Sở dĩ Thẩm Đồng được gọi là tiểu thiếu gia, vì trên cậu còn có một anh trai đại thiếu gia. Chỉ có điều, vị anh trai này là con trai độc nhất sau khi bạn thân của mẹ Thẩm qua đời để lại, không có quan hệ máu mủ với Thẩm Đồng. Thậm chí ngay cả họ cũng không đổi thành Thẩm, mà giữ nguyên tên là Khổng Bách Ký.
Thẩm gia ở B thị có thể coi là tầng lớp ở trên, tuy không phải đại thế gia truyền thừa mấy đời gì, nhưng cũng được coi là gia môn giàu có quật khởi mấy năm gần đây. Bối cảnh gia đình của Thẩm Đồng ở đây, mười mấy tuổi đầu vẫn còn đầy tính trẻ con như đám nhóc, ngoại trừ thiên tính đơn thuần được toàn bộ trưởng bối sủng ái ra, vẫn không thoát khỏi liên quan tới việc Khổng Bách Ký bảo vệ tới mức gió thổi không lọt.
Làm một đệ khống ẩn đủ tư cách, cán cân trong lòng Khổng Bách Ký, phân lượng của em trai tuyệt đối đặt ở đầu tiên. Đáng tiếc bề ngoài của anhthoạt nhìn khá nghiêm túc, lại là một tên cuồng công việc, lại còn lớn hơn Thẩm Đồng tới bảy tuổi. Cách biệt thế hệ, vậy nên Thẩm Đồng không nhịn được mà có chút sợ hãi đối với người anh trai này, cho dù ở bên ngoài quậy ra chuyện gì cũng không dám nói cho anh.
Lại không biết rằng toàn bộ nhất cử nhất động của mình đều bị đối phương nắm trong tay.
Năm ấy thời điểm Khổng Bách Ký mười tuổi, vừa mới tiến vào Thẩm gia, Thẩm Đồng chỉ là một tiểu đậu đinh lớn có chút xíu, bị trưởng bối trong nhà chiều tới nỗi hai tuổi rưỡi còn không nói rõ chữ, may mà Thẩm tiểu thiếu gia ngốc ngốc có giá trị nhanh sắc kéo lại mặt mũi. Hơn nữa bộ dáng khi còn bé vô cùng đáng yêu, quả thực như một tiểu tiên đồng người gặp người thích. Điều này có thể nhìn thấy rõ được từ thế giới hồ ly nhỏ, chỉ trong một giây đã biến Nicolas thành si hán. Hơn nữa còn không sợ người lạ, lần đầu nhìn thấy Khổng Bách Ký, tiểu đậu đinh dưới chỉ thị của mẹ Thẩm lảo đảo chạy về phía anh, cho anh một tiếng 'cách cát' ngọt ngào mềm nhũn cùng với một cái hôn nhẹ, hôn bay luôn sự bất an của Khổng Bách Ký khi mới tới.
Có thêm một anh trai tiểu đậu đinh rất vui vẻ, làm gì cũng muốn làm cùng anh trai, đánh bậy đánh bả khiến cho Khổng Bách Ký trong một năm ngắn ngủi đã hoàn toàn bước ra khỏi bóng ma mất mẹ. Cho tới khi Khổng Bách Ký lên trung học, bài vở tăng thêm, tiểu đậu đinh cũng bước vào tiểu học, quen không ít bạn nhỏ, mới dừng việc dính lấy anh trai. Nhưng chuyện này khiến cho quan hệ của hai người từ lúc đó bất tri bất giác mà trở nên bất hòa.
Đương nhiên, bất hòa này chỉ là Thẩm Đồng đơn phương cảm thấy thế. Trong mắt Khổng Bách Ký, anh vẫn luôn đặt đứa em trai này ở một vị trí quan trọng, anh hoàn toàn có thể coi là nhìn đối phương lớn lên, đệ không đến mức không chỉ âm thầm điều tra những chuyện Thẩm Đồng cảm thấy thích, cùng với những người bạn cậu quen không sót một ai, ngay cả bạn học phẩm hạnh không đoan chính tiếp cận cậu, cũng sẽ nghĩ cách chặt đứt.
"Cháu dậy rồi," Tuy Thẩm Đồng không nhớ rõ chuyện có khách tới nhà, nhưng trước tiên vẫn trả lời lão quản giá: "Lập tức tới đây ạ!"
Chỉ sợ toàn bộ trước mắt chỉ là ảo ảnh của hệ thống, Thẩm Đồng cũng khó tránh khỏi cảm giác kích động khi một lần nữa được trở về nhà. Vừa nói vừa vội vàng mặc quần áo xuống giường, cho tới lúc chân chạm đất mới phát hiện yêu lực trong cơ thể mình vẫn còn, không khỏi nhíu mày lại.
Vận khí, tu vi chính là Yêu Hoàng kỳ sơ giai khi còn là thu cưng màn hình, dưới chân nhẹ như bay, lòng bàn tay hơi dùng sức là có thể bóp nát mép giường. Thẩm Đồng tranh thủ thu chân khí vào đan điền, hòa hoãn vài giây rồi mới bước nhanh ra cửa, khi nhìn đến giương mặt quen thuộc của lão quản gia, cậu không nhịn được nhào tới ôm lấy cánh tay ông: "Trịnh bá.."
Lão quản gia đã sớm quen với hành động thân thiết này của tiểu thiếu gia nhà mình, cũng không cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì, chỉ cười ha hả nói: "Tiểu thiếu gia mau tới nhà ăn ăn sáng đi, đã để phần cháo gà xé sợi và bánh pudding ngài thích rồi."
Hiện tại đã gần mười rưỡi, căn bản không thể gọi là ăn sáng nữa rồi, chẳng qua Thẩm Đồng mới vừa được cho nghỉ đông, tự động thắp sáng kỹ năng ngủ nướng, lão quản gia thì không nỡ gọi cậu dậy, mới nhây tới bây giờ. Thẩm Đồng ngao ô một ngụm cắn bánh pudding vào trong miệng, "Ba mẹ và anh trai đều tới công ty rồi sao?"
Quản gia gật đầu đáp, "Vừa rồi chính là phu nhân gọi điện từ công ty về phân phó những món trưa cho phòng bếp, còn đặc biệt hỏi cậu dậy chưa, tôi nói cậu đã tự xuống tầng rồi."
Thẩm Đồng vừa nghe lập tức cho ông một like, "Cháu thích Trịnh bá nhất!"
Nhà người ta đều là cha nghiêm mẹ hiền, nhưng nhà Thẩm Đồng thì hoàn toàn ngược lại. Ba Thẩm tính tình ôn hòa, thoạt nhìn không hề giống một người kinh doanh, ngược lại giống người đọc sách hơn, hơn nữa từ già tới trẻ đều rất khoan dung với con trẻ. Nhưng mẹ Thẩm thì trời sinh tính tình mạnh mẽ, trên thương trường không chỉ có thủ đoạn lặng lệ, còn rất sắc bén, quản giáo con trẻ cũng rất nghiêm khắc.
Nói tới đây, Thẩm Đồng càng nhớ ba mẹ, chỉ hận không thể lập tức chạy tới trước mặt hai người. Bên phía phòng bếp đã bắt đầu bận rộn, Thẩm Đồng hít hít cái mũi nhỏ ngửi mùi thơm mêm người đang bay trong không khí, thuận miệng hỏi một câu: "Khách tới là bạn bè hay là đối tác công việc vậy?"
"Đều không phải," Đối mặt với Thẩm Đồng, lão quản gia đương nhiên biết gì nói đó, "Nghe nói là một nhà khoa học rất nổi tiếng, năm đó đại thiếu gia du học bên Mỹ, hình như quen biết với cậu ta, mới dựa vào mối quan hệ này để mời cậu ta tới nhà dung cơm."
Trong ấn tượng của Thẩm Đồng, nhà khoa học đều là những ông lão đầu tóc bạc phơ, thường ngày không thích cười nói, rất nhiệt tình đối với nghiên cứu khoa học. Cậu không khỏi có chút ngạc nhiên, không rõ sao thương nhân lại có quan hệ với người nghiên cứu khoa học, còn có chuyện lạ trịnh trọng mời người ta tới nhà. Chỉ có thể suy đoán có phải là có phương án làm ăn quan trọng nào cần kết hợp cới nghiên cứu khoa học kỹ thuật. Thẩm Đồng chỉ đoán đúng một nửa. Bởi vì không chỉ là 'khá quan trong' mà là 'cực kỳ quan trọng'. Đều nói khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất đứng đầu, khoa học đen đủ để thay đổi thế giới. Vị khách hôm nay mời tới chính là nhân vật đứng đầu trong lĩnh vực khoa học đen. Hắn cùng với nhóm nghiên cứu dưới trướng đã nghiên cứu ra kỹ thuật toàn tức võng du nổi tiếng khắp thế giới.
(全息游戏 - Toàn tức võng du:
- Toàn tức: Tiếng Anh là holography, tiếng Việt là "toàn ảnh". Kỹ thuật tạo hình 3D dựa trên một ảnh 2D. Theo đó, 1 ảnh hai chiều (hologram) dưới điều kiện chiếu sáng nhất định sẽ trở thành ảnh ba chiều.
– Võng du: Viết tắt của "võng lạc du hí" – trò chơi trực tuyến – game online.
– Toàn tức võng du: Loại game online trong các tiểu thuyết giả tưởng. Người chơi đeo kính/đội mũ/nằm vào khoang trò chơi.. và sẽ cảm thấy mình đang ở trong 1 không gian game như thật, mang hình dáng nhân vật game của mình)
Triển vọng của toàn tức võng du như thế nào không cần nói cũng biết, rất nhiều tranh vỡ đầu để có thể hợp tác với hắn. Thậm chí có tập đoàn lớn bỏ ra một nửa cổ phần mời hắn đầu nhập cổ phần. Nếu như xí nghiệp Thẩm thị có thể hợp tác thành công với đối phương, e là chỉ cần tham gia một khâu trong quá trình mở rộng nghiên cứu phát minh, cũng đủ để công ty phát triển lên một tầm cao mới.
Hiển nhiên Thẩm Đồng không biết những thứ này, chỉ bị mùi thơm hấp dẫn đến không nhịn được, chạy tới ăn vụng một miếng sường xào chua ngọt. Sợ ảnh hưởng tới trình bày, rất tự giác chọn miếng nhỏ nhất, sau đó giống như động vật nhỏ the lưỡi liếm sạch nước sốt còn sót lại trên tay.
Cho tới khi nhà khoa học râu tóc bạc phơ trong tưởng tượng của Thẩm Đồng xuất hiện, cậu sợ tới ngây cả người.
Đối phương vậy mà lại là Cố Thiên Qua?
Tuy gương mặt nhìn giống Hàn Doanh bảy phần, nhưng Thẩm Đồng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra hắn. Càng khiến Thẩm Đồng ngạc nhiên chính là, đối phương vậy mà trưởng thành hơn rất nhiều, thoạt nhìn cũng 25-26 tuổi rồi.
Mà sự giật mình trên mặt Cố Thiên Qua so với Thẩm Đồng còn rõ ràng hơn. Thậm chí hắn nghi ngờ bản thân xuất hiện ảo giác, ngay cả chân tay cũng cứng ngắc, cũng không nghe thấy Khổng Bách Ký bên cạnh nói gì cả.
Tại sao, hắn lại cảm thấy rằng, trong nháy mắt hắn đã nhìn thấy được chân thân của Đồng Đồng?
Thiếu niên trước mắt cũng mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn lại hắn, đôi môi hồng thuận hé mở, lộ ra chiếc lưỡi mềm mọi như ẩn như hiện sau hàm răng trắng. Vẻ mặt vừa đáng yêu vừa quen thuộc khiến cho Cố Thiên Qua trong nháy mắt thật sự cho rằng nhóc con kia của hắn đã trở lại. Nhưng hắn biết đó là chuyện không thể nào.
Nhóc con kia của hắn biến mất lâu như vậy, lâu đến mức hắn đã từ một thằng nhóc trung học choai choai thành một người đàn ông lão luyện trầm ổn. Những năm gần đây hắn vẫn luôn cố gắng kìm né nỗi nhớ nhung của mình đối với nhóc con kia, bước vào con đường nghiên cứu khoa học. Lao đầu vào nghiên cứu kỹ thuật mô phỏng tới mất ăn mất ngủ, cũng chỉ vì muốn gặp lại đối phương.
Hắn thật sự rất nhớ cậu.
Vẫn nói thời gian là liều thuốc tôn nhất, cho dù là nhớ nhung đơn thuật hoặc yêu say đắm, thì cũng không thể kéo dài được bao lâu, cuối cũng vẫn sẽ nhạt nhòa theo năm tháng. Nhưng sự nhớ nhung và tình yêu trong Cố Thiên Qua còn mang theo sự áy náy, cùng với không cam lòng. Từ sau khi nhóc con kia biến mấy, Cố Thiên Qua dùng hết mọi cách vẫn không thế tìm được cậu trở về. Hắn từng thông qua mối quan hệ của cha mẹ mà liên lạc với nhân viên phát triển của công ty game. Công ty quả nhiên đang tiến hành dùng thử AI thú cưng màn hình, nhưng lại không có AI như Đồng Đồng của hắn, lại còn không cần nói tới có thể biển thành người thật chạy ra từ trong điện thoại. Nhân viên phát triển chỉ coi lời Cố Thiên Qua đang nói là chuyện đùa, sau đó dưới tình huống lực bất tòng tâm mà quy nguyên nhân thú cưng màn hình biến mất là do độ thiện cảm.
Quả thật thiết lập trong chương trình là khi độ thiện cảm của thú cưng màn hình với chủ nhân dưới -50, thì sẽ tự động gỡ cài đặt. Mà nhóc con kia biến mất, quả thật Cố Thiên Qua đã nhìn thấy độ thiện cảm trên bảng thông tin nhân vật hạ xuống dưới -50.
Vậy nên Cố Thiên Qua vẫn luôn cảm thấy là lỗi của mình. Nếu như không phải hắn chỉ lo chất vấn và ghen tuông khi đối phương đổ bênh, thì độ thiện cảm sẽ không tự nhiên rơi xuống, chương trình cũng sẽ không có chuyện gì. Mà nhóc con kia của hắn sợ là cũng không rõ chuyện này, cũng không rõ vì sao bản thân lại đột nhiên biến mất. Nhớ lại sự kinh ngạc và luống cuống trong ánh mắt đối phương khi biến mất, Cố Thiên Qua không nhịn được cảm thấy đau lòng.
Chuyện đời vốn là càng không có được thì càng khó quên. Những năm này Cố Thiên Qua nhìn thấy đủ loại phồn hoa, nhưng lại càng khiến nỗi nhớ của hắn với nhóc con kia càng sâu đậm. Trong mơ hồ hình như nhớ tới thời khắc đối phương biến mất hóa thành điểm sáng, lại khiến cho Cố Thiên Qua lúc này không nhịn được vươn tay ra, nắm lấy cổ tay Thẩm Đồng.
Nhưng hắn lại nắm hụt.
Khổng Bách Ký vừa mới nhận thấy không đúng đã kịp thời tới trước hắn một bước, nghiêng cơ thể, chặn lại nửa bên vai Thẩm Đồng kín mít.
Đây không phải là tư thế tiêu chuẩn của bảo vệ sao, thậm chí ngay cả khí thể của anh trai đại nhân cũng không tự chủ mà toát ra một chút sát khí. Có lẽ chính anh cũng không ý thức được điểm này, nhưng Cố Thiên Qua lại nhìn được rõ ràng, trong lòng không hiểu sao cũng bị lây nhiễm, khí thế theo đó mà biến đổi, tròng mắt tăm tối thậm chí còn lộ ra hơi thở nguy hiểm và lạnh lẽo.
Nhất thời cục diện trở nên khẩn trương, may mà có mẹ Thẩm bước vào sau một bước phá vỡ cục diện bế tắc: "Chẳng lẽ Cố tiên sinh quen Đồng Đồng?"
".. Đồng Đồng?" Cố Thiên Qua vì hai chữ này mà có chút dừng lại, ánh mắt lại chuyển hướng về phía Thẩm Đồng, nhíu mày, thu toàn bộ khí thế trở về. Nhanh tới mức giống như nguy hiểm với lạnh lẽo vừa rồi chỉ là ảo giác. Vẻ mặt hắn không chỉ khôi phục vẻ ôn tồn lễ độ thường ngày, thậm chí còn có thể so với ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Sau đó cánh tay vốn muốn nắm tay Thẩm Đồng chuyển nửa vòng, biến thành bộ dáng bắt tay xã giao.
Thế là người bên cạnh chỉ thấy, thiên tài khoa học luôn cậy tài khinh người, không để thứ gì vào mắt dùng tư thái ôn nhu trước nay chưa từng có cùng với giọng điều thành khẩn nói với Thẩm Đồng: "Xin chào, anh là Cố Thiên Qua."
Thậm chí hắn còn lộ ra một nụ cười với thiếu niên. Mà người đàn ông bình thường không cười, một khi cười lên thì lực sát thương khổng lồ, trên người giống như được bật đèn pha, gương mặt vốn anh tuấn càng thêm góc cạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT