(Thùy Dương, 24 tuổi, sinh viên ngành Tâm lý)
PHẦN 1
Ngày 30 tháng Mười hai 2017
Vậy là mình đã từ New Zealand về Sài Gòn nghỉ hè được một tuần. Mình
không thích Tết. Cỗ bàn, khách khứa liên miên, ai cũng khoe nhà, khoe xe,
khoe con cái du học này nọ. Đến cuối ngày là mình kiệt sức, cơ mặt cứng
lại vì phải mỉm cười. Cái đau ê ẩm toàn thân khiến mình không suy nghĩ
được mạch lạc nữa, chỉ cố loay hoay tìm một tư thế khả dĩ trên giường.
Bên ngoài nhìn vào, mình trông như một đứa lười biếng, và mình biết bố
mẹ cũng nghĩ vậy.
Hôm trước, khi dọn va li, mình thấy tờ ghi nhớ của trung tâm trị liệu
tâm lý kẹp trong một cuốn sách.
Mỗi khi cảm thấy muốn tự sát, tôi có thể gọi điện cho đường dây nóng.
Họ sẽ hướng dẫn và trợ giúp tôi, dù tôi có thể chỉ khóc mà chẳng biết nói
gì cả.
Tôi biết rằng họ là những con người trắc ẩn và nhẹ nhàng, họ chuyên
nghiệp và sẵn lòng giúp đỡ. Họ sẽ hiểu tôi. Ngày nào họ cũng nói chuyện
với những người khóc lóc và bất an, họ sẽ không bao giờ phán xét tôi.
Tôi có thể gọi cho đường dây nóng. Bất kể là tôi khóc, tôi hoảng loạn,
hay đầu óc tôi trống rỗng, họ sẽ giúp tôi.
Số điện thoại của đường dây nóng là: 15 12 17.
Mình đã dừng chia sẻ tình trạng của mình cho bố mẹ. Đến giờ họ vẫn
không hiểu chuyện gì đang xảy ra với con mình. Bố thì cho là mình phải bỏ
học ở Mỹ vì tiếng Anh của mình kém và mình bị sốc văn hóa. Mẹ thì thỉnh
thoảng hỏi, “Thế bây giờ thì… cái… cái ấy của con thế nào rồi?” Mẹ
không nhắc tới chữ trầm cảm.
Mình cũng không kể cho người ngoài về bệnh của mình nữa. “Sướng
quá hóa rồ”, “con nhà giàu giẫm phải gai mùng tơi”, người ta hay nói vậy.
Gia đình mình như thế thì mình không có quyền để trầm cảm.
Ngày 10 tháng Hai 2018
Tối nay nhà mình lại có tiệc. Bố xoay nhẹ ly rượu vang trong tay và lưu ý
mọi người, đĩa này là thịt bò Kobe, bát kia là vây cá mập. Buổi chiều, mình
đã phải dọn dẹp phòng để bố dẫn khách tham quan nhà. Phòng của mình
theo ý bố, đầy đồ đạc màu kem và có chân cong cong như trong cung điện
châu Âu, vì bố bảo nếu trang trí theo gu của mình thì sẽ phá vỡ phong cách
của cả tòa nhà. Rồi bố ngồi ở phòng khách điều khiển nhạc ở phòng ngủ
và dùng điện thoại để kéo rèm cho mọi người xem. Trước đó thì mẹ khoe
bộ ảnh gia đình trong kỳ nghỉ vừa rồi. Hôm đó, mọi người phải mặc đồ
màu đỏ hay da cam, ngồi trên bãi cỏ của resort sáu sao, bố chỉnh đốn rất
lâu để điệu bộ của ai cũng “tự nhiên”. Trời rất nóng, mọi người mồ hôi nhễ
nhại nhưng phải liên tục lau và tỏ ra hôm đó là một ngày rất đẹp trời.
Một ông thực khách khen ngành học của mình hay và quan trọng, khiến
bố có vẻ hài lòng. Mình nhớ lại là từ khoảnh khắc mình từ Mỹ hạ cánh
xuống Tân Sơn Nhất thì bố không nói với mình một câu nào, và cũng
không nhìn vào mắt mình một lần nào nữa. Đơn giản là mình không tồn tại
với bố. Khách tới nhà, bố chỉ nói về em gái mình. Tới khi mình trên gác
xuống thì khách ngạc nhiên, “Ơ, thế cháu đang ở nhà à?” Mình nhìn xuống
đất, chả nhẽ lại bảo, “Cháu bị bệnh, cháu phải nghỉ học.” Từ phía bố là một
sự im lặng băng giá.
Một năm rưỡi sau ngày từ Mỹ về Việt Nam, mình nhận được offer đi
học ở New Zealand. Hôm đó bố đổi thái độ, gọi mình xuống nói chuyện
như là chưa có gì xảy ra. Tới giờ, mình vẫn khó khăn để hiểu được chuyện
này.
Không, thực ra trong thời gian đó, có một lần bố nói chuyện với mình.
Đó là thời điểm mình đã tới hai bác sĩ tâm thần, đã uống thuốc nhưng bỏ vì
tác dụng phụ. Mẹ dẫn mình tới một người quen để cô ấy “sắp xếp lại năng
lượng” của mình. Được vài buổi thì mình khước từ, không đi nữa, mình
chui vào nhà tắm, ngồi thu lu trong góc, khóc. Bố tới đứng bên ngoài, hỏi,
“Con làm sao đấy?” Câu hỏi của bố khiến mình có chút hy vọng, hy vọng
là mình có thể mở lòng để bố hiểu và an ủi. Mình tấm tức kể xong thì bố
nói, “Có mỗi cái chuyện ấy mà con không làm được? Thế thì sau này còn
làm được việc gì nữa?”
Bố hay nói câu ấy. Trong bữa ăn lúc nãy, bố quay sang em vừa làm bắn
nước sốt ra bàn, “Mỗi cầm dao dĩa mà không làm được, đồ hậu đậu!” Bố
sợ bị khách đánh giá.
Không biết mình có phi logic không, nhưng việc bố mẹ cố gắng để trở
nên giàu có đã làm mình rất đau khổ. Trong những năm tháng mà bố mẹ
điên cuồng kiếm tiền, mình và em đã phải trả giá.
Mình đang cố để tha thứ cho bố.
Ngày 2 tháng Ba 2018
Ai đó hãy cứu tôi ra khỏi cái episode này…
Ngày 3 tháng Ba 2018
Có thể… ngừng đau được không?
Ngày 5 tháng Ba 2018
Thở mà cũng đau quá là đau :(
Đau tới mức rớt nước mắt. Hiu hiu hiu hiu.
Chuyện học hành có quan trọng gì đâu. Không sống thì cũng chả học gì
cả.
Ngày 6 tháng Ba 2018
Tất cả những điều này chỉ để thử thách mình thôi đúng không?
Ngày 12 tháng Ba 2018
Bây giờ là khoảng thời gian ưa thích trong ngày của mình, buổi đêm, yên
lặng, lạnh một chút. Đáng nhẽ mình có thể đọc sách, nghe nhạc, tận hưởng
sự yên bình này. Nhưng mình ngồi đây, loay hoay một mình, tìm cách để
không chết.
Cuối cùng thì đây vẫn là đời thực của mình.
Ngày 16 tháng Ba 2018
Hít vào thở ra hít vào thở ra.
Bình tĩnh bình tĩnh.
Chỉ cần giữ mình còn sống qua đêm nay.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Chỉ cần sống thôi.
Đếch biết gõ từng chữ thế này giúp gì không, nhưng mà mẹ, hết cách
rồi.
Chỉ cần sống thôi haha
Chỉ cần sống thôi đời buồn như chó cắn
Chỉ cần sống thôi teo teo teo tèo
Chỉ cần sống thôi
Chỉ cần sống thôi
Chỉ cần sống thôi
Aaaaaaaaaaaa
Không được rạch tay
Không được rạch tay
Chỉ cần sống thôi
C
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT