"Ui nặng chết tôi!" Vũ vất một túi balo xuống đất, miệng kêu oai oái.
Mọi người dừng lại, tò mò nhìn về phía Vũ, Minh Thái một bên tiến lại gần hỏi: "Chú mày sao thế?"
"Em không biết tại sao mà cái túi này nó nặng thế!" Vũ nhăn nhó khuôn mặt, hướng mọi người kêu khổ.
"Có mỗi cái túi cũng không vác được?" Minh Thái khó hiểu, liền tiến tới chỗ Vũ xách lên thử.
Cảm giác nơi tay trầm xuống, Minh Thái mới công nhật lời nói của Vũ: "Nặng thật!"
"Thử mở ra xem bên trong có gì, nếu bọn nhóc cho vào đấy là gạo thì quá tốt!" Hoàng có chút chờ mong.
Tận thế, thức ăn bắt đầu khan hiếm, có gạo dự phòng thật sự là tốt khỏi bản.
"Mẹ!!! Cái del gì đây???" Minh Thái lôi từ bên trong ra toàn băng đ ĩa khiêu ***, cùng một bộ đầu đ ĩa DVD, không có một chút gì gọi là lương thực.
Khuôn mặt Vũ sạm lại, con mẹ nó, vác cái balo mất nửa chặng đường, thứ hắn vác không phải lương thực vật tư mà là một balo chứa đầy tài liệu 18+, làm hắn vác lòi cả cứt ra cuối cùng là một đống thứ vô dụng.
Vũ chỉ có thể bạo chửi vài câu, nguyền rủa lú súc sinh kia chết không siêu thoát.
Nhưng hắn đâu có biết, nhờ có Đỗ Phong mà chúng đã thành công siêu thoát, hiện tại chắc đã hoá kiếp làm sinh vật ở phương trời nào rồi.
"Thôi, bỏ mấy thứ đó lại.
Vũ, cậu qua vác cái balo của tôi đi!" Hoàng vất cho Vũ cái balo mà mình đang đeo, rồi hướng phía trước đi, bỏ mặc đằng sau Vũ đang nhăn nhó khuôn mặt.
Trên đường đi, đoàn người chỉ gặp vài nhóm Trùng Tử đi nhỏ lẻ, tất cả đều bị Đỗ Phong dễ dàng dùng thương đánh chết, khiến cho Vũ và Bá phải mở mang tầm mắt.
Bất giác Đỗ Phong đã có thêm cho mình hai fan hâm mộ.
Cũng vì lẽ đó mà Đỗ Phong không còn chút riêng tư nào, luôn bị nhóm người này nhìn chằm chằm.
Không phải ánh mắt dò xét, mà là ánh mắt cuồng nhiệt a! Phải nói, hiện tại cả bốn người đều mong muốn bái Phong làm sư phụ đây, chỉ cần hắn đồng ý cái rụp, sẽ có ngay bốn tên đồ đệ cuồng tín.
Chính vì như thế, Đỗ Phong đành phải bỏ lại đống xác của lũ Trùng Tử do mình đánh giết, vượn cớ đi tiểu thật sự không chính đáng, đi lắm cũng sẽ bị sinh nghi, nên hắn chỉ có thể tiếc hận, nhưng may mắn là Phệ Hồn Pháp thuộc phạm trù vô hình, nên không ai nhìn thấy, Đỗ Phong vẫn có thể thôn phệ tăng mạnh thần hồn bản thân.
Đi mất tầm ba mươi phút, cả năm người cuối cùng cũng tới được cổng trường THPT Bắc Minh.
"Có, có chuyện gì vậy?" Hoàng thẫn thờ nhìn khung cảnh tan hoang trước mặt.
Đập vào mắt mọi người lúc này là một thảm trạng đáng sợ, phía ngoài cổng trường là hoàng loạt xác trùng, chúng nhiều tới lỗi chất lên thành đống, có con bị cháy đen, có con bị tên bắn, có con bị oanh nổ rải rác ngoài cổng.
Phía sau cánh cổng sắt kia, là la liệt xác của nhân loại, máu thịt be bét, ruột gan tung toé, có cái mất đầu, có cái mất chân, có cái như bị phanh thây, thê thảm khó mà tả nổi.
Tiến vào sâu hơn nữa, mọi người thấy được một số Trùng Tử vẫn còn đang điên cuồng ngấu nghiến một học sinh nữ.
Nhìn th@n thể trắng nõn nà, khuôn mặt trái xoan, làn tóc bồng bềnh đang bị một con Trùng Tử cắn nuốt một bên ngực, lưỡi răng sắc bén cứa rách cổ áo, để lộ ra bên ngực còn lại, nhũ h0a nhỏ bé hồng hào đưa đẩy theo từng cứ rứt thịt của Trùng Tử, miệng cô bé còn đang hộc máu, mắt trừng lớn đầy căm phẫn, vẫn còn một hơi tàn.
Nhìn thấy cảnh này, Hoàng không đành lòng, hướng súng bắn chết con trùng lẫn cô bé, thê thảm như vậy khó mà có ý chí sống tiếp, tiễn con bé ra đi là lựa chọn tốt nhất.
"Mọi người vào trước đi...!Tôi, tôi sẽ theo sau."
Tiếng nói của Đỗ Phong truyền vào tai mọi người, khiến cả bốn đều không hẹn mà quay về phía hắn nhìn, khi thấy Phong không có ý động, mọi người đành phải thở dài mà đi vào trước.
Trong suy nghĩ mọi người, Đỗ Phong xuất hiện là vì mục đích cứu người, hiện tại nhìn thấy thảm cảnh của các học sinh, y hẳn là đang tự trách bản thân, hiện tại ở một mình hẳn là mặc niệm cho nữ sinh kia đi.
Quả thực cũng có một phần như vậy, nhưng thực tế còn một nguyên nhân khác khiến Đỗ Phong dừng lại tại đây.
Hắn vừa rồi nhìn thấy gần phòng bảo vệ có một cái xác quen thuộc, khi định hình nhìn lại thì thấy đó là ông Hùng.
Phong chưa vội tiến tới mà nhẹ nhàng đuổi khéo mấy người kia đi, hiện tại mọi việc cứ giữ bí mật là tốt nhất, không nên quá tin tưởng ai, lòng người khó đoán, đó chính là kinh nghiệm sống của Tuấn đã để lại cho Phong.
Ông Hùng là một người tốt bụng, đã nhiều lần giúp hắn thoát khỏi những tai ương trong trường, khi đó hắn còn nghĩ sau này lớn lên chắc chắn phải trả ơn, nhưng hiện tại tận thế đến, người cũng đã đi, hắn lấy gì để trả lại ơn nghĩa đây?
Trái tim Phong có thể thắt lại, u buồn mà nhìn thân thể cứng đờ của người đàn ông trước mặt này.
Ư ử, ư ử.
Một loạt tiếng rên nhỏ bé từ phía phòng bảo vệ vang lên, với giác quan nhạy bén của mình, Đỗ Phong có thể xác định phía bên trong phòng bảo vệ có một đầu sinh vật còn sống.
Nhìn lại mới thấy, ông Hùng đến khi chết, vẫn dựa lưng vào tường, như muốn bảo vệ thứ gì bên trong.
"Không lẽ là Đại Minh?" Đỗ Phong thầm nghĩ trong đầu.
Đại Minh là một con chó bọ, một giống chó tầm thường trong nước Minh Việt mà nhà nào cũng nuôi.
Trong một lần tình cờ, ông Hùng phát hiện ra nó bị vất bỏ ở một bãi rác, vì thương cảm nó cũng như bản thân cảm thấy cô đơn, ông đem nó đến trường nuôi dưỡng, cả hai dựa vào nhau sinh sống cũng được năm, sáu năm gì.
Khi đó ông Hùng coi nó như con.
Sau này Đỗ Phong quen được ông Hùng, hay vào đây hỏi thăm nên Đại Minh cũng nhận biết hắn, không biết có phải quá hợp nhau hay không, mà trong trường chỉ có mỗi Đỗ Phong là sờ được vào người nó mà không bị cắn, còn các học sinh khác vừa nhìn thấy nó đều phải tránh xa.
Thế nên bạn của Đỗ Phong ở trong trường này chắc chỉ có mỗi Đại Minh..