Xác nhận cá chép nhỏ không như cá chép bình thường không thích ứng được với mật độ nước biển, Bùi Liệt rất yên tâm đeo bình dưỡng khí cùng lặn vào trong làn nước.
Một giây sau, Bùi Liệt từng bị kinh diễm bởi hình người của cá chép nhỏ, lại một lần nữa bị kinh diễm bởi trạng thái bán yêu của cậu.
Ngay cả từ kinh diễm cũng không đủ, có lẽ nói là chấn động sẽ hợp lý hơn. Bùi Liệt hoàn toàn ngây người nhìn cá chép nhỏ biến thành hình dáng nửa người nửa cá trong biển sâu. Nửa người trên tinh xảo đẹp mắt giống như hình người đã thấy, đuôi cá nửa người dưới thì ưu nhã xinh đẹp đến mức không từ ngữ nào có diễn tả được.
Đối với yêu tu, thì hình dáng nguyên thuỷ hành động bất tiện, hình dáng người thì lại cần tinh lực chống đỡ, chỉ có hình dáng bán yêu là tự nhiên nhất với yêu tu. Sau khi dùng thần thức xác nhận xung quanh không có người khác và các thiết bị quay chụp, Thẩm Đồng rất thoải mái mở rộng toàn cơ thể, sau đó quấn lấy Bùi Liệt chậm rãi bơi nửa vòng.
Giờ phút này, dáng vẻ của cậu tựa như hoàng tử người cá trong truyền thuyết, mái tóc dài chậm rãi chuyển động trong nước, mang theo mỗi loại hấp dẫn khiến người mơ màng, vây đuôi cá chép như mảnh lụa mỏng phiêu dậy, vảy cá kim sắc như lá cây bạch quả nho nhỏ, mơ hồ phát ra ánh sáng, lấp lánh như kim cương, lại giống như giọt sương sớm được nắng mai chiếu rọi.
Vảy và vây đuôi của cậu giống với nguyên hình như đúc, chẳng qua lớn hơn thì cùng càng hoa lệ hơn, dễ dàng có thể bóp chặt toàn bộ hô hấp của người. Ánh mắt Bùi Liệt sáng quắc nhìn thiếu niên cá chép, nhiệt độ trong ánh mắt cao tới mức có thể đung sôi vùng biển này, sau một lớp kính bơi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cá chép nhỏ không khỏi vì vậy mà hơi ngẩn ra, lại bị ánh mắt nóng rực và si mê này làm cho có chút khẩn trương và xấu hổ, vây đuôi cũng hơi chút run rẩy. Đứng ngốc một hồi lâu sau đột nhiên quẫy đuôi lặn sâu xuống dưới nước, lúc vẫy đuôi vẽ vẽ ra một vòng cung rung động lòng người.
Động tác của cậu thoạt nhìn vừa ưu nhã vừa thản nhiên, nhưng tiết tấu hơi có chút vội vàng đã để lộ sự bối rối của cậu, ánh vàng mỏng manh trên đuôi cá cũng theo đó mà di động, tia sáng kia sống động, khoa trương mà chói mắt.
Bùi Liệt lấy lại tinh thần vội vàng đuổi theo, cuối cùng bắt được tay của cậu khi cá chép nhỏ cố ý dừng lại, dùng sức kéo thiếu niên quay người, mặt đối mặt với mình.
Đáy biển vô cùng tĩnh lặng, thậm chí Bùi Liệt còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng tim đập của mình.
Thình thịch, thình thịch.
Tình cảm đã sớm mất không chế, hơn nữa tốc độ nhanh chóng, mãnh liệt khó có thể tưởng tượng được. Nhưng Bùi Liệt không thèm suy nghĩ, cũng không có cách khống chế, chỉ muốn ôm chặt cá chép nhỏ của hắn vào lòng.
Không nhịn được được voi đòi tiên ôm eo của thiếu niên cá chép, nhẹ nhàng xoa mặt cậu. Thẩm Đồng không trốn tránh, nhưng trong lòng không hiểu sao càng hoảng loạn, ánh mắt nhìn Bùi Liệt có chút luống cuống.
".. °o.. o○.. o○°.. °o.. o○.. o○°.."
Dáng vẻ cá chép nhỏ phun bong bóng trong hình người còn muốn đáng yêu hơn trong hình cá. Đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch, hàm răng trắng như ẩn như hiện sau đôi môi đỏ mọng, cực kỳ mê người. Bùi Liệt bị manh tới mức máu toàn thân xộc thẳng lên não, kéo mặt nạ lặn ra, hôn lên đôi môi của thiếu niên.
Nụ hôn đầu của sát thủ đại nhân không đi theo con đường bình thường, được thực hiện ở độ sâu khoảng 30m dưới đáy biển. Mà đôi môi hơi lạnh của thiếu nhiên giống như quả ướp lạnh, mềm khiến Bùi Liệt không dám dùng sức, rồi lại mâu thuẫn muốn thô bạo hạ xuống ký hiệu riêng của mình. Bùi Liệt miêu tả đôi môi thiếu niên một hồi, khẽ cắn mấy cái lên cánh môi của cậu, rồi lại luồn đầu lưỡi vào bên trong.
Đầu lưỡi quét qua hàm răng đáng yêu và vòm miệng của thiếu niên, tìm được đầu lưỡi mềm mại nho nhỏ, ôn nhu, từng bước áp sát cuốn lấy không tha.
Nước biển thật sự mặn, đôi môi thiếu niên cũng rất ngọt. Xúc cảm mềm mịn nhẵn nhụi trong cổ họng giống như thuốc phiện, khiến cho Bùi Liệt càng thêm trầm mê. Mà cá chép nhỏ lấy lại tinh thần, gương mặt nhanh chóng đó lên, bất an trong mắt đã trở nên vô cùng rõ ràng, theo bản năng muốn đẩy đối phương ra.
Bùi Liệt không nhưng không buông, trái lại càng hôn sâu thêm.
Hắn biết thiếu niên trong ngực đang bất an, sợ hãi. Nhưng hắn muốn rõ ràng, dứt khoát nói cho thiếu niên suy nghĩ và tâm trạng của hắn. Một giây cũng không muốn chờ đợi thêm nữa.
Bùi Liệt không biết chuyện này có được gọi là cá chết lưới rách hay không, cũng không dám nghĩ tới kết cục bị đối phương xa lánh và chán ghét. Cảm giác thiếu dưỡng khí cũng theo đó ập tới, bàn tay người đàn ông đang nắm chặt cổ tay thiếu niên bắt đầu dần dần mất sức, cuối cùng từ từ buông ra.
Thế là cá chép nhỏ kinh hãi nhìn thấy khi Bùi Liệt bị cậu đẩy ra vậy mà đang chìm xuống từng chút một.
Thiếu niên cá chép bị dọa sợ lập tức quên sạch ưu sầu, dùng tốc độ nhanh nhất bơi qua. Một bên hôn lên khóe môi Bùi Liệt giúp hắn độ khí, một bên luống cuống tay chân mò mẫm mặt nạ oxy, cố gắng giúp hắn đeo lại.
Thật ra thì Bùi Liệt vẫn rất tỉnh táo, cũng biết rõ là cần phải nhanh chóng đeo lại mặt nạ oxy, nhưng vẫn chậm chạp không nhúc nhích.
Bởi vì hắn đang đợi.
Bùi Liệt từng vì giết một người mà ẩn nấp 36 tiếng trong rừng mưa không nhúc nhích, thiếu cái gì cũng không thiếu sự nhẫn nại. Ván cược hắn dùng chính mạng mình làm tiền cược cuối cùng cũng không uống phí. Sự kinh hoảng và lo lắng của thiếu niên cá chép chính là hồi báo tốt nhất, còn có đôi môi chủ động hôn lên, ngọt mềm tựa như một giấc mơ tuyệt vời.
Sát thủ đại nhân xảo quyệt đổi khách thành chủ, lại một lần nữa hôn đối phương. Lần này vì đã xác định được tâm ý đối phương mà trở nên kịch liệt và hung tàn hơn, giống như cá mập trắng muốn nuốt trọn con mồi vào trong bụng. Cho tới khi đem thiếu niên hôn tới mức lỗ tai đỏ rực mới dừng lại đeo mặt nạ oxy lên.
Lúc trước Bùi Liệt là loáng thoáng nghe được tiếng tim đập của mình, lúc này Thẩm Đồng cũng đặc biệt nghe được tiếng tim đập của mình, rõ ràng không nghe lời đập loạn xạ. Theo bản năng đưa tay sờ sờ môi mình, lồng ngực cũng theo đó mà phập phồng kịch liệt. Đôi mắt nhìn Bùi Liệt mở lớn hơn nữa, giống như nai con lần đầu tiên gặp phải thợ săn.
Cá chép nhỏ lại bắt đầu nhả bong bóng rồi.
Từng khối không khí từ đôi môi bị nước biển vây kín tạo thành từng chuỗi bong bóng nhỏ, lần lượt nổi lên không ngừng.
".. °oo○.. o○°.. °o.. o○ o○°.."
A a a bị hôn, xấu hổ quá..
".. °o.. o○.. o○°°o.. o○.. o○°.."
Nhưng mà không cảm thấy chán ghét, còn có chút thích thích thì phải làm sao..
".. °o.. o○o○°.. °o o○.. o○°.."
Hơn nữa còn có chút sợ lại có chút mơ màng, hoàn toàn không biết nên phải làm sao..
. °o o○.. o○°..
. °o..
Bùi Liệt lôi kéo thiếu niên trong trạng thái ngây người đang liên tục nhả bong bóng không ngừng nổi lên trên mặt nước.
Sắc trời đã sắp hoàng hôn, mây trên biển vô cùng xinh đẹp, giống như một bức tranh dưới ngòi bút của một họa sĩ nổi tiếng. Người đàn ông sờ sờ vành tai nóng rực của thiếu niên. Gương mặt rõ ràng cực kỳ cường tráng, nhưng lại mỉm cười vừa thâm tình lại vừa dịu dàng, thấp giọng nói: "Đồng Đồng ngoan, đừng sợ. Anh thích em, cho nên mới muốn hôn em.. đừng sợ anh có được không?"
Cá chép nhỏ lấy lại tinh thần, mãi hồi sâu sau mới dưới cái nhìn khẩn trương của Bùi Liệt mà lắc đầu. Cậu thật sự sợ, nhưng không phải sợ Bùi Liệt, mà là sợ trái tim của mình. Cảm giác xao động trong lòng chưa bao giờ có, tràn đầy mâu thuẫn lại khiến người chờ mong.
Cuối cùng thiếu niên chủ động tiến sát vào trong ngực Bùi Liệt.
Bộ dáng nhu thuận không nói nên lời, hai tay nắm hờ trước người, trán dựa vào hõm vai Bùi Liệt, khiến cho Bùi Liệt liên tưởng tới động vật nhỏ vào lòng con người tìm kiếm sự bảo vệ.
Đúng rồi, tên nhóc này vốn là một con cá nhỏ, hơn nữa còn không đi lại tự nhiên như người bình thường được.
Về chuyện đi lại này, Bùi Liệt đã dạy Thẩm Đồng suốt ba ngày, còn đi tra rất nhiều tài liệu, đối đãi giống như bệnh nhân đang trong quá trình hồi phục, nghiên cứu tiến hành tuần tự có quy luật. Sự thật chứng minh tay nắm tay dạy đi từng bước tuyệt đối là lợi khí phát triển tình cảm. Có thể quang minh chính đại sờ sờ tay nhỏ, thỉnh thoảng hộn nhẹ cái trán, thỉnh thoảng còn có thể ôm ấp yêu thương khi thể lực cá chép nhỏ không chống đỡ được..
Quả thật là quá tuyệt vời. Sát thủ đại nhân không chỉ không mất kiên nhẫn, mà càng dạy càng nghiện.
Vì thế, Thẩm Đồng với năng lực học tập mạnh, sáng sớm ngày thứ tư đã có thể bước đi chậm rãi mà không cần người đỡ, Bùi Liệt thì lại có chút thất vọng. Nhưng đây cũng là chuyện tốt, người đàn ông dịu dàng hôn lên hai mắt sáng lấp lánh cầu khen ngợi của thiếu niên, đồng ý dẫn cậu đi chơi trên du thuyền xa hoa hai ngày coi như ăn mừng.
Du thuyền rất lớn, người trên thuyền lại không nhiều. Thứ nhất là vì hiện tại phần lớn người đều đang trong thời gian làm việc, một lý do khác là vì giá tiền quá cao. Điều kiện và đại ngộ đương nhiên cũng liên quan trực tiếp tới giá tiền. Trong phong không chỉ có sân thượng ngắm cảnh rộng lớn, còn có bể bơi cá nhân, khiến cá chép nhỏ chơi đến quên trời quên đất.
Thiếu niên trong trạng thái bán yêu, một bên vẫy vẫy chiếc đuôi sáng rực, một bên sai bảo sát thủ đại nhân trên bờ lấy các loại đồ ăn, nước trái cây cho cậu. Ăn no thì lập tức thoải mái ngủ luôn trong nước.
Thân là một con cá chép yêu, ngủ trong nước là chuyện rất đương nhiện. Nhưng Bùi Liệt nhìn thấy bộ dáng nhắm hai mắt chìm dưới đáy bể kia của thiếu niên, trong lòng có một loại khủng hoảng không nói nên lời. Có xúc động muốn ôm tên nhóc đang ngủ say kia lên, đặt lên chiếc giường mềm mại rồi phủ lớp chăn thật dày. Vì cơ thế của đối phương lần nào sờ cũng rất lạnh. Chuyện này thật sự không thể trách thần kinh Bùi Liệt nhạy cảm quá mức, dùng nhận thức của con người thì thật sự không tránh khỏi khủng hoảng. Hình ảnh thiếu niên lặng lẽ nằm dưới đáy nước sẽ khiến tiềm thức con người liên tưởng tới cái chết.
Cá chép nhỏ tỉnh ngủ đã là hơn ba giờ chiều. Ló đầu khỏi bể nhưng lại không thấy người đang ông ở bên bờ, không nhịn được gọi thành tiếng.
"Bùi Liệt, Bùi~~~Liệt~~~"
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của thiếu niên kéo dài, ngay sau đó soạt một tiếng rời khỏi nước. Đuôi cá vàng kim vừa ra khỏi nước đã biến thành một đôi chân thon dài.
Không cần nữ phù thủy, cũng không cần nước thuốc, đây là năng lực đặc biệt của yêu. Cặp chân kia trắng nõn, bàn chân cũng như vậy, chính vì thế mà lúc tập đi hơi dùng sức đã có thể để lại vết đỏ. Sau đó khiên cho Bùi Liệt không nhịn được vô cùng yêu thương liếm hôn chúng thật lâu.
Tư thế nghiêm túc giống như cúng bái, từ mũi chân tới mu bàn chân, thậm chí đến ngón chân đáng yêu. Mỗi lần đều khiến lỗ tai cá chép nhỏ đỏ bừng bừng.
Cá chép nhỏ vơ lấy bộ quấn áo để trên ghế mặc vào người, chân trần dẫm trên thảm tìm người. Bởi vì đi lại vẫn còn trúc trắc, nên dấu chân lưu lại cũng xiên xiên vẹo vẹo, cuối cùng đi qua phòng khách, đi tới cửa.
Giờ phút thiếu niên mở cửa đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Chứng mất trí nhớ không cố định ngay lại lúc này được làm mới, Thẩm Đồng mờ mịt đứng ở trên hành lang, khẽ nhíu lông mày.
Tôi là ai? Đây là đâu?
Những vẫn đề từng khiến quả cầu nhung đau đầu lại một lần nữa lặp lại. Thẩm Đồng quay đầu nhìn tường kính trên hành lang, mơ hồ hiện ra khuôn mặt vừa lạ vừa quen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT