Có lẽ ngoài một số người trẻ đô thị ra thì trị liệu tâm lý vẫn còn là một điều
mới mẻ với người Việt. Nhiều người, đặc biệt người lớn tuổi, không quen
với việc nhìn vào những cảm xúc và suy nghĩ của mình, huống hồ là kể
chúng cho một người lạ. Theo quan sát cá nhân, chỉ một số bệnh viện tâm
thần hay khoa tâm thần ở Việt Nam có dịch vụ trị liệu tâm lý, và thường nó
cũng chỉ được nhắc tới một cách qua loa vào cuối phiên khám hay tái
khám, chứ không được giới thiệu như là một liệu pháp ưu tiên cho mức
bệnh nhẹ, hay để áp dụng đồng thời với thuốc cho mức trung bình và nặng,
cũng như là một biện pháp hiệu quả cho giai đoạn bảo trì, phòng bệnh tái
phát. Hiện nay, trị liệu tâm lý không được bảo hiểm y tế chi trả. Điều này
đáng tiếc nhưng cũng dễ hiểu, đến tận đầu năm 2019, Hội Tâm lý Trị liệu
Việt Nam mới được thành lập, và tới cuối năm 2020 thì danh mục nghề
nghiệp của Việt Nam mới có mã số cho nghề mang tên “nhà tâm lý học”.
“Nhà trị liệu tâm lý” là một trong những phân loại nhỏ của nghề này.
Hiện nay trên thế giới có tới hàng chục trường phái trị liệu tâm lý khác
nhau, dựa trên những mô hình lý thuyết khác nhau. Mỗi trường phái lại có
những phiên bản riêng cho các tâm bệnh khác nhau, ví dụ liệu pháp nhận
thức hành vi cho trầm cảm, hay liệu pháp nhận thức hành vi cho rối loạn lo
âu. Ngoài ra, lại có những phiên bản cho các đối tượng thân chủ khác nhau,
nên cuối cùng người ta sẽ có liệu pháp nhận thức hành vi cho người trẻ
trầm cảm, hay liệu pháp nhận thức hành vi cho cựu chiến binh có rối loạn
căng thẳng sau chấn thương.
Các trường phái quan trọng và phổ biến nhất hiện nay đã được phát
triển và tinh chỉnh qua nhiều thập kỷ và được nhiều nghiên cứu độc lập
đánh giá mức độ hiệu quả. Tuy nhiên, nhìn bên ngoài, người ta chỉ thấy hai
người ngồi nói với nhau cái gì đấy. Điều này dẫn tới tâm lý phổ biến ở
Việt Nam là trị liệu tâm lý không thực sự cần thiết, nó tốn tiền và tốn thời
gian, “mình không giúp mình thì không ai giúp được mình cả” (như mẹ của
Uyên vẫn hay nói). Ở thái cực kia, nhiều người tìm tới nhà trị liệu tâm lý
như tới bác sĩ để được cắt thuốc giảm sốt hay đau dạ dày, họ kỳ vọng nhận
được một số “bí kíp” mì ăn liền cho hoàn cảnh của mình, hoặc nhà trị liệu
sẽ giải quyết vấn đề hộ họ như lấy cái dằm ra khỏi tay. Nhiều người yêu
cầu nhà trị liệu làm trầm cảm biến mất trong khi họ không phải thay đổi gì,
và thất vọng, thậm chí tức giận khi được biết điều này không khả thi. Mặt
khác, có rất nhiều “chuyên gia” sẵn lòng đáp ứng tâm lý đó và tuyên bố có
thể chữa triệt để và nhanh chóng mọi trường hợp trầm cảm bằng một liệu
pháp mà chỉ họ mới nắm được còn các chuyên gia đầu ngành trên thế giới
thì không. Chúng ta nhớ lại ông thầy lang ấn tay lên đầu Dũng.
Nhiều người có thiện chí thì hay thực lòng khuyên người trầm cảm,
“Suy nghĩ tích cực lên chứ” hay “Chuyện nhỏ, có gì mà buồn.” Đáng lưu ý
là với bệnh sợ độ cao hay sợ đi máy bay, người ta chấp nhận rằng câu
chuyện phức tạp hơn chứ không thể giải quyết được bằng câu nói, “Đừng
sợ, máy bay không rơi đâu.” Người ta cũng không để ý rằng khuyên người
trầm cảm, “Suy nghĩ tích cực lên chứ” thì cũng ít hữu ích như yêu cầu
người chơi tennis, “Phát bóng chính xác lên!”
Nếu như huấn luyện viên giúp người chơi tennis nhận biết điều gì
khiến cho họ phát bóng không chính xác, họ đã nhiễm động tác hay tư thế
bất lợi nào mà giờ đây cần phải thay đổi, thì qua thời gian, nhà trị liệu tâm
lý giúp thân chủ thay đổi các khuôn mẫu nhận thức của mình, hay giúp h
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT