Em không yêu sớm.
Em chính là cái thể loại...
Thầm mến công khai!
Cuộc thi hùng biện diễn ra khoảng giữa tháng bảy.
Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên cùng thầy Dương đến tỉnh X tham gia thi đấu.
Chủ đề lần này đưa ra khá hay ho, gần gũi với học sinh: "Tình yêu trong học đường."
Đội của Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên thuộc nhóm phản biện, đưa ra lợi ích của việc yêu đương.
Cuộc thi đã kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
Khi chuẩn bị đi đến hồi kết, đội bạn đưa ra một câu hỏi.
"Tóm lại, theo các bạn, chúng ta có nên yêu sớm hay không?"
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Ninh Khả Ngọc đã trình bày hết sức rõ ràng.
"Yêu sớm hay không còn tùy thuộc vào tình cảm cá nhân của mỗi người.
Chúng tôi cho rằng, việc mang đến lợi ích hay tác hại trong tình yêu là do nhận thức của các bạn.
"Nếu yêu đương chỉ để thỏa mãn mong muốn, chạy theo xu thế hoặc lợi dụng đối phương với mục đích xấu thì hoàn toàn không nên.
Tuy nhiên, nếu bạn cảm thấy hai bạn có thể cùng nhau tiến bộ trong học tập, không ảnh hưởng đến trạng thái của nhau, đặt ra mục tiêu để thực hiện cùng nhau, ủng hộ nhau, chia sẻ với nhau thì tất nhiên rất tốt."
Cuối cùng, Thẩm Trạch Nhiên đưa ra kết luận: "Lứa tuổi của chúng ta, không phù hợp để có một tình yêu bền vững mang tính xây dựng từ hai phía, nhưng đó là thứ tình cảm đơn thuần, đẹp đẽ nhất mà một khi bỏ lỡ thì sẽ ân hận suốt đời.
Chúng tôi xin hết."
Ngay khi phần phản biện của Trung học số 1 vừa xong, cuộc thi cũng đã kết thúc.
Tất cả mọi người bên dưới khán đài đều vỗ tay rất nồng nhiệt.
Một số phụ huynh hiện lên nét cười hài lòng, như thể đã khiến họ phần nào hiểu được tâm lí con trẻ.
Thấy biểu hiện của Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên quá tốt, lập luận logic như đã từng trải qua.
Một trong số các vị ban giám khảo ở đó lên tiếng hỏi thêm vài câu ngoài lề.
"Hai em đã yêu sớm chưa?"
Đứng trước câu hỏi này, cả anh và cô đều ngơ ngác nhìn nhau.
Tận sâu nơi đáy mắt trong veo của mỗi người, đối phương hiện lên vô cùng rõ nét.
Ninh Khả Ngọc đỏ mặt, chột dạ trả lời chắc nịch: "Em không yêu sớm."
Em không yêu sớm.
Em chính là cái thể loại.
Thầm mến công khai.
Ban giám khảo hơi buồn cười với cô gái nhỏ bé, nhí nhảnh này.
Có ấn tượng rất tốt.
Nhưng cũng không kém phần tò mò với cậu bạn học bá lầm lì đứng kế bên cô: "Còn em thì sao?"
Thẩm Trạch Nhiên liếc sang đôi gò má đỏ lựng của Ninh Khả Ngọc, đáp: "Cậu ấy bảo không yêu sớm."
Chẳng biết vị giám khảo kia có hiểu ý tứ của anh hay không, chỉ bật cười rất lớn, miệng liên tục khen ngợi làm thầy Dương tự hào nứt mũi.
***
Hai giờ chiều.
Thành phố X không khí trong lành, mùa thu đến sớm hơn những địa phương khác một tháng nên tiết trời rất dễ chịu.
Lá vàng rụng rải rác khắp mặt đất.
Trên cành cây xơ xác có vài chú chim cất tiếng hót vang trời.
Thầy Dương bận một số việc nên chưa về vội, Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên cũng tranh thủ đi thăm thú vài nơi.
Cả hai thử qua không ít món ngon, mua quà cho bố mẹ và chụp rất nhiều ảnh đẹp.
Đi đúng một vòng quanh thành phố, anh và cô cùng dừng chân ở bờ biển nổi tiếng nhất nơi đây.
Lúc này đã gần bốn giờ.
Ở biển nhìn thấy rất rõ mặt trời.
Nắng chiều rọi xuống mặt nước, lấp lánh như kim cương.
Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên bước dạo trên bờ, thỉnh thoảng nước biển đập vào chân.
Lành lạnh.
Một lúc sau, cả hai ngồi xuống bãi cát, ngóng chờ hoàng hôn.
Trước khung cảnh dạt dào cảm xúc này, Ninh Khả Ngọc quay sang hỏi anh: "A Nhiên, những lúc tâm trạng không tốt, cậu thường làm gì?"
Anh suy ngẫm một lát, mắt hướng ra biển, đáp:
"Nghĩ đến chuyện không vui."
"Tại sao?"
"Trước kia đã nhiều lần thảm hại, nếu thêm lần này nữa cũng không có gì to tát.
Nghĩ như thế, cảm thấy mọi thứ rất bình thường."
Ninh Khả Ngọc cảm nhận được, đôi đồng tử của anh lúc nào cũng ẩn chứa một nỗi buồn sâu sắc.
Cô trực tiếp nhìn anh, hiếm khi nghiêm túc nói: "Thật ra, sự tồn tại của mỗi người trên đời đều có ý nghĩa nhất định.
Người khác có thể vứt bỏ cậu, bản thân cậu tuyệt đối không được làm như thế."
"Lúc trước, cách giải quyết vấn đề của cậu không đúng.
Tớ bày cho cậu một cách nhé?"
Ninh Khả Ngọc đứng dậy, sau đó cúi xuống, ghé sát mặt mình vào mặt anh: "Khi cậu không vui, hãy nhắm mắt lại và nghĩ đến thiên sứ Ninh Khả Ngọc."
"Cô ấy sẽ đến và giúp cậu thoát khỏi những muộn phiền."
Thẩm Trạch Nhiên không phản ứng.
Ninh Khả Ngọc hơi sượng: "Thật ngại quá, đùa không đúng lúc rồi."
Nhưng cô không để ý, hai lỗ tai của anh đã đỏ lên:
"Cũng có thể thử xem sao."
Nghe anh nói, cô mừng rỡ quay mặt lại.
Hoàng hôn lúc này cũng đã lên.
Ninh Khả Ngọc đứng ngược ánh tà dương màu đỏ cam, lộ ra đôi mắt sáng ngời như đom đóm..