Tình thế nguy cấp đã giải quyết xong, lũ Trùng Tử dưới lầu cũng đã rời đi hết, Đỗ Phong mới hướng Hoàng, tiểu đội trưởng của cả đội dò hỏi.
"Thế các anh chuẩn bị đi đâu sao?"
Theo như Đỗ Phong nhớ, thì phía trường học có quân đội toạ trấn, sao nhóm người này lại dẫn theo học sinh đi ra ngoài chịu chết, cứ ở trong trường phòng thủ có phải tốt hơn không.
"Bọn tôi từ phía trường học Bắc Minh qua đây, vì nơi đó thiếu khuyết lương thực, nên bọn tôi mới ra ngoài tìm chút vật tư." Hoàng có chút mệt mỏi, hướng Phong giải thích.
Ánh mắt khẽ đảo, nhìn Phong: "Hiện tại bọn tôi đang tính quay trở lại trường học, không biết anh có muốn cùng đến đó không?."
Trên đường đi về quả thực khá nguy hiểm, xung quanh toàn là lũ Trùng Tử vất vưởng thành nhóm, dùng súng không khéo còn kéo cả bầy trùng vây lại, bắn hết đạn thì xác định chỉ có trở thành mồi cho lũ trùng, nếu có một cao thủ như Đỗ Phong đi cùng, phần trăm sống của họ sẽ cao hơn.
"Ồ! Cũng được, hiện tại tôi cũng chưa xác định mình sẽ đi đâu, tạm thời đi cùng các anh cũng được." Đỗ Phong thể hiện một chút ngạc nhiên khi được Hoàng mời chào, dù hắn cũng muốn quay trở lại trường học để xem xét tình hình nhưng hiện tại bản thân còn đang ẩn danh nha, không thể để đối phương biết ý định của mình được.
Nghe được Đỗ Phong vậy mà dễ dàng đồng ý, Hoàng cùng Minh Thái đều cao hứng mà nhoẻn miệng cười, chỉ có hai người là Vũ và Bá là không quan tâm.
Đối với họ, chỉ cần Hoàng và Minh Thái tại thì an toàn của bản thân cũng không quá đáng lo ngại.
"Tiểu đội trưởng, lũ học sinh đã chết thì tính sao?" Minh Thái có chút khó khăn hướng về Hoàng cẩn thận hỏi.
Vì bọn hắn xin người từ hiệu trưởng, đưa nhóm học sinh này ra kiếm vật tư nên chúng mới chết, hiện tại đi về mà không còn người sống sót cũng khó bàn giao.
"Cái này...!Thôi! chúng ta cứ cầm theo vật tư về trước rồi tính! Có gì tôi sẽ nói với tên hiệu trưởng đó." Hoàng hướng Minh Thái trấn an, bắt đầu chuẩn bị rời đi.
Đỗ Phong bắt đầu theo nhóm người đi xuống thang lầu, chuẩm bị rời đi nơi đây tiến về trường học Bắc Minh đi tới.
Trước khi đi, nhóm người kịp thời thu hết toàn bộ súng ống trên người lũ học sinh chết yểu kia cùng balo đựng thức ăn.
Vì là súng ống nhiều lắm nên Đỗ Phong đương nhiên cũng được Hoàng cấp cho một đôi, nhưng sau khi trải nghiệm dùng thương cận chiến phê lòi, hắn quyết định chơi vũ khí lạnh càn quét lũ súc sinh.
Nhưng Hoàng quá kiên quyết, Đỗ Phong đành phải nhận một khẩu FN-F2000, một loại súng trường tấn công kiểu băng đạn gắn vào phía sau, với tốc độ 850viên/một phút không những thế nó lại gọn gàng vừa hay phù hợp với sự nhạy bén cùng tốc độ của Đỗ Phong.
Cái này chủ yếu là vì sự an toàn của cả đội, Hoàng đã thấy Đỗ Phong dùng súng, như thần nhân tồn tại.
Nếu y được trang bị đầy đủ súng ống đạn dược, thì vấn đề an toàn của cả tiểu đội phải lên tới 100%.
Đẩy ra những cái xác trùng đang chắn ở cửa, nhóm người Đỗ Phong mới chậm rãi bò ra bên phía ngoài tòa nhà, xung quanh lúc này không còn Trùng Tử sống sót, chỉ còn lại một đống xác trùng đang nằm la liệt trên mặt đất, cả con đường ngập tràn trong xác trùng.
Đi được một khoảng trăm mét, đến chỗ ngã rẽ.
Đỗ Phong vội vàng hướng Hoàng hô: "Tiểu đội trưởng, tôi buồn tiểu, xin phép cho tôi rời vị trí đi giải quyết lỗi buồn!"
Nghe được Đỗ Phong hô mình tiểu đội trưởng, Hoàng có chút thụ sủng nhược kinh vội vàng trả lời: "Người anh em cứ đi, bọn tôi sẽ ở đây đợi!"
Dù sao Đỗ Phong cũng là một cao thủ, là một kẻ sát trùng uy mãnh, một mình y còn diệt sát được một đàn chục con Trùng Tử thì cần gì phải ai đi cùng bảo vệ? Thực tế thì tên đó còn đang đi cùng để bảo vệ họ đây, hiện y đi vệ sinh, Hoàng bắt buộc phải kéo căng tinh thần để cảnh giác tứ phía phòng Trùng Tử.
Thấy Đỗ Phong vậy mà được tiểu đội trưởng cho rời vị trí chỉ để đi tiểu tiện khiến Vũ và Bá có chút kinh ngạc cùng khó hiểu, hiện tại xung quanh toàn hung hiểm, tại sao tiểu đội trưởng lại cho tên này tự ý rời đội, nếu chẳng may gặp phải lũ trùng thì tên này sẽ chết chắc a.
Trong suy nghĩ là vậy nhưng bọn hắn thật sự không dám hỏi.
Thấy không có người đi theo, Đỗ Phong mới nhanh chóng trở về toà nhà nghỉ vừa nãy, phất tay một cái, những cái xác Trùng Tử đang nằm la liệt trên đường đều bị Đỗ Phong thu vào tiểu thế giới.
Số lượng cũng phải đâu đó tầm trăm cái xác chứ không ít, tất cả đều là điểm kinh nghiệm a! Bỏ qua thì thật là lãng phí, với một con người có tính tiết kiệm như Phong thì không thể để chúng hoang phế được.
Vì hiện tại đang đi cùng nhóm người Hoàng, Đỗ Phong không dám lộ diện những thủ đoạn của mình, nên chỉ đành phải chơi chiêu dấu tay mà thôi.
Thấy không bỏ xót đầu Trùng Tử nào, Đỗ Phong mới quay người trở lại tiểu đội.
Khi thấy Phong về tới, Hoàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục đi phía trước thăm dò xung quanh, có thêm Đỗ Phong tham gia, tinh thần căng cứng của Hoàng cũng được thả lỏng đi rất nhiều.
Mọi người cứ vậy không nhanh không chậm tiến về phía trường học Bắc Minh, phía cuối của thành phố Bắc sơn..