Hình ảnh phản chiếu kia chắc là cậu, nhưng cậu nhớ tóc mình không dài như thế, không có ấn ký đỏ tươi hình lá liễu.
Thẩm Đồng theo bản năng tiếp tục đi dọc theo phía hành lang, đi thẳng tới phía cuối cầu thang hình xoắn ốc, cúi đầu nhìn từng vòng, từng vòng cầu thang, lại có một loại cảm giác choáng váng. Hai chân vốn hư nhuyễn cũng càng trở nên vô lực, không nhịn được mềm nhũn.
"Cẩn thận."
Một giọng nói vang lên bên tai, cùng lúc đó bả vai cũng được một bàn tay lớn đỡ lấy. Thẩm Đồng ngẩng đầu, chỉ thấy chủ nhân của bàn tay là một người đàn ông tóc vàng thoạt nhìn rất lịch sự, mặc âu phục hoa văn phục cổ, thêm khăn vuông trên túi áo. Lúc nói chuyện cũng mang đậm khẩu âm Luân Đôn, tầm mắt lướt nhìn Thẩm Đồng một lượt. Đầu tiên là kinh diễm vì vẻ đẹp của thiếu niên một chút, cuối cùng tầm mắt dừng trên bàn chân trần của cậu, ôn hòa nói: "Nhóc con, có phải cậu đi lạc đường rồi hay không?"
Tuy từ diện mạo đến thái độ của người đàn ông thoạt nhìn vô cùng thân thiết, Thẩm Đồng vẫn theo bản năng lùi lại một chút, hành động mang theo cảnh giác rõ ràng.
"Tôi là Arthur" Loại đề phòng như động vật nhỏ dưới đáy mắt thiếu niên lại khiến Arthur bật cười, chủ động vươn tay "Arthur Mountbatten.. Xin chào."
Đều nói giơ tay không đánh người mặt cười, Thẩm Đồng do dự trong chốc lát, vẫn là theo phép lịch sự mà bắt tay lại. Nhưng cậu không nhớ rõ tên của mình, chỉ có thể luống cuống mím chặt môi, từ đầu đến cuối không nói gì. Biểu hiện trên mặt thoạt nhìn rất lạnh nhạt, vô cớ khiến cho người ta cảm giác như một loại cao quý không thể xâm phạm.
Arthur dừng một chút, lại mở miệng lần nữa: "Phòng của tôi ở đây," vừa nói vừa chỉ chỉ cửa phòng bên tay phải, "Nếu không ngại thì có thể vào phòng tôi nghỉ chân một chút, sau đó tôi sẽ liên lạc với nhân viên trên thuyền tìm người nhà cho cậu."
Chỗ bọn họ ở là tầng cao nhất trên du thuyền, phòng cũng là cao cấp và đắt nhất, tổng cộng cũng chỉ có chín phòng. Cuối cùng cá chép nhỏ dưới tình huống chân tê đứng không vững được Arthur 'lừa' vào phòng. Bộ dáng sững sờ núp ở góc ghế salon thoạt nhìn vô cùng ngoan. Nguyên nhân Thẩm Đồng sững sờ đương nhiên là vì cầu nhung trắng xuất hiện.
Quả cầu nhung nhận mệnh lại một lần nữa giải thích tiền căn hậu quả cho Thẩm Đồng. Đáng tiếc cho dù giám đốc đại nhân chịu được mệt nhọc cũng sẽ cảm thấy bất mãn với cộng việc lặp đi lặp lại này. Thế là lần giải thích này nó lược bỏ rất nhiều chi tiết thừa, ngay cả nhiệm vụ chính tuyến cũng rút gọn, thậm chí còn không thèm đọc nhiệm vụ ba, trực tiếp cho Thẩm Đồng xem miếng rong biển trong balo hệ thống.
Trên đó viết phương châm hoàn thành nhiệm vụ mà lần trước Thẩm Đồng tổng kết trong biển: Muốn làm bao nhiêu việc thiện cũng phải giữ vững cao lãnh. Giao diện balo hệ thống chỉ có Thẩm Đồng mới nhìn được. Vì vậy ở trong mắt Arthur thì là thiếu niên ôm cốc cà phê nóng hắn vừa đưa tới tiếp tục ngẩn người, một đôi mắt đen lúng liếng vừa to vừa sáng. Vậy mà lại khiến hắn không nhịn được nhớ tới con chim hoàng yến nhỏ mà lúc trước mình nuôi.
Cũng là lạc đường không tìm được nhà, ngã xuống đất còn không thèm bay, bị hắn nhặt về nhà, được nuôi dưỡng cẩn thận dưới sự giúp đỡ của quản gia. Có một lần, hắn để lồng chim phơi năng ngoài trời, buổi tối quên cất vào trong nhà, lúc thức dậy nhớ đến nó đã ngâm mình cả một đêm mưa. Thế là vội vàng lấy khăn mặt cùng nữ hầu lau khô cho nó, còn để gần lò sưởi để sưởi ấm. Con chim hoàng yến nhỏ kia ở bên lò sưởi vừa run rẩy đôi cánh nhỏ vừa rỉa lông, mang theo hai phần thỏa mãn, ba phần lạnh lẽo, bốn phần bất an, cực kỳ khiến người yêu thương.
Arthur không khỏi đứng ở trước người Thẩm Đồng, từ cúi nhìn biến thành ngửa mặt nhìn cậu, cố gắng dùng tư thế thấp hơn để đổi lấy sự tin tưởng của đối phương, nhẹ giọng hỏi: "Để nhân viên trên thuyền tìm được người nhà của cậu, khả năng sẽ cần cung cấp tên cậu.. Cậu tên là gì?"
Ở một đầu khác, 'phụ huynh' Bùi Liệt sắp gấp muốn chết rồi.
Lúc trước hắn đột nhiên nhận được tin của tổ chức, nên ra ngoài tìm một chỗ kín đáo không người để gọi điện. Hoàn toàn không nghĩ tới chỉ đi gọi một cuộc điện thoại, lúc về đã không thấy tăm hơi bảo bối của hắn đâu nữa. Cả căn phòng không một bóng người, dấu chân ướt nhẹp trên sàn, kéo dài tới cửa. Nhưng vì hơi nước bị hút hết nên hoàn toàn mất dấu vết, điều này khiến Bùi Liệt trong nháy mắt trở nên hoảng loạn, gần như không không chế được.
Sau khi tỉnh táo lại, sát thủ đại nhân trực tiếp phát huy kỹ năng chuyên nghiệp của hắn, lặng yên không một tiếng động tiến vào phòng giám sát của du thuyền, gọn gàng sạch sẽ dùng thuốc mê khiến nhân viên làm việc bên trong ngủ say, sau đó lần lượt kiểm tra băng ghi hình. Phòng trên tầng cao cấp này để bảo vệ sự riêng tư của khách quý mà tháo hết camera, chỉ để một cái ở phía chân cầu thang. Thế là Bùi Liệt chỉ vẻn vẹn thu được một hình ảnh hoàn toàn không thấy mặt, nội dung ảnh là thiếu niên mặc áo phông trăng cùng với bàn tay đỡ lấy bả vai của cậu.
Nhưng chỉ dựa vào một bàn tay này, trong nháy mắt Bùi Liệt đã đoán được rất nhiều thứ. Từ khớp xương và da, có thể đoán được đối phương là một người đàn ông trên dưới 30 tuổi. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, nói rõ khả năng tính cách của hắn nghiêm khắc tự kiềm chế, khả năng đã từng là quân nhân mới có thể nuôi dưỡng được loại thói quen này. Trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ giá trị không nhỏ, nói rõ gia thế rất cao. Phần kẻ sọc ở cổ tay áo mang đậm phong cách Anh quốc, dân Mỹ bản địa rất ít người có thể mặc được. Từ hình dáng của khuy cài tay áo càng khiến Bùi Liệt nhạy cảm liên tưởng đến dấu hiệu không quân hoàng gia Anh.
Thật ra thì nó chỉ là một hình tròn đơn thuần, thoạt nhìn vô cùng bình thường, căn bản sẽ không ai chú ý. Nhưng ở trên bền mặt được đánh bóng một vòng ngoài và một vòng trong, còn phản ra ra màu sắc khác nhau, hoàn toàn giống hệt hoa văn vòng tròn đồng tâm của hoàng gia Anh.
Trong lòng Bùi Liệt đã phác họa được đầy đủ hình dáng của người dẫn cá chép nhỏ đi: Nam, 30 tuổi, đã từng đi lính, xuất thân cao quý, một người Anh dối trá nghiêm khắc tự kiềm chế lại thích giả bộ làm thân sĩ. Lúc lên trên chiếc du thuyền này đều phải xuất trình hộ chiếu, có những điều kiện sàng lọc trước đó, Bùi Liệt dùng hack vào tư liệu hành khách trên du thuyền, vẻn vẹn một phút đã tìm ra được một người phù hợp từ gần trăm bản scan hộ chiếu.
Tiếng gõ cửa vang lên ba cái.
Arthur đương nhiên không đời nào dùng hộ chiếu của mình, Bùi Liệt tìm được chính là một bản scan của một tùy tùng của hắn. Mở cửa chính là tên tùy tùng, còn chưa kịp hỏi đối phương tìm ai thì đã bị đẩy ra, lập tức thấp giọng hô một tiếng, đồng thời trơ mắt nhìn đối phương xông vào trong phòng. Arthur bị âm thanh kinh động tới không khỏi đứng dậy nhìn qua. Chỉ thấy người đàn ông châu Á trước mặt từng bước đi tới, cả người giống như lưỡi dao sắc bén, một mảnh hàn khí mỏng manh từng tấc ép về phía trước, sau lưng như ẩn giấu một bóng ma khổng lồ.
Bùi Liệt nhìn quanh một vòng cũng không tìm được thiếu niên cá chép của hắn, chậm rãi dừng lại, nhìn Arthur trầm giọng lên tiếng: "Huân tước tiên sinh, ta cho ngài ba phút, giao Đồng Đồng ra đây.".
truyện xuyên nhanh"Đồng Đồng?" Arthur híp mắt lại "Tôi chưa từng nghe thấy cái tên này, cũng không biết cậu đang nói cái gì. Cậu đã phạm phải tội xâm nhập trái phép, tôi.."
"Ngại quá, tôi rất ghét người khác nói dối tôi." Vóc dáng Bùi Liệt cao ngang ngửa Arthur, còn mơ hồ cao hơn 1cm, hai người vừa lúc có thể nhìn thẳng. Sự lạnh lẽo trong mắt Bùi Liệt cũng càng trở nên trầm trọng, thậm chí còn mang theo uy hiếp "Chỗ này là vùng biển quốc tế của châu Bắc Mĩ, không phải là Anh quốc của mấy người. Vậy nên tôi khuyên ngài, lúc trả lời câu hỏi của tôi, tốt nhất vẫn nên suy nghĩ cho kỹ."
Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Bùi Liệt, Arthur cũng biết người này tuyệt đối không phải loại người lương thiện. Tuy không biết vì sao đối phương biết được thân phận của mình, nhưng rõ ràng là hắn đang tìm người. Lần nay Arthur tới Mỹ là có công việc trong người, lý trí nói cho hắn biết không nên dính líu tới phiền toái không cần thiết. Nghĩ tới tình trạng thiếu niên cái gì cũng không nhớ, trái ngược hoàn toàn với Bùi Liệt một thân huyết sát, khó tránh khỏi khiến hắn cảm thấy lo lắng.
Cho dù biết rõ sự lo lắng này là thừa thãi, nhưng vẫn không thể kiềm chế được.
Khí thế trên người Arthur cũng trở nên lạnh lẽo hơn, khi đang muốn lên tiếng thì đúng lúc nhìn thấy Thẩm Đồng đi ra từ trong phòng.
Lập tức muốn tiến lên, lại bị Bùi Liệt nhanh chân giành trước.
Từ lúc phát hiện Thẩm Đồng mất tích tới giờ còn chưa tới một tiếng, nhưng đối với Bùi Liệt lại giống như mấy ngày. Bùi Liệt không chút nghĩ ngợi dùng tốc độ nhanh nhất tới trước mặt Thẩm Đồng. Thời điểm đối mặt với thiếu niên cũng theo bản năng mà thu lại mũi nhọn, ngữ điệu nhu hòa, cúi đầu gọi: ".. Đồng Đồng."
Thẩm Đồng theo âm thanh mà ngước mắt nhìn hắn, nhưng lại khiến Bùi Liệt thoáng chốc khựng lại. Đôi mắt thiếu niên vẫn đẹp tới mức khiến người ta không dám nhìn thắng, giống như toàn bộ màu sắc trên thế giới đều tụ hội trong đôi mắt kia. Nhưng nó lại hoàn toàn không giống lúc trước, thậm chí còn không giống như con người, mà giống như thần linh thoát khỏi trần thế. Bởi vì trong đôi mắt này, chúng sinh ngang hàng.
Cũng không phải là lạnh lùng hay khinh miệt, mà cảm giác chính là vô cùng xa cách. Giống như một đầm nước tĩnh lặng hay một chiếc gương, có thể khách quan phản chiếu ra toàn bộ khung cảnh xung quanh, nhưng bên trong lại không chứa bất kỳ cảm xúc hay tình cảm nào. Dự cảm xấu đã điên cuồng sinh sôi trong lòng Bùi Liệt, hắn không nhịn được cầm lấy tay Thẩm Đồng, lại gọi một tiếng: ".. Đồng Đồng?"
Thiếu niên lúc trước còn sẽ chủ động cầu vuốt ve lại rút tay lại, giọng điệu cũng trở nên xa lạ, xa cách: ".. Anh là ai?"
Ba chữ ngắn ngủi khiến Bùi Liệt đang nắm tay vào khoảng không trở nên chết lặng, cố gắng tìm ra một chút ý đùa giữa đôi lông mày của thiếu niên. Đáng tiếc càng nhìn thì lại càng kinh hãi. Đối phương thật sự không nhớ hắn, thậm chí cả khí chất cũng thay đổi. Bùi Liệt sợ rằng hắn sẽ vĩnh viễn không thể nào quên được cảm giác của ngày hôm nay. Hắn chưa từng cảm nhận được ý nghĩa của hai từ 'mất đi' rõ ràng như bậy giờ, thậm chí còn khiến cho hắn hoài nghi việc bọn họ ở chung mấy ngày này phải chăng chỉ là ảo giác của hắn.
Nhưng Thẩm Đồng không phải ảo giác của hắn, mà là toàn bộ thế giới của hắn. Một thế giới sạch sẽ, tốt đẹp mà hắn muốn dùng toàn bộ khả năng của mình để nâng niu và bảo vệ. Bùi Liệt lại một lần nữa cầm lấy tay Thẩm Đồng, lần này nắm chặt khiến cậu không rút ra được, hít một hơi thật sâu "Ngoan, theo anh trở về."
"Cậu rốt cuộc là gì của cậu ấy?" Arthur không nhịn được lên tiếng "Rõ ràng cậu ấy không nhận ra cậu, nếu như cậu ấy không muốn, thì cậu cũng không thể cưỡng ép lôi cậu ấy về."
".. Tôi là gì của em ấy?" Bùi Liệt cúi đầu lặp lại, sau đó nhắm mắt. Thời điểm mở ra lần nữa, hơi thở quanh người trong nháy mắt trở nên khẩn trương, đáy mắt dâng lên một mảnh dục vọng nồng đậm. Một người đàn ông sẽ có ham muốn chiếm đoạt điên cuồng với người mình yêu. Ngay sau đó, cánh tay lại dùng sức, mạnh mẽ kéo Thẩm Đồng về phía mình, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương. Toàn bộ sự việc xảy ra qua nhanh, Thẩm Đồng nhất thời không phản ứng kịp, hơi thở giống đực mạnh mẽ của người đàn ông ập đến, giống như một tấm lưỡi vây chặt lấy cậu. Đầu lưỡi xông vào trong miệng của cậu dây dưa triền miên, công thành đoạt đất.
Bùi Liệt hôn vô cùng bá đạo, thậm chí khiến cho Thẩm Đồng không thể nào thở được dưới sự chiếm đoạt ngang ngược của hắn. Đợi đến khi hôn xong mới ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía Arthur, từng câu từng chữ nhấn mạnh rõ ràng: "Tôi là người yêu của em ấy."
Nụ hôn này quá kịch liệt, ý thức của Thẩm Đồng bị hôn tới có chút hỗn loạn, hai chân cũng mềm nhũn vô lực, thuận tiện được Bùi Liệt ôm lấy, cả đầu cũng áp sát vào trước ngực người đàn ông. Tầm mắt vì thể mà trở nên tối đen, chỉ có thể nghe được sự rung động trong lồng ngực người đàn ông và lời nói của hắn.
"Tôi dẫn người yêu của tôi về trước." Bùi Liệt âm trầm nói với Arthur: "Tôi không biết người yêu tôi rốt cuộc gặp phải vấn đề gì. Nhưng nếu điều tra được có liên quan tới ngài, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngài. Chẳng qua trước tiên, cũng cảm ơn ngài đã chiếu cố và quan tâm Đồng Đồng. Nếu có yêu cầu gì, có thể gửi tới e-mail này" Bùi Liệt hất cằm về phía bàn trà ".. Sẽ giúp ngài xử lý ổn thỏa trong một tuần."
Arthur nhướng mày nhìn qua, chỉ thấy trên bàn trà không biết từ lúc nào đã xuất hiện dòng chữ được viết bằng nước trà. Tuy đang có xu hướng bị gió biển thổi khô nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.