*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt Cố Thiên Qua quả nhiên không cô phụ IQ của hắn, cả hai đều rất độc, từ dấu vết là có thể nhìn ra được chút manh mối. Tuy câu hỏi này của hắn chỉ có 60% chắc chắn, còn 40% còn lại cũng chỉ là dò hỏi. Nhưng chuyện lớn như tình địch này, hắn thà giết nhầm một nghìn còn hơn bỏ sót một cái. Nếu như thăm dò sai thì hắn cũng cam tâm tình nguyện bị Khổng Bách Ký đấm thêm vài cái nữa.

Nhưng Khổng Bách Ký không trả lời, lại cười lạnh hỏi ngược lại: "Thân phận huynh trưởng thì sao? Mà thân phận tình địch thì sao?"

Ánh mắt Cố Thiên Qua nhìn Khổng Bách Ký ngày càng lạnh lẽo âm trầm, gằn từng chữ: "Nếu như là thân phận huynh trưởng, đừng nói là hôm nay, mỗi ngày mày tới đánh tao một trận tao cũng sẽ không đánh trả. Nhưng nếu như là thân phận tình địch.."

Cố Thiên Qua nói tới đây liền ngừng lại.

Ngay giây sau, đột nhiên dùng tư thế và góc độ y hệt Khổng Bách Ký vừa rồi vung một đấm về phía anh!

Bởi vì Cố Thiên Qua đã từ trong thần sắc của Khổng Bách Ký, hoàn toàn xác nhận được đáp án của câu hỏi kia.

Thế nên, những lời còn lại cũng không cần nói tiếp, đối xử với tình địch, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không nương tay.

Cuộc trò chuyện giữa người thông minh và người thông minh chính là tốt ở chỗ này, nhanh chóng hiệu quả cao, đỡ phải vòng vo nhiều lời nói nhảm mất thời gian. Khổng Bách Ký đương nhiên đoán được 'xác nhận' của Cố Thiên Qua, cũng đoán được hắn sẽ ra tay, ngay lập tức thủ thế phòng bị. Nhưng động tác của Cố Thiên Qua rất nhanh, mặt nghiên của Khổng Bách Ký vẫn bị quyền phong lăng lệ sượt qua.

Bóng tối trong mắt Khổng Bách Ký đã dày đặc tới mức che khuất mặt trời, cũng không nhiều lời, tiến lên một bước trở tay đánh về phía hốc mắt Cố Thiên Qua, động tác vừa mãnh liệt vừa nặng nề, khiến không khí còn phát ra tiếng rít bén nhọn.

Đối phương dùng thân phận tình địch động thủ, Cố Thiên Qua đương nhiên sẽ không khách khí với hắn, vừa tránh né vừa phản đòn. Nắm đấm của hắn 'Bốp' một cái đánh lên cằm Khổng Bách Ký, xung lực lớn khiến đối phương lùi về sau một bước, thoáng cái đụng vào ghế salon phía sau.

Nhưng cùng lúc đó Khổng Bách Ký cũng đánh trúng bụng Cố Thiên Qua, khiến cho hắn đau tới toàn thân run lên.

Ngay sau đó Cố Thiên Qua cũng đánh về phía bụng Khổng Bách Ký, vừa nhanh vừa độc. Khổng Bách Ký túm lấy cổ áo Cố Thiên Qua, giọng điệu rét lạnh như kết thành lưỡi dao bằng băng: "Mày biết rõ hiện tại tuổi Đồng Đồng còn nhỏ, mày là một người trưởng thành, hôn và dụ dỗ một thiếu niên còn chưa đủ năng lực dân sự, loại người như cầm thú quả thật đáng chết!"

Cố Thiên Qua biết Khổng Bách Ký chắc chắn là thấy được dấu hôn trên người Đồng Đồng, nhưng lại thêm một nắm đấm nặng nề đánh về phía sống mũi Khổng Bách Ký, thở hổn hển trừng anh với ánh, ánh mắt như mũi tên bén nhọn đâm thẳng vào lòng người: "Vậy còn mày thì sao? Ôm loại suy nghĩ bẩn thỉu này với em trai của mình, chẳng phải còn không bằng cầm thú?"

Lời còn chưa dứt đã bị Khổng Bách Ký vẻ mặt dữ tợn đánh trúng xương sườn, lập tức Cố Thiên Qua kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng tiếp tục nói: "Nếu như Đồng Đồng biết được bộ mặt thật của người anh trai này, mày đoán xem em ấy còn thèm nhìn tới màu không? Sợ là ngay cả nghĩ tới mày cũng cảm thấy bài xích và chán ghét!"

Rõ ràng bị đánh trúng xương sườn chính là Cố Thiên Qua, nhưng Khổng Bách Ký lại giống như người bị nắm xương sườn mềm (bị uy hiếp), hai mắt đầy tơ máu, sắc mặt trắng bệch. Anh thật sự đã bị hắn nói trúng việc anh lo sợ nhất, hô hấp cũng ngừng lại trong nháy mắt. Nhưng rất nhanh anh đã tỉnh táo lại, nguy hiểm nheo mắt nói: "Không sao, cho dù mày có nói cho Đồng Đồng, đoán xem em ấy sẽ tin ai."

Thứ duy nhất Khổng Bách Ký nắm chắc chính là sự tin tưởng của của em trai với anh, loại tin tưởng này đã được xây dựng từ nhỏ tới lớn, nhiều năm như vậy sẽ không dễ dàng bị bất kỳ ai phá vỡ. Chỉ cần anh mở miệng phủ nhận chuyện này, tuyệt đối sẽ khiến cho em trai đứng ở về phía mình.

Cố Thiên Qua không cần nghĩ cũng có thể đoán được suy nghĩ của Khổng Bách Ký, bởi vì nếu như đổi lại thành hắn thì cũng như thế. Dùng thân phận anh trai ở bên cạnh chậm rãi mưu tính so với thân phận của hắn thuận tiện hơn nhiều. Nhưng Cố Thiên Qua vẫn tiếp tục dùng từ ngữ châm chọc khiêu khích lửa giận của Khổng Bách Ký: "Cho dù Đồng Đồng tin mày thì sao, mày hèn nhát không dám nói thật trước mặt em ấy, sau này cho dù thế nào, em ấy cũng chỉ nhìn mày như một người anh trai, sớm muộn gì thì cũng sẽ rời khỏi mày!"

Lúc nói chuyện tay chân cũng không nhàn rỗi, dồn hết sức lực chào hỏi lên người Khổng Bách Ký, mà nắm đấm đánh trả cùng với lời nói của Khổng Bách Ký vô cùng hung ác: "Câm miệng!" Cố Thiên Qua ngửa đầu tránh thoát, đồng thời cũng túng đầu gối tới, Khổng Bách Ký không kịp lùi lại, phần bụng của anh bị thụi một cái, nhưng vẫn nhấc chân đạp vào ngực hắn. Bàn trà bên canh theo đó mà lật ngửa ra vang lên tiếng loảng xoảng, gạt tàn, cốc chén trên bàn đêu rơi vỡ trên mặt đất, biến thành mảnh vụn.

Tuy hiệu quả cách âm của phòng làm việc rất tốt, bên ngoài không nghe được tiếng nói chuyện và đánh đấm trong phòng, nhưng tiếng bàn trà cùng chén vỡ vẫn theo sàn nhà truyền ra, khiến cho trợ lý Chu vẫn không dám rời đi run lên trong lòng.

Đều nói người yêu trong mắt hóa Tây Thi, tình địch trong mắt hóa tử thi, hai người đàn ông cứ như vậy, không ai nhường ai đánh một trận, thể lực ngang nhau, thân thể cao lớn giống như hai con dã thú chém chết lẫn nhau. Đến cuối cùng, không ai chiếm được chỗ tốt gì.

Xương gò má Cố Thiên Qua hiện ra một mảng sưng đỏ lớn, khóe môi thì rỉ ra vết máu, nút áo trên cổ áo còn vì đánh nhau mà đứt mất hai cái, lộ ra phần cơ bắp và da ngực. Cả người lộ vẻ lăng lệ lại chán chường, lại có một loại cảm giác mị lực mâu thuẫn.

Sống mũi Khổng Bách Ký và trên cằm đều rách ra tia máu, trên thái dương còn có một cục xanh tím, đầu tóc toán loạn bên tau, cổ áo âu phục vẫn luôn đóng chặt đã bung mở, tay áo bị vén lên hơn nửa, làm gì có chỗ nào giống như hình tượng ở trung tâm mua sắm nữa, ngược lại lộ ra một tia dã tính và âm trầm.

Thẩm Đồng đương nhiên hoàn toàn không biết gì về cuộc ẩu đả này. Lúc này cậu còn đang bận rộn ép buộc hệ thống cho cậu một câu trả lời, rốt cuộc thế giới này có phải thế giới thật hay không.

Từ cái ngày đột nhiên trở lại phòng ngủ quen thuộc của mình, sau khi nhìn thấy quản gia cùng người thân vốn ở trong thế giới của mình, cầu nhung trắng vẫn luôn giả chết, gọi thế nào cũng không có phản ứng, cho tới trưa nay mới chủ động lên tiếng, ám chỉ trào phúng cậu không thông minh có thể dựa vào mặt kiếm cơm. Thẩm Đồng lười so đo những chuyện nhỏ nhặt này với nó, chỉ tập trung hỏi ra nghi vấn của mình: "Rốt cuộc nơi này có phải thế giới nguyên bản của tao hay không?"

Cầu nhung trắng không đáp mà hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy có phải hay không?"

Thẩm Đồng theo bản năng nhíu mày, mím môi. Cậu vốn cho rằng thế giới của mình không thể trở về đơn giản như vậy được, chắc chắn chỗ này là thế giới song song hoặc là ảo cảnh mà hệ thống tạo ra. Nhưng càng về sau, cậu càng có thể cảm nhận được tính chân thực của chỗ này.

Bởi vì thế giới song song vốn là một thế giới được tách ra từ trong vũ trụ, vừa giống nhau lại vừa khác biệt, giữa hai thế giới đan xen hình ảnh và tin tức. Trong đó giống nhau chính là cấu tạo, khác nhau chính là quỹ tích chuyển động của vạn vật.

Trạng thái lượng tử của thế giới song song không thể giống y hệt với thế giới nguyên bản, nếu không sẽ mất đi ý nghĩa và khả năng tồn tại của nó.

Nói một cách đơn giản, nếu một người ở trong thế giới đi vào cửa A, mà ở trong một thế giới khác sẽ đi bào cửa B. Nếu trong thế giới nguyên bản, người đó nhặt được một viên saphie, như vậy thì trong thế giới song song người này sẽ không nhìn thấy viên saphie đó nữa. Trạng thái biến hóa lượng tử là cơ sở tạo thành thế giới song song.

(Tác giải thích hơi nhì nhằng khó hiểu một tí, nma mn có thể hiểu, thế giới song song ở đây tồn tại và bị tác động bởi thế giới thực, cấu tạo giống nhau nhưng quỹ tích vận hành khác nhau, tức là nó giống về mặt hình thức nhưng hoạt động khác, thậm chí trái ngược thế giới thực. Hiểu đơn giản thế được ròi V chuyên nghiệp kỹ hơn thì gg nhớ)

Nhưng toàn bộ người và sự vật, quỹ tích thời gian, cùng với trạng thái phát triển xung quanh Thẩm Đồng, đều hoàn toàn giống hệt với thế giới trước khi xuyên qua.

Thế là vứt bỏ suy đoán thế giới song song được tạo ra từ ảo cảnh. Thẩm Đồng lên tới Yêu Hoàng kỳ đã có năng lực tạo ra ảo ảnh, cũng hiểu được ảo cảnh có mạnh hơn nữa thì cũng phải dựa vào.. ký ức. Cơ sở của nó phải dựa vào ký ức mới có thể dựng thành công. Vậy nên cho dù có thể xuất hiện lại toàn bộ người và vật trong trí nhớ, lại cũng không thể duy trì. Mà trong trí nhớ vốn có của cậu cũng không có Cố Thiên Qua, Cố Thiên Qua hiện tại cũng không phải đột nhiên tồn tại trong thế giới này.

Suy nghĩ là ảo cảnh đều quăng ra sau đầu. Vì vậy khả năng lớn nhất chính là toàn bộ nơi này đều là thật, cũng không phải thế giới song song hay ảo cảnh gì.

"Chỗ này chính là thế giới nguyên bản của tao," Thẩm Đồng dùng giọng điệu khẳng định lên tiếng: "Tao thật sự đã trở lại."

Nếu cậu đã biết được sự thật, cầu nhung trắng cũng không cần tiếp tục giấu diếm: "Không sai, cậu thật sự đã trở lại."

Nhưng chân mày Thẩm Đồng lại càng nhíu chặt, "Nhưng không phải mày bảo là chỉ khi tu luyện tới LV8 mới có thể trở về thế giới nguyên bản sao?"

".. Đúng vậy." Cách hồi lâu cầu nhung trắng mới gằn từng chữ nói: "Chỉ khi tu luyện tới LV8 cậu mới có thể trở về thực tại, mà hiện tại cậu mới chỉ tu luyện tới LV6 thôi."

"Vậy thì tại sao.."

Thẩm Đồng hỏi được một nửa thì đột nhiên dừng lại.

Bởi vì trong tiềm thức cậu không muốn nghĩ tới khả năng này.

Nhưng cầu nhung trắng không để cho cậu trốn tránh: "Cậu có nghĩ tới, thực tại của cậu thật ra cũng không phải thực tại thật sự?"

Đột nhiên có một sự lãnh lẽo nói không nên lời rót vào tim Thẩm Đồng, khiến cho Thẩm Đồng muốn vươn tay làm nóng lại trái tim một lần nữa. Ước chừng qua nửa phút mới tìm được lại tiếng nói của mình: "Lời này của mày là có ý gì?"

".. Nghĩa trên mặt chứ đó."

Vẻ mặt Thẩm Đồng thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh, nhưng cổ họng cậu đã lộ ra sự nghẹn ngào, thậm chí còn khẽ phát run: "Thế giới chân thật mà tao sống từ nhỏ tới lớn, thật ra thì giống như mấy thế giới kia, chỉ là thế giới nhiệm vụ mà hệ thống sắp xếp xuyên qua?"

Cầu nhung trắng cũng không đưa ra câu trả lời trực tiếp. Thẩm Đồng dùng tay đè lại trái tim đang đập rất nhanh, khớp xương trắng bệch, "Tao vốn đã là người xuyên qua, toàn bộ những thứ của tao, người nhà của tao, đều là một tay hệ thống Yêu Thần bọn mày sắp xếp?"

Cầu nhung trắng lơ lửng trước mặt cậu vẫn không nói gì, nhưng thần thái của nó rõ ràng thừa nhận điều này. Giọng điệu của Thẩm Đồng không khỏi trở nên mất khống chế và bén nhọn: "Nếu toàn bộ đều là giả, vậy tại sao tao còn phải liên tục xuyên qua? Mục đích thật sự của bọn mày là gì? Rốt cuộc tao là ai?"

Cầu nhung trắng vẫn lẳng lặng nhìn Thẩm Đồng, đột nhiên cúi đầu nói: ".. Cái kia thật ra không phải là xuyên qua, mà là luân hồi."

Rõ ràng gần nửa tuệ căn và tình tơ đã bị hình phạt chặt đứt không chút lưu tình trong cửu thế luân hồi, nhưng thiếu niên ở trước mắt vẫn thông thấu và chói mắt, khiến cho cầu nhung trắng không khỏi nhớ lại bộ dáng vốn có của cậu. Đó mới thật sự là mạnh mẽ tới chói mắt, mặc sức ngao du Cửu Thiên Đỉnh, mỗi một ánh mắt cùng đều mang theo mị lực hút hồn. Thân ảnh xích y như được từng tầng liệt hỏa nhẹ nhàng bao bọc, từ lúc nhìn thấy bóng dáng cậu ngồi trên Chu Tước từ phía xa là không có cách nào rời mắt được.

Cầu nhung trắng lại không thèm để ý tới Thiên Quy mà tiếp tục nói: "Mà toàn bộ chuyện này cũng không phải giả, ít nhất những lời tôi nói với cậu đều không phải giả, nhất là 'Tu luyện tới LV8 là cậu có thể trở lại thế giới cậu vốn thuộc về'.."

Nó dừng lại một chút, đột nhiên dùng giọng điệu cung kính trước nay chưa từng có, tựa như nô bộc thấp kém đối mặt với vị thần mình tôn sùng: "Vậy nên cố gắng tu luyện tới Yêu Thần kỳ cấp cao nhất, trở lại thế giới ngài thật sự thuộc về. Người ngài để ý và để ý ngài, người mà ngài vốn vừa yêu vừa hận kia, đều đang ở trong thế giới thật, đợi ngài trở về."

Khi Khổng Bách Ký về đến nhà đã là hơn mười một giờ.

Vết thương trên mặt theo từng giây từng phút trôi qua mà thoạt nhìn càng thêm nghiêm trọng. Sợ người nhà lo lắng, anh chỉ có thể lựa chọn tự mò về nhà, sau đó thành công tránh được ông quản gia và người giúp việc, rón rén lên tầng. Cha Thẩm, mẹ Thẩm sáng sớm ngày mai sẽ đi dự hồi nghị tỉnh ngoài, nên đã về phòng nghỉ ngơi, phòng của em trai cũng là một mảnh đen nhánh, chỉ còn lại đèn trên hành lang là vẫn hết trách nhiệm phát sáng trong đêm.

Sau khi trở lại phòng mình rửa mặt, Khổng Bách Ký do dự chốc lát, rốt cuộc không nhịn được tiến vào phòng ngủ của em trai nhìn cậu một cái.

Nhà đối với Thầm Đồng là sự tồn tại an toàn nhất, cậu ở nhà chưa từng có thói quen khóa của, nhẹ nhàng đẩy là có thể mở ra. Nhưng hôm nay, Khổng Bách Ký lại phát hiện em trai lần đầu tiên khóa cửa, tâm tư trong nháy mắt chuyển vài vòng.

Là phát hiện ra điều gì nên cố ý, hay vẫn là hành động trong lúc vô tình, hay đơn thuần là vì lớn rồi nên cần không gian riêng?

Khổng Bách Ký nghĩ tới gương mặt ngoan ngoãn xinh đẹp của em trai, không nhịn được cười khổ một tiếng. Nhóc con kia, tựa hồ đã thật sự trưởng thành trong lòng anh, cắt không được, bỏ cũng không xong, ngay cả một khả năng dãy dụa cũng không có, từng tấc từng tấc một hãm sâu.

Trong lúc Khổng Bách Ký đang suy nghĩ vấn đề này, đột nhiên khóa cửa khẽ vang lên, ngay sau đó được mở ra từ bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play