Từ thời Hy Lạp cổ đại người ta đã biết tới những biểu hiện của
melancholia, hay u sầu, căn bệnh mà ngày nay ta gọi là trầm cảm.
Hippocrates, người thầy thuốc Hy Lạp nổi tiếng sống hai nghìn năm trăm
năm trước, được cho là người đầu tiên ghi chép về nó. Ông cũng cung cấp
luôn một mô hình lý thuyết đi kèm; theo ông, bệnh được gây ra bởi sự mất
cân bằng của chất mà ông gọi là “mật đen” trong cơ thể.
“Buồn bã, suy sụp, gầy gò bởi lo lắng và mất ngủ” bảy trăm năm sau,
Areteaus, một trong những thầy thuốc quan trọng khác của Hy Lạp cổ đại,
mô tả người bệnh. “Ở giai đoạn sau, họ than vãn về vô vàn sự vô nghĩa và
mong muốn được chết” Plutarch, triết gia và sử học Hy Lạp, cũng ở thế kỷ
thứ 2 sau Công nguyên, viết về những người u sầu, “Họ ngồi trước cửa
nhà trong quần áo bẩn thỉu, kể lể về tội này hay lỗi kia của mình và sợ hãi
chứ không còn hứng thú gì nữa kể cả với những lễ hội ngợi ca các vị thần”
Những ghi chép cổ đại này đã chứa đựng đầy đủ những triệu chứng
được ghi nhận bởi y học hiện đại về trầm cảm: tâm trạng rối loạn, tự oán
trách và trừng phạt bản thân, những dấu hiệu vật lý và thực vật như biếng
ăn, mất ngủ, giảm cân và mong muốn tự sát.
Bởi những biểu hiện về cảm xúc là yếu tố khiến ta chú ý nhất, nên ta
quen gọi trầm cảm là một rối loạn tâm trạng hay rối loạn cảm xúc. Tuy
nhiên, theo Aaron Beck, cha đẻ của liệu pháp tâm lý nhận thức hành vi mà
chúng ta sẽ còn nhiều lần nhắc tới, gọi như vậy thì cũng ít hữu ích và khiến
ta lạc lối như gọi bệnh sốt ban đỏ, do một loại virus gây ra, là một chứng
“rối loạn của da”. Thậm chí, trong nhiều trường hợp, triệu chứng chính của
bệnh lại không thể hiện qua cảm xúc buồn bã hay bất hạnh, mà liên quan
tới trạng thái tinh thần như lo lắng hay tuyệt vọng. Hay nó thể hiện qua sự
thay đổi trong cái nhìn và thái độ về bản thân và về cuộc sống, người bệnh
thấy mình vô dụng, vô giá trị, mọi thứ thì vô nghĩa, khiến họ không còn
theo đuổi bất cứ mục đích hay mối quan tâm nào. Hoặc triệu chứng chính
lại liên quan tới những biểu hiện thể chất như mệt mỏi, biếng ăn, mất ngủ,
tức ngực, đau bụng hay run tay. Ở Việt Nam và nhiều quốc gia ngoài văn
hóa phương Tây khác, những triệu chứng vật lý này có thể nhận sự chú ý
cao hơn và khiến người ta bị lạc hướng. Nhiều nhân vật trong cuốn sách
này đã mất nhiều năm gõ cửa các bác sĩ khác nhau và uống đủ loại thuốc
nhằm trị các triệu chứng thể chất, trước khi tự mình tìm tới bác sĩ tâm thần.
Trong một môi trường y tế chất lượng hơn, bác sĩ đa khoa sẽ phải có đủ
kiến thức tối thiểu để gửi người bệnh tới đồng nghiệp chuyên khoa của
mình.
Một trong những thách thức để hiểu và khái niệm hóa trầm cảm là nó
được sử dụng lẫn lộn trong các bối cảnh đời sống hằng ngày và trong ngữ
cảnh y học. Người ta hay quen miệng dùng chữ “trầm cảm” để chỉ trạng
thái chán chường trong một ngày mưa, sự cô đơn trong một tối thứ Bảy
hay cảm giác thất vọng khi thi trượt, và cho rằng căn bệnh trầm cảm cũng
là một cái gì tương tự như vậy. Phần lớn sẽ đều đồng ý rằng tâm thần phân
liệt là một cái gì đó xa lạ và kỳ lạ, khác hẳn với thế giới của người khỏe
mạnh. Tuy nhiên, người ta lại hay cho rằng trầm cảm cũng chỉ là những trải
nghiệm quen thuộc của buồn bã hay chán nản, có thể là nhiều hơn chút,
mạnh hơn chút và cùng lắm là kéo dài hơn chút mà thôi. Cho nên người ta
mới hay nói, “Xin thưa, bản thân tôi nhiều lúc cũng bế tắc, nhưng mình cứ
phải phấn đấu thôi.”
Trải nghiệm của ông Thạch khác trải nghiệm của chị Hoa khác trải nghiệm
của Xuân Thủy, hình hài của trầm cảm vô cùng đa dạng. Tuy không cùng
xuất hiện ở mỗi trường hợp và cũng không có mức độ như nhau, những
triệu chứng của trầm cảm có thể nằm ở những khía cạnh sau.
Biểu hiện trong cảm xúc. Người trầm cảm có thể có tâm trạng tiêu cực,
từ mức nhẹ như buồn bã tới mức nặng như tuyệt vọng. Giận dữ cũng hay
xuất hiện, nhẹ thì là cáu bẳn, gắt gỏng, nặng thì là hung hăng, thịnh nộ. Khi
bùng nổ, Thành ném cốc vào tường trong cuộc họp hay đánh bố. Xuân
Thủy “muốn đập phá, càn quét, hủy diệt mọi thứ xung quanh” và có trong
đầu những cơn chửi rủa đồng nghiệp cay nghiệt vô tận. Đặc biệt, ở trẻ em
và người trẻ, giận dữ được coi là một dấu hiệu cơ bản mà qua đó trầm cảm
để lộ chân tướng của mình.
Họ cũng có thể đánh mất niềm vui và hứng thú trong cuộc sống, bắt đầu
là với một vài hoạt động hay mối quan tâm (mức nhẹ), cho tới mất toàn bộ
các đam mê và trở nên hoàn toàn thờ ơ với những gì xảy ra trong cuộc
sống, thậm chí còn căm ghét những điều mà trước kia họ vốn say mê và
thích thú (mức nặng). Không chỉ mất niềm vui với những điều nhất định,
cụ thể, như âm nhạc hay chơi với con, họ mất đi khả năng trải nghiệm
niềm vui nói chung, như một người mất khứu giác không còn cảm nhận
được bất cứ mùi vị gì. Nhiều người thậm chí còn không cảm nhận cả sự
buồn bã nữa, bên trong họ là một sự trống rỗng, vắng bóng mọ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT