Thư dừng lại trên cầu thang, nhìn ánh mắt xa lạ của con trai và cái nhìn cảnh giác của quản gia, trong lòng đắng chát.

Bà vịn lên cầu thang, chậm rãi thở dài, nói: "Con muốn đi đâu, con có thể đi đâu chứ?"

Lạc Lâm Viễn đỏ hoe mắt không nói gì, Lâm Thư giằng co với cậu một lúc lâu, cuối cùng hạ giọng nói: "Con không muốn cho mẹ quản, mẹ sẽ mặc kệ, đừng để bố con biết." Dứt lời, bà xoay người lên tầng, tỏ thái độ tạm thời nhượng bộ.

Đợi Lâm Thư đi khỏi, bác Ngô đỡ Lạc Lâm Viễn ngồi lên ghế sô pha, bảo thím Trương đi lấy hòm thuốc, còn dặn nhà bếp hầm canh bổ máu, tình hình rất rối ren.

Lạc Lâm Viễn ngồi trên ghế sô pha từ từ nín khóc, vết thương được xử lý cẩn thận, đau đớn đã giảm bớt, canh được bưng lên, cậu bê bát uống từng ngụm nhỏ, dáng vẻ phờ phạc, bác Ngô thấy mà xót xa.

Cuối cùng cậu vẫn xin nghỉ, không đến trường học.

Lạc Lâm Viễn về phòng ngủ bù, chiếc chăn dính máu đã được thay bằng một chiếc chăn màu vàng nhạt bồng bềnh mềm mại, khiến cậu nhớ đến khăn tắm mình dùng ở nhà Du Hàn, trên đó còn có hoa hướng dương nữa.

Cậu nhớ Du Hàn, muốn ở bên anh, nhưng như Lâm Thư nói, cậu có thể đi đâu đây? Lạc Đình vốn dĩ đã vì Quan Sóc Phong mà muốn hủy công việc của Du Hàn, nếu như biết rõ chuyện giữa hai người họ, ông nhất định sẽ làm um lên.

Vẫn chưa rõ Quan Sóc Phong nghĩ thế nào về Du Hàn, nếu như biết Du Hàn là đồng tính, liệu ông ta sẽ đối xử với anh thế nào đây?

Cậu không muốn hại Du Hàn, anh là người mà cậu thích nhất.

Cái nắm tay rời khỏi nhà họ Lạc vào buổi tối hôm qua tựa như một giấc mơ mùa hạ, yếu ớt không đỡ nổi một đòn.

Trong hiện thực, rốt cuộc Du Hàn vẫn không thể dẫn theo cậu bỏ trốn, bọn họ không có bất kỳ năng lực gì, sẽ chỉ tạo thành gánh nặng cho nhau mà thôi.

Lạc Lâm Viễn hiểu trong lòng, nhưng cậu không thể nào kiểm soát được cảm xúc. Vào giây phút yếu đuối nhất, cậu rất nhớ Du Hàn.

Cậu cứ nghĩ ngợi rồi thiếp đi, mơ thấy một giấc mơ, trong mơ vẫn là buổi tối hôm đó, Du Hàn nắm tay cậu phăm phăm tiến về phía trước, quãng đường dài dằng dặc nhưng tốt đẹp đến vậy.

Cậu bị âm báo cuộc gọi đến trên điện thoại đánh thức, nhìn đồng hồ, rõ ràng còn chưa đến giờ tan học, vậy mà người gọi đến lại là Du Hàn.

Lạc Lâm Viễn vội rời giường uống hết cốc nước mới chặn được sự ngột ngạt trong ngực xuống, còn cố ý hắng giọng.

Chỉ là vào khoảnh khắc nhận điện thoại, nghe thấy giọng Du Hàn, sự tủi thân hoàn toàn không đè xuống được, thậm chí cậu không thể nói chuyện, chỉ có thể nặng nề hít thở.

Du Hàn nhạy bén cảm nhận được sự bất thường, "Tiểu Viễn, em sao thế?"

Lạc Lâm Viễn chịu đựng sự nong nóng nơi viền mắt, "Em không sao đâu."

Cậu giơ điện thoại ra trì hoãn một lúc, lại vờ như thoải mái hỏi: "Sao giờ này anh lại gọi cho em?"

Du Hàn: "Anh sang lớp em tìm em, bọn họ nói em sốt nên không đi học, anh đến thăm em nhé?"

Lạc Lâm Viễn: "Không cần, anh đừng đến."

Cậu từ chối quá nhanh, cũng quá dứt khoát khiến Du Hàn im lặng một lúc, sau đó anh nghiêm túc hỏi: "Bé cưng, rốt cuộc em sao vậy?"

Lạc Lâm Viễn muốn nói em bị mẹ phát hiện rồi, muốn nói em bị đánh, lời chưa kịp nói ra khỏi miệng lại bị nuốt xuống. Nói ra rồi thì sao? Ngoại trừ khiến Du Hàn thấy áy náy thì dường như cũng không còn tác dụng gì cả.

Đêm đó là cậu muốn cho nên hai người mới làm, cậu không muốn Du Hàn áy náy vì chuyện này.

Lạc Lâm Viễn nói: "Chỉ hơi sốt thôi, không nghiêm trọng lắm đâu, em đã uống thuốc và truyền nước rồi."

Du Hàn dịu giọng, "Chú Lạc mắng em sao?"

Lạc Lâm Viễn áp chế sự đau xót đang dâng lên trong lòng, "Không đâu, ông ấy không mắng em, không sao đâu, ngày mai là em có thể đến trường rồi."

Du Hàn: "Bé cưng, nếu có chuyện gì nhất định phải nói với anh." Anh vẫn chưa tin lời bạn trai nhỏ của mình.

Lạc Lâm Viễn sắp nhịn không nổi nữa, cậu run giọng, "Em muốn gặp anh, em đến tìm anh được không?"

Cậu hẹn với Du Hàn sau khi tan học, mình sẽ đến nhà anh trước.

Có lẽ do trận cãi nhau ầm ĩ buổi sáng, khi cậu ra cửa, Lâm Thư ngồi trong phòng khách, im lặng nhìn cậu chòng chọc.

Lạc Lâm Viễn đeo balo ra ngoài, nhìn là biết sẽ ở qua đêm, đeo khẩu trang, đi từ phòng khách ra cổng chính. Lâm Thư cũng lặng lẽ đi theo cậu cả quãng đường.

Lúc ra đến cổng, cậu yên lặng xoay người lại, nhìn Lâm Thư, chờ bà lên tiếng.

Lâm Thư nói: "Con phải hiểu, chỗ này mới là nhà con."

Lâm Thư: "Cho dù con có chấp nhận hay không, mẹ vẫn là mẹ của con."

Giọng nói nặng nề của Lạc Lâm Viễn phát ra sau lớp khẩu trang, "Chỉ những lúc mẹ cần thì mẹ mới trở thành mẹ con, còn những khi con cần, mẹ vĩnh viễn không có mặt."

Hai mẹ con nhìn nhau, Lạc Lâm Viễn bỏ đi, không hề quay đầu lại.

Lại một lần bỏ nhà đi, không biết khi Lạc Đình về nhà không thấy cậu đâu liệu có nổi giận không, có lẽ là không, dù sao ông phải đi công tác rất nhiều ngày.

Không biết Lâm Thư có giống như trong mấy bộ phim truyền hình không, trong cơn giận liền đi đóng băng thẻ ngân hàng của cậu. Lạc Lâm Viễn ngồi chồm hỗm trước cửa nhà Du Hàn, tranh thủ thời gian lấy điện thoại di động ra, chuyển một khoản tiền lớn từ trong thẻ sang Alipay, lúc này mới an tâm thở phào.

Phản nghịch thì phản nghịch, bỏ nhà đi thì vẫn cần phải mang theo tiền.

Cậu vẫn còn phải nuôi Du Hàn nữa chứ!

_______________

Lời editor:

Câu của thím Trương là mình chém dựa trên tiếng địa phương miền Trung á :> Bạn nào thấy sai thì sửa giúp mình với nha.

Viễn Viễn cãi nhau với mẹ không khiến mình buồn bằng khúc máu lem nhem đầy mặt cậu ấy, rồi cậu ấy được bác Ngô che chở sau lưng. Ngay cả một người ngoài không máu mủ ruột thịt gì như bác Ngô và thím Trương lại thương cậu ấy hơn cả mẹ ruột :(((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play