Mà đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nếm trải mùi vị bất lực, lần trước là khi nhóc con kia ngã bệnh phát sốt, cả người khó chịu co rúc ở góc màn hình, ngay cả điện thoại cũng bị đốt nóng, nhưng hắn chỉ có thể đứng ở ngoài lo lắng. Vô cùng đau lòng và lo lắng, giờ phút này ý niệm muốn ôm đối phương trong đầu Cố Thiên Qua trở nên vô cùng mãnh liệt, nếu như ý niệm này có thể hóa thành thực thể, sợ là đủ để chém đôi điện thoại.
Có lẽ ý niệm của hắn thật sự tạo ra tác dụng, Thẩm Đồng đột nhiên cảm thấy sức mạnh trong cơ thể khôi phục không ít, tâm niệm vừa động, lần này lại thành công từ trong điện thoại đi ra.
Lại lần nữa dùng tư thế chó con bốn chân chạm đất rớt thẳng vào ngực Cố Thiên Qua, cái mông vì thế mà rơi vào một chỗ cao cao, thí thí còn vì trọng lực mà chấn động. Cái đuôi tròn lông mềm như nhung phía trên không cần nói, rung tới vui vẻ, chỉ còn thiếu mỗi nhạc nền duang~duang~duang~.
Cố Thiên Qua còn không kịp phản ứng đã thấy một cảnh đẹp kích thích như vậy, máu mũi cũng muốn tràn ra ngoài. Sấm sét ngoài cửa sổ lại như thần trợ công, một tiếng đùng vang lên, cơ thể nhỏ của Thẩm Đồng run rẩy tự động chui vào trong ngực Cố Thiên Qua, thật sự giống chó con tìm kiếm sự bảo vệ của chủ nhân.
Mà Cố Thiên Qua cũng giống như chủ nhân kiên nhẫn trấn an chó con, vươn tay, mạnh mẽ ôm thiếu niên vào trong ngực, khẽ vuốt lưng cậu, cũng cẩn thận đắp kín chăn, dùng tiếng nói ôn nhu không hợp với khí chất bản thân lặp đi lặp lại: "Bảo bối đừng sợ, anh ở đây."
Loại cảm giác được người đau lòng phủng trong bàn tay, cho dù là ai cũng sinh ra cảm giác an tâm, thế là bàn tay lớn kia rất nhanh đã thành công vuốt lông cho chó nhỏ xẹp xuống.
Thẩm Đồng được Cố Thiên Qua ôm chặt, trước người là bờ vai rộng rãi đáng tin của người đàn ông, ở trên là cái chăn dày mềm mại, phía sau lưng còn không ngừng có bàn tay lớn khẽ vuốt. Xuyên qua góc chăn có thể thấy ánh sáng nhẹ từ đèn giường, tuy trong lòng còn sợ hãi, nhưng cả người đã ngoan ngoãn an tĩnh lại.
Nhưng Cố Thiên Qua thì lại loạn tới hỏng.
Tình triều kịch liệt lên xuống như sóng biển, hô hấp cũng không chịu không chế bắt đầu ồ ồ. Thiếu niên trong ngực chỉ mặc độc một chiếc quần lót đuôi thỏ nhỏ, hắn có thể chạm tay tới da thịt co giãn xúc cảm tuyệt hảo, trên người đối phương còn mang theo hơi thở ngây ngô hương cây cỏ, như thú non thuận theo co rúc ở trong ngực hắn. Mà người yêu trong ngực, trên đời này có mấy người có thể ngồi yên mà lòng không loạn? Thế là Cố Thiên Qua vỗ vỗ tấm lưng trơn bóng không nhịn được cảm thấy tâm viên ý mãn, thậm chí còn thuận tay sờ soạng trên thắt lưng mềm dẻo.
Thẩm Đồng thần kinh vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng cũng không chú ý tới hành vi sỗ sàng của Cố Thiên Qua. Được ôm ấp trong ngực Cố Thiên Qua, Thẩm Đồng lần đầu tiên cảm giác được cho dù có sấm sét cũng đạt được sự bình yên. Nhưng Cố Thiên Qua lại một bên lén lút vuốt eo nhỏ, một bên thầm nghĩ nhóc con vẫn là quá gầy, chỉ có mông là thoạt nhìn có chút thịt, phải nuôi béo một chút mới được.
Nghĩ tới đây lập tức vừa thương vừa yêu ôm chặt cậu hơn, nhẹ giọng nói: "Bảo bối còn sợ không? Có tốt hơn chút nào không?"
Thẩm Đồng có thể cảm giác được lồng ngực chấn động khi đối phương nói chuyện, trái tim không hiểu sao cũng theo đó rung động, ngoan ngoãn đáp: "Ừ, có."
Cố Thiên Qua lại lộ ra nụ cười như lão sói vẫy đuôi, "Anh còn có một cách có thể giúp em hoàn toàn quên đi sợ hãi, có muốn thử chút không?"
Thỏ trắng nhỏ theo bản năng ngẩng đầu lên: "Cách gì?"
Cố Thiên Qua trực tiếp hôn lên miệng cậu.
Đợi Thẩm Đồng kịp phản ứng, đầu lưỡi đã lặng lẽ trượt vào khoang miệng, cậu muốn kháng cự, nhưng động tác của Cố Thiên Qua rất ôn nhu, ngay cả lực đạo vuốt ve cũng nặng nhẹ vừa phải. Mà con người, loài sinh vật trời sinh khó có thể kháng cự được ôm hôn. Khi còn là một đứa trẻ, đã quyến luyến cái ôm của cha, nụ hôn chúc ngủ ngon của mẹ, ngay cả các trưởng bối biểu đạt tình yêu thương với tiểu bối cũng sẽ dùng hành động hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ. Nụ hôn ôn nhu trước mặt lại khiến Thẩm Đồng mơ mơ màng màng từ bỏ kháng cự,
Thế là Cố Thiên Qua tiếp tục mút lấy cánh môi thiếu niên, lại liếm từ trái qua phải niêm mạc dọc theo khoang miệng, lại câu ra một sợi chỉ bạc từ đầu lưỡi. Đầu lưỡi của hắn linh hoạt dây dưa, xúc cảm nóng bỏng lại có chút lạnh, mùi vị môi lưỡi tương giao thật giống như vị đường ngọt ngào, khiến cho người ta sinh ra ảo giác bị hòa tan. Thẩm Đồng bị hôn tới ánh mắt mông lung, dần dần trầm mê trong đó, cho tới khi bàn tay của đối phương mò tới giữa mông mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
"A, không, không muốn.." Tiếng nói thiếu niên mang theo chút run rẩy, nghe rõ ràng vừa mềm mại vừa trúc trắc, lại như một mồi lửa, đốt cháy dục vọng của Cố Thiên Qua hơn nữa.
Bàn tay to lớn vuốt lên phần eo càng dùng sức, thậm chí còn bấm một cái trên thắt lưng, khiến cả người Thẩm Đồng run lên, đôi môi bị chặn không thể phát ra tiếng, không biết làm sao chỉ có thể bất lực ngửa cổ ra sau, ngay giây sau lại bị Cố Thiên Qua xoay người ngăn chận gắt gao, làm sâu thêm nụ hôn.
"Phương pháp dời đi sự chú ý này dùng được không?" Cho tới khi người phía dưới sắp không thở nổi Cố Thiên Qua mới dừng lại, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của thiếu niên hỏi: "Có phải tạm thời bảo bảo đã quên hết sợ hãi không?"
Bàn tay tội ác của hắn vẫn còn du đãng, thật giống như thợ săn đang tìm kiếm con mồi tiếp theo, hận không thể đem mỗi tấc trên người thiếu niên đều sờ một lần. Thẩm Đồng một bên thở hổn hển hô hấp lấy không khí, một bên trừng mắt nhìn Cố Thiên Qua. Nhưng ánh mắt của cậu vì tràn ngập hơi nước mà không có chút sát thương nào, ngược lại lộ ra thi vị câu nhân. Dưỡng khí trong phòng dường như trở nên thưa thớt, không khí giữa hai người vô cùng mập mờ.
Học bá đại nhân được tiện nghi còn khoe mẽ, không biết xấu hổ hỏi tiếp: "Rất hữu dụng đúng không? Hơn nữa bảo bảo cũng được hôn rất thoải mái đúng không?"
Thẩm Đồng vốn là muốn phát giận, nhưng lời đối phương quả thật không sai, vậy nên trong nhất thời không biết nổi giận thế nào. Dù sao cũng cảm thật mình bị thiệt, nhưng mọi người đều là đàn ông, loại suy nghĩ này lại có chút già mồm cãi lại, cuối cùng quyết định không cam lòng yếu thế đánh trả. Thế là sờ loạn trên người Cố Thiên Qua một trận, đem tiện nghi bị chiếm sờ trở lại. Động tác của cậu không có quy tắc, giống như chó nhỏ, cũng không biết nặng nhẹ. Nhưng vẻ mặt người đàn ông dung túng cho cậu làm loạn, cho tới khi cậu dừng tay mới hỏi: "Đồng Đồng cảm thấy vóc người của anh thế nào? Có được không?"
Vóc người Cố Thiên Qua thật sự không tệ, Thẩm Đồng cũng không hiểu sao, hắn thân là một nhân viên nghiên cứu khoa học, sao lại có thời gian luyện được đống cơ bắp này. Tuy so với Hàn Doanh làm trong quân đội còn kém một chút, nhưng so với người bình thường thì đã rất lợi hại rồi.
Nhưng vẫn tỏ vẻ khinh thường nói: "Không thấy sao cả, căn bản không đủ nhìn."
Cố Thiên Qua như sư tử lớn ngậm sư tử con trong miệng, cắn một ngụm lên cổ thiếu niên, một bên khẽ liếm hầu kết nhỏ nhắn của cậu, một bên kề sát vào cơ thể về phía cậu, "Không sao, vóc người không đủ nhìn, 'đại bảo kiếm' đủ nhìn là được rồi."
Thẩm Đồng rất nhanh đã hiểu được đại bảo kiếm trong lời Cố Thiên Qua là thứ gì, vì cậu đã cảm nhận được bắp đùi mình đang bị một thứ nóng bỏng vừa cứng vừa thẳng cạ vào, diễu võ dương oai thể hiện sự có mặt của nó.
Không chỉ có như thế, Cố Thiên Qua còn dời môi từ hầu kết xuống phần nhô lên trước ngực cậu, gảy mút vào. Hàm răng còn lơ đãng cắn một cái, khiến cậu không nhịn được tràn ra một tiếng rên rỉ.
Bên ngoài hình như vừa mơ hồ truyền tới một tiếng nổ vang, Thẩm Đồng thật sự đem nỗi sợ sấm sét vứt ra sau đầu, bởi vì toàn thần đều bị nỗi sợ một chuyện khác chiếm cứ. Trước ngực truyền tới cảm giác khác thường khiến Thẩm Đồng cảm thấy vừa khó chịu vừa ngượng ngùng, sắc mặt ửng hồng cau mày, vẻ mặt thể hiện sự bối rối rõ ràng, "Nhả ra.."
Cố Thiên Qua thả lòng miệng, lại dùng chiếc cằm chưa cạo râu liên tục cọ vào đầu v* cậu, tiếng nói mang theo mị hoặc: "Vậy bảo bảo thấy vóc dáng của anh rốt cuộc có nhìn được không?" Trước ngực Thẩm Đồng bị râu cằm cứng rắn cọ vừa đau vừa ngứa, nhưng không thể tránh thoát, chỉ có thể nói: "Ô ô.. nhìn được.."
"Đại bảo kiếm thì sao? Có đủ lớn không?"
Phái nam cũng có nhũ lỗ, gốc râu Cố Thiên Qua lại đánh bậy đánh bạ chui vào nhũ lỗ của thiếu niên, lập tức khiến cả nửa người trên của cậu đều giật bắn, "Ô ô ô.. Lớn.."
Cùng lúc đó không nhịn được có chút bất lực ôm lấy vai nam nhân, "Râu đau, đừng.. ≧︿≦.."
"Hôn nhẹ liền không đau nữa," Cố Thiên Qua hài lòng di chuyển cằm, khẽ hôn đầu v* nho nhỏ đã đứng lên, sau khi dự đoán sấm sét bên ngoài đã hoàn toàn kết thức thì mới từ trên người thiếu niên đứng lên, "Được rồi, không sao rồi, bảo bảo ngoan ngoãn chờ anh một chút, anh lập tức sẽ trở lại."
Mục đích của Cố Thiên Qua đương nhiên là nhà vệ sinh.
Hạ thân đã sớm cứng rắn đến muốn nổ tung, may mà người nghiên cứu khoa học không thiếu sự tự chủ, mới có thể mạnh mẽ nhịn tới giờ. Cố Thiên Qua mở nước, ở trong phòng tắm nhớ lại dáng vẻ Thẩm Đồng, một bên tay tuốt động, lại nghĩ tới người yêu cách mười tám tuổi còn 2-3 năm, quả thật là thê lương ảm đạm.
Nếu như ngày nào đó có thể thấy Đồng Đồng chủ động thì tốt. Con thỏ nhỏ run rẩy đôi tai dài, tiến lại gần mở cái miệng đầy răng nanh của con sói xám ra, đặt cái đầu nhỏ đáng yêu lên răng sói, mềm mại nói ăn em đi ăn em đi, thế là con sói xám ngậm lấy cái đầu nhỏ đang buông thõng tai, coi thành núm vú cao su, hôn nhẹ, mút mút lại liếm liếm..
Nghĩ như vậy khiến phía dưới Cố Thiên Qua càng thêm hăng hái, động tác trên tay càng nhanh hơn, rất nhanh đã bắn ra ngoài.
Nhanh chóng thu thập bản thân sạch sẽ, dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại phòng ngủ. Quả nhiên sấm sét vang dội bên ngoài đã kết thúc, nhưng mưa tuyết càng lúc càng lớn, gió cũng thổi ngày càng mạnh. Thẩm Đồng có thể thành công ra khỏi điện thoại cũng đã tiêu hao hết khí lực, lúc Cố Thiên Qua quay trở lại giường thì phát hiện cậu đã mệt mỏi tới mức dính vào ngối an giấc, lặng lẽ nằm nghiệng cuộn thành một cục nho nhỏ.
Cố Thiên Qua tìm một chiếc áo sạch, nhẹ nhàng mặc cho nhóc con kia, mà cái quần lót đuôi thỏ đáng yêu kia, tạm thời không tìm được quần lót phù hợp cho thiếu niên mặc, nên không đổi, sau đó tắt đèn lên giường, ôm lấy người từ phía sau kéo vào trong ngực.
Mưa tuyết rơi cả một đêm, cuồng phong thổi vù vù khiến cửa chấn động, nghe có chút lạnh người. Nhưng nhiệt độ bên trong phòng vô cùng ấm áp, trong lòng Cố Thiên Qua cũng vô cùng ấm áp. Đèn đường lúc ẩn lúc hiện từ bên ngoài cửa sổ xuyên qua khung cửa chiếu vào gương mặt thiếu niên, sáng tối lập loè thay phiên. Cố Thiên Qua cứ như vậy nhìn cậu, đã sinh ra một cỗ an lòng và hạnh phúc. Luôn luôn có một loại cảm giác yêu thích không rời tay, không nhịn được sẽ muốn sờ đầu cậu, hôn rồi lại hôn, giống như hôm nay không hôn đủ ôm đủ thì ngày mai sẽ không còn cơ hội vậy.
Trong tiềm thức Thẩm Đồng, càng ngủ thì càng nhích tới gần Cố Thiên Qua, tới sau nửa đêm thậm chí con lăn vào trong ngực hắn. Hai người cứ như vậy ôm một chỗ cùng ngủ, tiếng hít thở đều đề nhẹ nhàng hòa vào nhau, ôm ấp hài hòa, phảng phất như có một lực hút kỳ diệu.
Không ai có thể kháng cự loại ấm áp này. Trong đời nếu có thể có một người mình yêu, cũng yêu mình luôn ở bên người, trên đời này sẽ không cảm thấy cô đơn này lạnh lẽo nào nữa.
Ngày tiếp theo, hơn chín rưỡi sáng Thẩm Đồng mới mở mắt ra, đầu óc vẫn mơ hồ, sững sờ ngồi trên giường ngẩn người. Cố Thiên Qua đã ra ngoài chạy một vòng rồi, còn đặc biệt mua cho Thẩm Đồng một bộ đồ lót và bữa sáng, cầm sữa bò đẩy cửa bước vào, đập vào mắt chính là dáng vẻ thiếu niên ngơ ngác ôm chăn, gần nửa cái lưng duyên dáng trần trụi lộ ra khỏi chăn, năng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật làn như sáng như ngọc bích.
Ánh mắt Cố Thiên Qua tối sầm lại, tiến lên trước đặt sữa bò qua một bên, giúp cậu đắp kín lưng, "Là ngọt, uống đi."
Thiếu niên mơ màng nhận lấy, từng ngụm nhỏ uống vào. Cố Thiên Qua không nhịn được vuốt vuốt cái đầu bông xù xủa cậu, "Bảo bảo có đối bụng không? Có bánh bao hấp và cháo bí đỏ, ăn một chút nhé?"
Khoé môi thiếu niên dính một chút sữa, vẫn còn chút mơ màng gật đầu theo bản năng. Cố Thiên Qua lại gần hôn sạch sữa, "Thật ngoan."
Đợi sau khi Thẩm Đồng mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong xuôi hoàn toàn tỉnh táo thì không ngoan như vậy. Từ trước tới giờ cậu có một cái tật là khi ngủ không đủ thì đường não ngắn lại. Mà giấc ngủ tối qua vừa ngủ vừa mệt mỏi lại có chút kinh hãi, vậy nên tới bây giờ mới hoàn toàn lấy lại tinh thần. Nhớ tới cái quần lót đuôi thỏ đối phương mặc cho mình, nhân lúc mình không phòng bị mà hôn loạn sờ loạn, còn dùng thủ đoạn hạ lưu ép cậu nói gì mà 'bảo kiếm' rất lớn.. Cả mặt cậu đều đen.
Lúc này Thẩm Đồng thật sự tức giận, đẩy Cố Thiên Qua ra chuẩn bị rời đi: "Em phải về nhà, không muốn gặp lại anh nữa!"
Cố Thiên Qua bất ngờ không kịp đề phòng đạp phải chân bàn, nhưng trong mắt vẫn chứa sự cưng chiều thậm chí say mê nói: "Dáng vẻ bảo bảo làm nũng với anh thật đáng yêu." Ai làm nũng! Làm nũng ông nội anh! Lập tức sắc mặt Thẩm Đồng càng đen hơn, thật sự sinh một bụng khí, mở cửa bước đi không quay đầu lại.
Cố Thiên Qua không lôi kéo được lại không dám cứng rắn, vội vàng khóa cửa đuổi theo. Nhiệt độ bên ngoài thấp hơn nhiều so với nhiệt độ trong phòng, bên đường cũng có không ít tuyết động, Thẩm Đồng lại bảo không muốn để cho Cố Thiên Qua đưa về, muốn tự mình bắt xe về.
Học bá đại nhân chỉ có thể lôi cái xe mới mua, dùng tốc độ như rùa bò đi theo sau Thẩm Đồng, lại hạ cửa xe xuống, vừa lái vừa khúm núm nói: "Bảo bảo, em còn chưa ăn sáng, ăn sáng rồi đi được không?"
"Có lạnh không? Lên xe đi, trong xe mở điều hòa, lỡ bị cảm lạnh thì sao.."
"Anh đảm bảo sẽ không làm gì cả, đưa em về nhà sẽ đi luôn.."
"Bảo bảo anh sai rồi, tha thứ cho anh được không.."
"..."
Vì là thứ bảy, bên ngoài đường không có nhiều người qua lại, nhưng cách vài mét sẽ có một nhân viên dọn dẹp vệ sinh đang làm việc. Đại khái là mới chỉ nhìn thấy chó đi dạo, mèo đi dạo, chưa từng nhìn thấy xe đi dạo, không nhịn được nhao nhao nhìn về phía Thẩm Đồng. Thẩm Đồng bị nhịn hận không thể làm mờ mặt mình, nhưng cắn răng kiên quyết không thỏa hiệp với Cố Thiên Qua. Từ đầu đến cuối không thèm nhìn đối phương, sau đó thành công bắt được một chiếc xe.
Cố Thiên Qua tự biết đuối lý, không dám ép quá ác, chỉ có thể trơ mắt nhìn người yêu bắt xe rời đi.
Hôm nay, người phụ nữ của Thẩm gia, mẹ Thẩm luôn luôn bận rộn cùng với anh trai đại nhân ngược lại rất rảnh rỗi, cha Thẩm cũng đi uống trà cùng với một vị khách cũ yêu trà đạo. Mẹ Thẩm nhìn áo lông màu cà phê trên người đứa con trai nhỏ, nhăn mày lại: "Áo ở đâu vậy? Màu với kiểu dáng đều dành cho người trung niên béo."
Thẩm Đồng chỉ có thể giải thích nói: "Tối hôm qua ăn lẩu cùng Cố tiên sinh, không cẩn thận làm quần áo bị dính nước lẩu, tạm thời mua gấp một bộ."
Chuyện này thật sự không thể trách ánh mắt của Cố Thiên Qua có vấn đề, sáng sớm các trung tâm mua sắm cùng với các shop thương hiệu lớn không mở cửa, trên đường tuyết đọng không dễ đi lại, hắn chỉ có thể chọn đại một bộ trong siêu thị gần đó. Màu sắc cùng kiểu dáng trong siêu thị vốn đã ít, lại sợ không giữ được ấm, còn đặc biệt chọn một bộ dày dặn nhất.
Ngay sau đó mẹ Thẩm đánh nhịp, muốn dẫn hai anh em đi dạo phố. Tuy hàng năm đều có các thương hiệu cao cấp tới nhà cắt đo riêng, nhưng không người phụ nào không thích dạo phố, cho dù là mẹ Thẩm cũng không ngoại lệ, hơn nữa thích lôi kéo hai đứa con đi cùng.
Bên trái là lão đại cao lớn đẹp trai, khí chất nổi bật, bên phải là thiếu tiên tuấn mỹ già trẻ đều yêu. Dẫn đi ra ngoài đủ để khoe khoang, quả thật khiến cho mẹ Thẩm dù không có chuyện gì cũng muốn dẫn đi khoe.
Nội tâm Thẩm Đồng cùng Khổng Bách Ký đương nhiên là từ chối. Bọn họ cũng không có hứng thú với việc đi dạo phố, nhưng lại không muốn mẹ Thẩm mất hứng, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Khổng Bách Ký cũng rất muốn dành thời gian một mình dẫn em trai ra ngoài chơi, nhưng không biết người trẻ tuổi bây giờ thích chơi cái gì, ngược lại còn khiến em trai với hắn càng thêm bất hòa.
Chỉ còn hơn một tuần nữa là bước vào mùa xuân, hiện tại lại đúng vào cuối tuần, trên đường rất náo nhiệt, lượng người ra vào trung tâm mua sắm so với ngày thường đông hơn nhiều. Mẹ Thẩm dẫn theo hai đứa con trai đi dạo quanh khu vực nhãn hiệu cao cấp, rất nhanh đã chọn ra vài món cho hai người.
Dù sao cũng làm mẹ, ánh mát vô cùng độc đáo, trong đó có một kiện áo gió, Thẩm Đồng liếc mắt một cái đã cảm thấy quá sức tưởng tượng, không thích. Nhưng mẹ Thẩm lại kiên trì muốn con mình mặc thử, sau khi mặc thì lại khen đẹp. Khí chất sạch sẽ bình thường của Thẩm Đồng cũng biến đổi, trong nháy mắt có thêm vài phần mùi vị phong lưu, lông mày tùy ý nhướn lên, nghiễm nhiên trở thành một tiểu thiếu gia cao ngạo ưu nhã lại hoa tâm phóng túng.
Cũng phải nhờ tỷ lệ thân hình Thẩm Đồng tốt, cao 1m75 trong đám bạn cùng lứa tuyệt đối không lùn, là một giá treo quần áo trời sinh. Nhất là loại áo khoác ngoài có đệm vai với thắt eo, giông như là được may đo riêng theo yêu cầu.
Cũng tại thời điểm thay quần áo lại xảy ra biến cố.
Vì mẹ Thẩm cũng tìm cho Khổng Bách Ký một bộ Tây trang có thêu hoa văn hơi có chút lẳng lơ, ra lệnh cưỡng chế anh mặc thử, lập tức cùng theo em trai vào phòng thay đồ. Đợi sau khi Thẩm Đồng tháo khăn quàng, cởi áo khoáng, Khổng Bách Ký trong lúc vô tình xuyên qua cổ áo lông rộng rãi của cậu, nhìn thấy được dấu hôn trên xương quai xanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT