"A Nhiên, cậu có biết tại sao tớ gọi cậu là đại soái ca hay không?"
Thẩm Trạch Nhiên thật sự không muốn biết, nhưng lại càng không muốn làm cô mất hứng.
Anh nói: "Không biết.
"
Ninh Khả Ngọc cười rạng rỡ: "Bởi vì, chỉ có đại soái ca mới xứng đôi với đại mỹ nhân là tớ thôi.
"
Kì nghỉ hè nhanh chóng kết thúc.
Một học kỳ mới lại đến.
Lớp 11, bài vở nặng hề, cũng bắt đầu có nhiều lo nghĩ cho tương lai.
Nhưng trước hết, vẫn nên tận hưởng thanh xuân của mình thật trọn vẹn.
Sáng thứ hai đầu tuần.
Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên vừa bước đến cổng trường đã thấy đám người Sa Kỳ.
“Sao các cậu lại tập trung ở đây thế?”, Ninh Khả Ngọc chạy lại hỏi.
Thẩm Trạch Nhiên chầm chậm đi đằng sau.
Chân dài, tiến một bước bằng hai bước chạy của cô, thoáng chốc đã đứng cùng bọn họ.
Mao Hiểu Bội lên tiếng: “Nghe nói trường ta sắp có học sinh mới chuyển đến.
”
Trình Thừa khoác vai Thẩm Trạch Nhiên, tham gia bàn luận sôi nổi: “Tớ vừa đi nghe ngóng được.
Cậu ta là học sinh trường nghệ thuật, đại diện đến đây học dự thính hai tháng.
Hình như còn là…”
Câu nói lấp lửng, thu hút sự tò mò của cả đám, đương nhiên không bao gồm Thẩm Trạch Nhiên.
Sa Kỳ hối thúc: “Con mẹ nó, cậu đang dẫn chương trình tạp kĩ, phải chờ quảng cáo rồi mới công bố kết quả đúng không?"
Trình Thừa nghe Sa Kỳ nói, hơi sợ, hắng giọng: “Hình như cậu ta còn là…"
"! một đại mỹ nhân.
”
Còn tưởng là chuyện gì!
Sa Kỳ lập tức nổi điên, chửi thề một tràn.
Còn Mao Hiểu Bội nhanh chóng túm cổ áo Trình Thừa lôi đi: “Trình chó chết, cậu chán sống rồi!”
Bị kéo đi xa một đoạn, Ninh Khả Ngọc vẫn còn nghe tiếng hét thất thanh của Trình Thừa: “Nhiên, cứu mạng!!”
Sa Kỳ cho tay vào túi áo khoác, quay lại nhìn hai con người đang đứng bên cạnh.
Cảm thấy mình hơi dư thừa, bèn rời đi.
Sau khi tất cả mọi người tách ra, Ninh Khả Ngọc tiếp tục cùng Thẩm Trạch Nhiên lên lớp.
Vì thời gian còn sớm, hai bạn trẻ rất thong thả.
Ninh Khả Ngọc đi bên cạnh.
Cô nhìn xuống bước chân đều tăm tắp của anh, cố gắng đổi nhịp cho đồng điệu.
Thẩm Trạch Nhiên phát hiện hành động đáng yêu của cô.
Anh tự động đi chậm hơn tốc độ thường ngày một chút.
Khóe môi lại cong lên.
Ninh Khả Ngọc chắp tay phía sau, miệng nói linh tinh: “Cậu nghĩ đại mỹ nhân mà Trình Thừa nói sẽ đẹp đến mức độ nào?”
Ninh Khả Ngọc suy nghĩ một lúc, tự hỏi tự trả lời: “Có phải là kiểu mỹ nhược thiên tiên, tú ngoại huệ trung hay không?”
Thẩm Trạch Nhiên không bàn luận về vấn đề này, chỉ nghe cô nói.
Nhưng cô lại không chịu để yên.
Ninh Khả Ngọc dừng bước, Thẩm Trạch Nhiên cũng dừng theo.
Cô quay ngang, dùng ánh mắt tra khảo nhìn anh, cuối cùng kết tội: “A Nhiên, cậu bơ tớ!”
Thẩm Trạch Nhiên bị vu khống bất ngờ, nhất thời sửng sốt.
Ninh Khả Ngọc tiếp tục: “Cậu chính là mê mẩn đại mỹ nhân, không thèm đoái hoài đến tớ nữa.
”
“…”
“A Nhiên, cậu có mới nới cũ.
”
Thẩm Trạch Nhiên cứng họng.
Thôi vậy, anh không chấp nhặt trẻ con.
Thẩm Trạch Nhiên: “Tôi không biết đại mỹ nhân là cái gì cả.
”
Ninh Khả Ngọc hài lòng với câu trả lời của anh.
Cô vui vẻ, mặt dày mày dạn chỉ bảo: “Vậy mà cậu không biết sao? Tớ chính là đại mỹ nhân đây.
”
Thẩm Trạch Nhiên bất lực: “Ừ.
”
Sau đó, anh bổ sung: “Cậu không nhanh chân, hai chúng ta sẽ bị phạt.
”
Nói xong, anh bỏ đi trước.
Ninh Khả Ngọc lật đật chạy theo: “A Nhiên, cậu yên tâm, cho dù chân tớ có ngắn cũng không để cậu bị phạt.
”
***
Giáo viên chủ nhiệm vào lớp.
Đi phía sau là một học sinh lạ mặt.
Cô ấy có một mái tóc dài óng ánh xõa xuống lưng.
Chiều cao rất chuẩn, dáng người vô cùng đẹp.
Từ trên xuống dưới đều toát ra nét dịu dàng, thông minh.
Ngay khi học sinh mới vừa bước vào lớp.
Mao Hiểu Bội "ồ" một tiếng.
Trình Thừa quăng viết xuống bàn, thốt lên: "Bà nó!"
Ninh Khả Ngọc và Sa Kỳ quay xuống, có chung thắc mắc: "Các cậu quen sao?"
Mao Hiểu Bội nhìn thấy đôi mắt thanh thuần của Ninh Khả Ngọc, không lên tiếng.
Trình Thừa lại kém tinh tế: "Cậu ta là bạn cũ của chúng tớ ở trường cấp hai.
"
Ngừng lại một lúc.
Trình Thừa dường như rất thích chơi trò hồi hộp này.
Trông dáng vẻ sốt ruột của Ninh Khả Ngọc, Trình Thừa thành thật: "Khi ở trường cũ, cậu ta và đại soái ca nhà cậu được ghép đôi rất mạnh.
Còn có tin đồn hai người đó yêu nhau.
"
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên trong lòng cô.
Ninh Khả Ngọc tưởng tượng mình vừa từ trên đỉnh núi, rơi tọt xuống vực thẳm.
.