Đây hình như là đồ lót tình thú, cũng không biết sao lại xuất hiện trong tủ quần áo. Thật ra thì hình dáng và màu sắc của nó rất bình thường, chính là loại quần lót tam giác màu trắng. Nhưng điểm khác biệt duy nhất chính là ở chỗ mông thì có thêm một cục lông màu trắng tròn tròn, còn phối hợp với một đôi tai dài có thể đội lên đầu.
Nhìn vào tỷ lệ, thì cục lông tròn lớn bằng khoảng nắm đấm, rất giống với đuôi con thỏ con, thoạt nhìn tròn vo, lông mềm như nhung lại mềm mại, cực kỳ đáng yêu, khiến cho Cố Thiên Qua trong nháy mắt sinh ra xúc động để cho nhóc con kia của hắn mặc vào, thậm chị còn tưởng tượng đến bộ dáng khi đối phương mặc vào.
Những hình ảnh này đã được đại não siêu IQ phác họa ra hoàn chỉnh trong đầu, lỗ mũi bắt đầu ngứa rồi. Đáng tiếc hắn biết rõ nhóc con nhà hắn da mặt mỏng, lại dễ xấu hổ, sợ là không đợi được tới lúc đối phương chủ động mặc.
Chỉ là, nếu để cho hắn tới giúp đối phương mặc, thì trước tiên phải cởi bỏ đống quần áo chướng mắt xuống trước. Cới đến khi không còn sót cái gì, toàn thân trần truồng như đứa trẻ..
Truyện mới cập nhậtBan ngày mặc cho người yêu quần áo đích thân mình mua, buổi tối lại tự tay cởi bỏ toàn bộ quần áo, chuyện này sợ là bất kỳ người đàn ông dục vọng khống chế mạnh đều yêu làm. Cố Thiên Qua một bên suy nghĩ chuyện ngày mai dẫn thiếu niên đi mua quần áo, một bên bổ não dùng 360 cách lột đồ trong đầu, lỗ mũi lại bắt đầu ngứa lên, sau đó nói với nhóc con sắp ngủ thiếp đi: "Đồng Đồng, em cứ vậy mà ngủ, không tắm sao?"
Tiểu mỹ nhân trên giường thật sự ngủ, động cũng không muốn động, ngay cả mắt cũng không muốn ngủ, chỉ mềm oặt nói: ".. Không muốn tắm, muốn ngủ."
Cố Thiên Qua nói tiếp: "Vậy thì cũng phải thay đồ đi chứ, nếu không trên người còn ám mùi lẩu, sẽ khiến người không thoải mái."
Mỗi lần Thẩm Đồng quay về trong điện thoại sẽ mang theo cả quần áo trên người, vì vậy nên vẫn mặc áo len mới nãy ăn lẩu mặc. Tự mình vươn cái mũi nhỏ ra ngửi ngửi, cũng cảm thấy khó chịu, vì vậy thuận theo Cố Thiên Qua nhỏ giọng nói: "Ừm, phải thay ra, không thoải mái."
"Ngoan," Cố Thiên Qua đột nhiên nhếch môi cười, "Em ngủ của em đi, anh giúp em thay được không?"
Nụ cười này tuyệt đối mang theo mùi vị của lão sói già đang vẫy đuôi, đáng tiếc tiểu mỹ nhân đang nhắm hai mắt không thể thấy, cuối cùng mơ mơ màng màng trả lời một từ được, giọng mũi còn mang theo âm cuối hung hăng manh tới Cố Thiên Qua vài giây.
Chẳng qua, Cố Thiên Qua nhận được sự cho phép như ý nguyện cũng không lập tức thay quần áo cho đối phương, ngược lại cẩn thận dùng đầu ngón tay kéo cao chăn, cẩn thận giúp cậu đắp kín. Sau đó lại tăng nhiệt độ phòng ngủ cao lên một chút, nhẹ nhàng đặt điện thoại lên gối ngủ, bản thân thì vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Rõ ràng là muốn đợi nhóc con kia hoàn toàn ngủ say. Hôm nay đối phương đã mệt tới mức không thể đi ra khỏi điện thoại, đau lòng xâm chiến toàn bộ đại não Cố Thiên Qua. Cho dù hắn muốn lén lút nhìn cậu mặc đồ tình thú con thỏ, cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của đối phương.
Động tác của Cố Thiên Qua rất nhanh, chỉ khoảng mười phút đã quay trở lại phòng ngủ, tiểu mỹ nhân trong màn hình cũng đã hoàn toàn ngủ say. Cả người nằm nghiêng, nửa mặt bánh bao đặt ở trên gối, đôi môi hồng nhuận khẽ mở, cùng với cái mũi nhỏ thay nhau hô hấp, khóe miệng còn có một chút nước miếng óng ánh, tựa như đang mơ được ăn đồ ăn ngon.
Nhiệt độ phòng vốn đã cao, điện thoại lại bị Cố Thiên Qua ấm áp cầm lấy trong tay, nhóc tí hon ngủ toàn thân cao thấp đều ấm áp, không những không thấy lạnh, còn bị nóng tới đang ngủ phải vén chăn ra.
Thế là chớp mắt chỉ còn nửa cái chăn đắp ngang hông, một nửa khác đã bị trượt xuống dưới, để lộ đôi chân và bàn chân tất trắng ngoài chăn. Mà phân mục quần lót nhỏ vẫn thu nhỏ ở góc màn hình, Cố Thiên Qua mở nó lên lần nữa, để đảm bảo an toàn vẫn xem xét xem thay quần áo có cần chú ý hay có quy tắc cần chú ý nào không.
Nhưng bên dưới ngoại trừ thông số cùng hai chữ 'Trung Cấp' ghi ở ngoài thì không có gì thêm, lại khiến Cố Thiên Qua nhớ tới trước khi thăng cấp, ghi chú dưới các vật phẩm đều là chữ 'Sơ Cấp'. Như vậy, tương lai chắc sẽ còn có một lần thăng cấp, cũng thăng thêm một nhóm vật phẩm gi chú 'Cao Cấp'. Nhớ tới nhóc con kia ở lần thăng cấp trước mất tích liền mấy năm, Cố Thiên Qua không khỏi căng thẳng trong lòng, bàn tay cầm điện thoại cũng theo đó nắm chặt.
Nhóc tí hon trong màn hình đương nhiên sẽ không cảm thấy khó chịu, nhưng Cố Thiên Qua lại không cẩn thận chạm phải biểu tượng quần lót trong màn hình.
Một giây sau lập tức ngây ngẩn cả người.
Vậy mà hắn lại đánh bậy đánh bạ hoàn thành 'Khóa học thay quần áo', bộ đồ tình thú con thỏ trong nháy mắt đã thay lên người đối phương! Bộ đồ nhóc con kia vốn mặc thần kỳ biến mất, cả người chỉ còn mặc chiếc quần lót đuôi thỏ cùng với lỗ tai dài trên đầu. Mà vừa rồi vì nóng mà cậu đá chăn sang một bên, cả nửa người đều lộ ra bên ngoài, hai chân trơn bóng cùng với cái mông nhỏ cong vểnh lên, được quần lót nhỏ tôn lên nhìn một cái không sót thứ gì.
Đuôi thỏ lông mềm như nhung đong đưa trên mông, mà đôi tai thỏ thật dài một cao một thấp cụp xuống, hình ảnh chân thật so với trong tưởng tượng của Cố Thiên Qua còn manh gấp trăm lần, thậm chí còn khiến cho suy nghĩ của hắn nhất thời trống rỗng, hô hấp cũng ngừng lại.
Có lẽ là da thịt lõa lồ nên thấy lạnh, tiểu mỹ nhân ngủ say trong chốc lát co người lại giật giật, theo bản năng chui vào trong chăn. Cái đuôi thỏ kia theo sự chuyển động của cái mông mà rung rung, khiến cho lòng người ngứa ngáy không thôi, muốn đưa tay ra chọc.
Rốt cuộc Cố Thiên Qua không nhịn được mà duỗi tay chọc một cái, hơn nữa còn to gan lớn mật thuận tay chọc chọc cái mông nhỏ. Rõ ràng là cách nhau một cái màn hình không thể cảm giác được cái gì, nhưng si hán nào đó vẫn vô cùng thỏa mãn, cảm thấy cuộc đời đều viên mãn rồi.
Chẳng qua chuyện này cũng chỉ dừng ở đây, lo nhóc con kia cảm lạnh, Cố Thiên Qua lập tức giúp cậu đắp kín chăn, lại mở bảng thông tin ra xem lần nữa, chuẩn bị tìm một cái quần lót bình thường thay cho cậu, che dấu 'tội ác' của mình thật tốt.
Lúc này, ở phía xa đột nhiên truyền tới một tiếng sấm.
Cố Thiên Qua ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, mới phát hiện không biết từ lúc nào tuyết đã rơi, chính là trận tuyết đầu mùa đầu tiên. Ngay sau đó lại là một tiếng sấm vang lên, lại mạnh mẽ đánh thức nhóc tí hon trong màn hình.
Đôi mắt đột ngột mở ra mang theo sợ hãi rõ ràng, thậm chí còn ôm chăn ngồi dậy, "Ô ô ô, sấm đánh rồi!"
Thẩm Đồng vốn không sợ sấm, nhưng sau khi bị sét đánh mà xuyên qua tạo thành sự sợ hãi và bóng ma nghiêm trọng. Cộng tất cả thành công và thất bại, tổng cộng cậu đã trải qua khoảng bốn lần lôi kiếp, mỗi lần đều rất hung hiểm. Trong thế giới con mèo nhỏ, biến thành một cục lông tròn vo vẫn sẽ trải qua quá trình chạy khỏi sét dí, thế giới cá chép nhỏ cũng vậy, cho dù trốn dưới đáy biển cũng không chạy thoát. Hiện tại biến thành loại chương trình điện tử thú cưng màn hình thì càng sợ, vì điện thoại vốn sợ sét đánh, ngày mưa gió tốt nhất không nên sử dụng đồ điện tử, đây là thường thức ai cũng biết.
Cố Thiên Qua nhìn nhóc con kia bị dọa cuộn tròn thành một cục, vội an ủi: "Đồng Đồng đừng sợ, vì bên ngoài tuyết rơi nên mới xuất hiện 'sấm đánh tuyết', là hiện tượng rất bình thường.."
"Loại sấm sét này chủ yếu sinh ra từ việc các dòng khí lạnh va chạm vào nhau," Cố Thiên Qua tiếp tục giải thích: "Phần lớn cũng chỉ có tiếng mà không có điện, cũng không có uy hiếp gì, cũng không gây ảnh hưởng gì tới việc dùng điện thoại. Người cổ đại gọi sấm mùa đông là kinh chập trong tiết khí, trong dân gian thì có câu 'Mùa đông sấm đánh lôi đánh tuyết', nó là điềm báo trước cho một trận tuyết lớn, mà tuyết rơi là dấu hiệu năm đó được mùa, theo lý mà nói thì là chuyện tốt.."
Tuy nói như thế, Thầm Đồng vẫn bị tiêng vang mà sợ hãi không thôi, không như bên cạnh có một con sư tử đang ngồi, cho dù người khác nói với cậu con sư tử này không cắn người, nhưng sợ thì vẫn sợ, làm gì còn có hơi sức nghe Cố Thiên Qua phổ cập khoa học, chỉ vì muốn dời đi sự chú ý mà lên tiếng nói: "Không phải anh học chuyên ngành máy tính và kỹ thuật cảm biến sao, sao cái này anh cũng biết?"
Cố Thiên Qua lại đem đôi mắt ầng ậc nước vì sợ nhìn thành sùng bái, có chút lâng lâng nói: "Đây là kiến thức cơ bản của khí tượng học, nếu như học khí tượng học thì đều được học." Lại có chút quái dị ngừng một chút, "Chẳng qua, phần lớn người quả thật là như vậy, cả đời có thể tinh thông một lĩnh vực là không tệ rồi, nhưng rất ít người có thể tinh thông nhiều lĩnh vực cùng lúc.."
Nói tới đây lại dừng một chút, nhíu mày, rõ ràng đang tỏ vẻ 'Số lượng loại học bá khốc huyễn này cực kỳ hiếm.'
Người IQ cao cơ bản có hai bệnh chung, một là ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, hai là cảm giác tự tôn đã ăn sâu vào trong xương tủy, thỉnh thoảng sẽ như phát bệnh thần kinh mà tự cảm thấy ưu việt. May mà Cố Thiên Qua có một gương mặt đẹp trai, nếu không sớm muộn cũng sẽ có người cho một đấm.
Thẩm Đồng nhịn được suy nghĩ muốn đánh hắn, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện có điều gì đó không đúng. Cả người chỉ còn lại một cái quần lót, cũng cảm giác được có gì đó ở phần mông. Duỗi tay sờ về sau mông, cảm giác lông mềm như nhung dọa cậu giật nảy, cả người bật lên, lỗ tai trên đầu theo đó rũ xuống, đánh vào bên mặt.
Sờ sờ tai thỏ lại sờ sờ cái đuôi, lập tức Thẩm Đồng đã hiểu, lập tức trừng mắt về phía Cố Thiên Qua nói: "Đồ biến thái nhà anh đã làm gì?"
Cậu gần như là bật nhảy đánh về phía Cố Thiên Qua. Đương nhiên cậu không thể chạm được đối phương, chỉ có thể nhào tới bên màn hình điện thoại. Gương mặt bánh bao tức giận dán sát vào màn hình, ngũ quan xinh xắn cũng sắp bị đè tới biến dạng. Trong mắt Cố Thiên Qua, tiểu mỹ nhân trong màn hình giống như một con mèo nhỏ xinh đẹp đang xù lông, hoặc là một con thỏ trắng mắt đỏ đáng yêu.
Cố Thiên Qua vẫn rất sợ Thẩm Đồng tức giận, không để ý tới hắn hoặc ghét hắn là một chuyện, nếu như bị chọc tức tới sinh bệnh thì hắn sẽ đau lòng, vội vàng giải thích: "Đồng Đồng, em hãy nghe anh nói, đây là quần áo của hệ thống, anh không cố ý cho em mặc, mà là không cẩn thận chạm phải một biết tượng thay quần áo.."
Đùng đùng!
Lời còn chưa nói xong, tia chớt xé ngang bầu trời đêm, một tiếng ầm vang rung chấn cả căn phòng.
Quả nhiên nói dối sẽ bị sét đánh, nhưng đáng tiếc Cố Thiên Qua nói dối lại không có chuyện gì, Thẩm Đồng thì lại bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, tức giận cũng quên sạch. Thân thể cuộn tròn lại trên giường lạnh run, ôm chặt bản thân nhỏ giọng lẩm bẩm 'Đây không phải là lôi kiếp, mình không sợ'. Nhưng khi một tiếng sấm nữa vang lên, toàn thân cậu run rẩy kịch liệt, ngay cả tiếng kêu cũng lạc nhịp, khiến Cố Thiên Qua đau lòng muốn chết, hận không thể ôm chặt người vào lòng dỗ dành.