Đáng tiếc cho dù anh muốn hôn cũng không thể hôn, hai chữ anh trai này chính là trở ngại lớn nhất trong đầu. May mắn duy nhất của Khổng Bách Ký hiện tại là bản thân năm đó kiên trì không đổi họ, cũng không nhập vào hộ khẩu Thẩm gia. Thân phận anh cả của anh không có hiệu ứng về mặt luật pháp, thân bằng hảo hữu xung quanh cũng đều biết anh là con nuôi Thẩm gia chứ không phải ruột thịt. Thẩm Đồng tuổi lại còn nhỏ, cũng chỉ là giai đoạn yêu đương tình đầu của thanh thiếu niên, cạc thời gian có thể tự chủ nói về cưới gả còn rất lâu. Thân phận anh trai này ngược lại có rất nhiều lợi ích mà người bên cạnh không thể sánh được.
Khổng Bách Ký cũng không phải là đứa nhóc vừa tròn hai mươi dễ xúc động, mất mẹ từ lúc con nhỏ cùng với đủ loại kinh nghiệm thậm chí khiến hắn càng chính chắn hơn so với lớp bạn cùng lứa, cũng có một tính cách mạnh mẽ và bộ não lý trí. Khi đối mặt với sự việc, có thể rất nhanh hiểu được đâu mới là thứ mình thật sự muốn, sau khi hiểu rõ cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất biết được làm thế nào mới đúng nhất.
Giống như hắn, tuy rằng thấy được dấu hôn trên người em trai, nhưng vẫn không hề lên tiếng chất vấn, tuy trong lòng hận không thể đi tới đánh Cố Thiên Qua một trận, nhưng trên mặt lại không hề mắng chửi Cố Thiên Qua nửa câu trước mặt em trai, không cần dẫn phát bất kỳ sự bất mãn hoặc khả năng phản nghịch nào của em trai.
Sau khi thành công khóa lại hành trình ngày mai của Thẩm Đồng, sau một khắc thiếu niên chuẩn bị cúi đầu uống ngụm trà sữa thứ hai, Khổng Bách Ký không nhanh không chậm cũng cúi đầu uống một ngụm, vừa uống vừa vờ như vô tình hỏi: "Đúng rồi, Cố Thiên Qua dạy em phương pháp học tập hiệu suất cao lúc trước hắn nói cho em rồi à?"
Nếu là cốc tình nhân, đương nhiên thiết kế vô cùng tình nhân, thời điểm hai người cùng uống thì khoảng cách rất gần, hơi thở cũng đan xen vào nhau, trong mắt chỉ có đối phương trước mắt. Thế là Thẩm Đồng lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác.. liêu nhân và mập mờ giống như khi ở trong phòng thử đồ. Nhưng vẻ mặt bình tĩnh của Khổng Bách Ký khiến cho cậu cảm thấy mình quá nhạy cảm, ngược lại phỉ nhổ bản thân. Câu hỏi của đối phương đã thành công dời đi toàn bộ sự chú ý của cậu, ngoan ngoãn đáp: "Vẫn chưa."
Nhưng Thẩm Đồng không dám nói chuyện Cố Thiên Qua quấy rối, vừa ôm vừa hôn mình cho anh trai, chỉ đơn giản giải thích: "Anh ấy phải tới sở nghiên cứu họp, vậy nên để em ở phòng nghiên cứu chơi máy chơi game, lúc chơi xong thì cũng đã muộn.."
Khổng Bách Ký ở góc độ em trai không nhìn thấy, dùng ánh mắt vừa thương vừa cưng chiều nhìn hàng mi rủ xuống của cậu, tâm tư trong nháy mắt chuyển vài cái.
Máy chơi game hiện tại còn chưa chính thức ra mắt thị trường, toàn thế giới sợ là chỉ có duy nhất một bản thành phẩm đó, tầm quan trong không cần nói cũng biết. Mà người nghiên cứu khoa học đối với nghiên cứu của mình vô cùng coi trọng, Khổng Bách Ký còn nhớ rõ lúc mình mới quen Cố Thiên Qua ở trường học, có một học muội thích Cố Thiên Qua, theo đuổi hắn suốt một năm, cuối cùng ngay cả cửa phòng thí nghiệm của hắn cũng không đi vào nổi.
Nhưng Cố Thiên Qua lại không thèm để ý tới thành quả nhiều năm nghiên cứu của mình, coi nó như là một 'món đồ chơi' tuỳ tiện để Đồng Đồng, thậm chí yên tâm để một mình cậu ở trong phòng thí nghiệm tuỳ tiện chơi đùa.
Khổng Bách Ký không khỏi làm mới đánh giá tình cảm của Cố Thiên Qua đối với Thẩm Đồng. Ngược lại anh không cảm thấy đối phương thích em trai nhà mình là có ý đồ khác, dù sao trong mắt anh, em trai từ tính cách tới diện mạo và gia giáo không chỗ nào không tốt. Nếu thích thì chỉ có thể nói ánh mắt Cố Thiên Qua không tồi, vấn đề chủ yếu là rốt cuộc thích của đối phương đã tới mức độ nào. Khổng Bách Ký thản nhiên tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa vệt sữa dính ở khoé môi em trai, "Máy chơi game chơi vui không?"
"Chơi rất vui." Thẩm Đồng không chút do dự gật đầu.
"Nó quả thật là một phát minh mang tính đột phá, bao gồm cả cơ hội thương mại không giới hạn." Anh trai đại nhân phúc hắc không chỉ không nói xấu tình địch, ngược lại còn bắt đầu khen ngợi Cố Thiên Qua: "Năm đó học ở Stanford, Cố Thiên Qua học dưới anh một khóa, cũng đã nắm giữ nhiều cái độc quyền, toàn trường đều biết tới tiếng tăm của hắn. Hắn không chỉ có IQ vượt xa người thường, còn rất có nghị lực, thường xuyên vì nghiên cứu thí nghiệm mà mất ăn mất ngủ. Nếu không ngoài ý muốn, tương lai chắc chắn hắn có thể đạt được thành tựu cao hơn nữa, trở thành nhà khoa học mà cả thế giới phải ngước nhìn."
Thẩm Đồng nghe những lời nầy, đột nhiên có loại ý nghĩ bản thân chính là vật cản trở tiền đồ của Cố Thiên Qua, động tác uống trà sữa cũng theo bản năng dừng lại một chút. Nhưng lúc này chủ đề của Khổng Bách Ký lại thay đổi, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó ngọt ngào, hiếm thấy lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Anh nhớ Đồng Đồng cũng từng nói lớn lên muốn làm nhà khoa học, muốn chế tạo tàu vũ trụ, cùng anh bay lên những vì sao."
Lời nói trẻ thơ của Đồng Đồng bé nhỏ sao có thể coi là thật, suy nghĩ cũng ngày một thay đổi, hôm nay nói muốn tàu vũ trụ, ngày mai nói muốn Transformers, tới ngày mốt là quên sạch toàn bộ. Nhưng Khổng Bách Ký đều nhớ, một câu cũng không quên, cong môi nói tiếp: "Còn vẽ tàu vũ trụ cho anh, trên tàu có hai người nho nhỏ ngồi, nghiêm túc nói một người là bảo bảo, một người khác chính là anh trai."
Thẩm Đồng cũng đang nhớ lại chuyện này, cũng nhớ tới bức tranh mình vẽ ra cực kỳ xấu, thân tàu tô đủ loại màu sắc, người tí hon ở trên cũng xiên xiên vẹo vẹo, phần ký tên bên cạnh còn thê thảm hơn, không nỡ nhìn. Ngay cả cái tên của mình cũng không viết được, chữ "Đồng" còn thiếu hai nét, cũng không biết vì sao cả nhà từ trên xuống dưới đều thông minh như vậy, duy chỉ có bản thân là IQ chưa từng online.
"Không sao, cậu có gương mặt." Cầu nhung trắng rất lâu không lên tiếng, hơn nữa cũng không được gọi đột nhiên lúc này lại nhảy ra một câu, "Cũng may giá trị nhan sắc của cậu siêu cao, dựa vào mặt kiếm cơm là đủ rồi."
Thẩm Đồng không buồn gây sự với hệ thống, bởi vị cậu nhớ được, bức tranh đến giờ vẫn được Khổng Bách Ký khóa kỹ trong ngăn tủ, lập tức nói: "Anh trai, không cho anh nhắc về bức tranh này, có phải anh còn giữ đúng không? Mau vứt nó đi, xấu muốn chết."
Khổng Bách Ký thong thả nói: "Xấu chỗ nào, ngoài bức này, anh còn có mấy bức với nội dung khác đây này." Cố ý dừng một chút, ".. Ừm, trong đó có hai bức có thể coi là tác phẩm tiêu biểu của phái trừu tượng."
Mặt Thẩm Đồng đỏ rần, không khỏi kháng nghị: "Cái này không công bằng, ở chỗ anh có nhiều bằng chứng chuyện xấu hổ hồi nhỏ của em như vậy, em thì dường như không có cái nào của anh!"
"Nhóc ngu ngốc, anh lớn hơn em nhiều như vậy, lúc anh còn bé em còn chưa ra đời đâu. Huống chi cái này sao lại là chuyện xấu hổ, anh đây là yêu quý dấu vết trưởng thành của em trai." Tiếng nói của Khổng Bách Ký lơ đãng mềm mại xuống: "Vậy nên đối với anh, mỗi một bước của em đều là kỷ niệm đáng giá và đáng bảo tồn. Mà không quản em đi tới đâu, đi được bao nhiêu, đều là người quan trọng nhất với anh."
Một chỗ tốt khác của vỏ bọc huynh trưởng chính là, không chỉ có thể gọn gàng dứt đem lời thoại tình tứ nói ra miệng, còn có thể nói tới nghiêm túc, khiến cho Thẩm Đồng chân tâm thật ý cảm thấy cảm động.
Ngược lại Khổng Bách Ký không có ý muốn Thẩm Đồng cảm động, chỉ muốn nhắn nhở em trai nhớ về quá khứ nhiều một chút, hơn nữa gọi lại hạnh phúc và ấm áp mà bọn họ đã cùng nhau trải qua từ nhỏ tới lớn, để cậu lúc nào cũng nhớ tới tầm quan trọng của mình, không được tuỳ ý để người ngoài mê hoặc. Cũng ngoài sáng ngầm bảo tên người ngoài kia đáng lý ra nên đi về phía con đường nghiên cứu khoa học cao siêu, không có cùng chỗ đứng với mục đích của cậu.
Anh trai đại nhân trên thương trường làm ăn không biết đã nuốt rụng bao nhiêu đối thủ, trình độ phúc hắc đương nhiên cao thâm. Bên này anh dẫn theo em trai ngọt ngọt ngào ngào nói chuyện nhà, còn Cố Thiên Qua bên kia thì đang nhíu mày nhìn điện thoại không có bất kỳ phản hồi nào. Trợ lý Chu nhìn hắn chỉ trong thời gian ngắn đã thở dài ba lần, tò mò trong lòng không khỏi càng lúc càng mạnh, thẳng tới hai rưỡi chiều. Phùng Văn Long năm đó dùng một cái 'Đặt hàng theo yêu cầu cá nhân' lừa được hắn nhiều năm, gọi điện hỏi ý kiến Cố Thiên Qua về vấn đề khó khăn trên vấn đề kỹ thuật.
Thời kỳ đầu Cố Thiên Qua hợp tác cùng Phùng Văn Long chính là đầu nhập cổ phần kỹ thuật, giúp hắn giải quyết xong vấn đề kỹ thuật thì hỏi tới vấn đề khó khăn cá nhân của mình: "Ông kinh nghiêm yêu đương phong phú như vậy, có biết khi người yêu tức giận thì phải dỗ thế nào không?"
Phùng Văn Long là người duy nhất hiết Cố Thiên Qua có một người yêu mất tích, cũng vì người đó mà thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy, theo bản năng hỏi: "Vị kia của ông về rồi à?" Tiếng nói của Cố Thiên Qua lộ rõ vẻ vui mừng, "Ừm, về rồi."
"Không thể nào, ông thích cô ấy như vậy à?" Phùng Văn Long có chút không thể hiểu, "Cho dù thích hơn nữa, nhiều năm trôi qua như vậy, cảm giác đều đã biến mất rồi chứ?"
Lại không biết rằng đối với một vài người cố chấp điên cuồng thì không chiếm được thì càng nhớ, Cố Thiên Qua nói: "Trước khi em ấy trở về, tôi cảm thấy toàn bộ hoa đều không tươi đẹp, nhìn ai cũng không vừa mắt, toàn bộ đèn cũng không đủ sáng, toàn bộ mùa đông cũng không ấm áp."
Phùng Văn Long nhíu màu, "Vậy sau khi cô ta trở lại thì sao?"
Cố Thiên Qua dùng giọng điệu như ngâm thơ nhẹ than: "Thế giới này thật con mẹ nó tốt đẹp."
Phùng Văn Long cũng muốn than nhẹ một câu con mẹ nó ông lại phát bệnh điên rồi. Một bên thầm nghĩ chẳng trách lại có một câu danh ngôn thiên cổ thiên tài đều là đồ điên này, không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc năm đó sao ông lại thích cô ta?"
".. Lúc tôi vừa nhìn thấy em ấy suýt khóc."
"Gì?" Phùng Văn Long ngạc nhiên, "Cô ta, cô ta, cô ta, còn là một người cuồng bạo lực?"
"Không phải," Cố Thiên Qua nói: "Tôi bị manh tới phát khóc."
Mẹ kiếp, quả nhiên bệnh không nhẹ, Phùng Văn Long cũng sinh ra ý nghĩ muốn dẫn bạn nối khố của mình tới viện lấy thuốc, nhưng Cố Thiên Qua bên kia không nhịn được: "Ông bớt nói mấy thứ vớ vẩn đi, mau liệt kê toàn bộ cách dỗ người qua đây."
Phùng Văn Long nhớ lại lịch sử phong lưu mà bản thân vẫn luôn tự hào, đắc ý nói: "Chuyện này ông hỏi tôi là đúng rồi. Đầu tiên là phải học được mặt dày không biết xấu hổ, sau đó phải biết cách tạo ra lãng mạn và cảm động, cuối cùng nếu vẫn không dỗ được, thì cứ gạo nấu thành cơm!"
Cố Thiên Qua tự nhận điều đầu tiên đã có, cái cuối thì tạm thời không nói, nhấn mạnh ở điều thứ hai: "Làm sao để tạo ra cảm động và lãng mạn."
"Buổi sang mua bữa sáng mai tới cửa, nửa đêm dưới ban công hát tình ca, đi dạo bờ sông bắn pháo hoa hình trái tim, sau đó trên vòng bạn bè cho dù đăng cái gì, cũng phài khen đầu tiên, trong ảnh có thứ gì phải mua ngay. Còn phải nhớ lúc nào cũng phải gửi tin nhắn nhận lỗi, hỏi han ân cần, không ngừng tặng quà.. Người bình thường tuyệt đối không giận được một tuần lễ!"
Cố Thiên Qua nghe xong liền cúp điện thoại, một bên để cho trợ lý giúp hắn mua quà, một bên quyết định không ngừng gửi tin xin lỗi. Sợ dẫn tới phiền toái không cần thiếu, Cố Thiên Qua liên lạc Thẩm Đồng đều là dùng số lạ, hơn nữa còn mua nhiều số, danh sách quà tặng cũng rất nhanh đã liệt kê xong, có đồ ăn vặt, bàn phím chơi game, mô hình xe thể thao và mô hình siêu nhân.. một đống lớn đồ.
Trợ lý Chu cầm lấy danh sách quà tặng có chút mù mờ đi ra cửa, nhưng lại bất ngờ đụng phải Khổng Bách Ký mặt lạnh bước tới. Bảo vệ phụ trách an ninh còn đang vội vàng chạy theo phía sau ngăn cản: "Xin hỏi ngài muốn tìm ai? Ngài có hẹn trước không? Chỗ này của chúng tôi không thể tuỳ tiện đi vào!"
Sở nghiên cứu nằm trong khuôn viên khu Khoa Học Công Nghệ, trong ngoài đều được bảo vệ đầy đủ, lại xây ở chỗ đối diện cục cảnh sát, không đời nào có người gây chuyện, vì vậy bảo vệ chưa từng nghĩ tới sẽ có người không nói lời nào trực tiếp xông vào.
Trợ lý Chu cũng biết Khổng Bách Ký, cũng biết đối phương là bạn bè quen biết Cố Thiên Qua nhiều năm. Nhưng khí thế trên người Khổng Bách Ký thật sự quá mạnh, ngay cả cô nhìn vào còn có chút sợ, không khỏi nói: "Khổng tổng, ngài đây là.."
Nhưng Khổng Bách Ký đã đẩy bảo vệ an ninh ra, trực tiếp bước vào phòng làm việc của Cố Thiên Qua, đi tới trước mặt Cố Thiên Qua, không nói hai lời cho hắn một đấm.
Cố Thiên Qua theo bản năng tránh một chút, nhưng xương gò má vẫn hiện lên một mảng xanh tím, ánh mắt lập tức lạnh xuống. Nhưng rất bình tĩnh đuổi trợ lý và bảo vệ đang tiến vào nói: "Đi ra ngoài, giúp tôi đóng chặt cửa."
Anh trai đại nhân phúc hắc tuy ở trước mặt em trai giả bộ rộng lượng, nhưng không ảnh hưởng tới việc anh chạy tới đánh người. Chẳng qua Cố Thiên Qua cũng không phải nhân vật đơn giản. Đợi sau khi cửa được đóng lại, ánh mắt tăm tối nhìn Khổng Bách Ký, híp lại, trực tiếp hỏi: "Một đấm này của mày, là dùng thân phận huynh trưởng, hay dùng thân phận tình địch để đánh?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT