Cho dù thông minh tới đâu, hành xử bình tĩnh độc lập hơn nữa, Cố Thiên Qua hiện tại cũng chỉ có mười bảy tuổi mà thôi. Từ nhỏ tới lớn được hâm hộ thành thói quen, chưa từng chịu qua bất kỳ chướng ngại nào, tính cách khó tránh khỏi thiếu chính chắn, ở phương diện tình cảm thậm chí còn trẻ con hơn người thường, nhịn rồi lại nhịn, rồi vẫn hỏi ra miệng: "Hàn Doanh là ai?"
Ghen tị chính là loại thuốc độc khó giải, chuyện liên quan tới người mình để ý thì càng là như vậy, Cố Thiên Qua càng nhíu chặt mày, cũng theo bản năng nắm chặt nắm đấm.
Nhóc con kia là của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn. Hắn không quan tâm rốt cuộc cậu là một phương trình được lập trình hay là yêu linh trong truyền thuyết, cũng không để ý cơ thể của cậu có thể trở nên to lớn được hay không, chỉ cần cậu thuộc về riêng hắn là được rồi. Cậu chỉ có thể nhìn hắn, nghĩ tới hắn, hắn không cho phép cậu nghĩ tới những người khác.
Thẩm Đồng đang ngủ mê man đương nhiên không thể trả lời hắn, ngay sau đó Cố Thiên Qua duỗi ngón tay, nhẹ nhàng lay động vai nhóc con kia, giọng điệu cũng trở nên trầm hơn, dùng ánh mắt nghiêm khắc chưa từng có nhìn hình bóng nho nhỏ trong màn hình: "Đồng Đồng, nói cho anh biết Hàn Doanh là ai? Sao em lại gọi cái tên này?"
May mà đúng lúc tới giờ nghỉ trưa, câu hỏi của Cố Thiên Qua bị tiếng chuông tan học chói tai át toàn bộ, ghen tị trong lòng lại không được che lấp chút nào, ngược lại càng ngày càng rộng mở. Lực ngón tay cũng vô thức tăng lên, chậm rãi làm cho nhóc tí hon trong màn hình tỉnh ngủ luôn. Đối với Thẩm Đồng, cảm giác tỉnh lại không bằng ngủ mê man thoải mái, trên người lúc nóng lúc lạnh rất khó chịu, khiến cho cậu không tự chủ mà ôm đầu gối run rẩy, ngay cả một chữ cũng không muốn nói, chỉ muốn giống như con rùa biển chui vào nơi sâu nhất trong mai.
Cậu khó chịu như vậy, thật ra có hai nguyên nhân. Một cái là thật sự đổ bệnh rồi - Thú cưng màn hình Ấu Linh kỳ vô cùng dễ bị bệnh, một cái khác thì xuất phát từ chương trình nâng cấp. Khi chương trình thú cưng màn hình nâng cấp, có tự động tải và cập nhật tài nguyên, khiến cho cơ thể phát sốt và có chút bài xích.
Theo lý thuyết, yêu hồn Yêu Hoàng kỳ sẽ không cảm giác được bất kỳ khó chịu nào trên người, vậy nên nguyên nhân chính phải đổ lên đầu Thiên Đạo. Thiên Đạo chú trọng cân bằng, nhưng loại công bằng này không phải là chúng sinyh ngang hàng tuyệt đối, mà là một loại cân bằng vi diệu. Vì vậy cho dù yêu hồn Thẩm Đồng tu luyện mạnh tới cỡ nào, cũng sẽ nhận phải hạn chế, đây chính là thứ gọi là 'cân bằng vi diệu'.
Cố Thiên Qua vẫn còn đang nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nhỏ Thẩm Đồng, một bên gặng hỏi, Thẩm Đồng hoảng hốt nhấc mí mắt, đầu loạn thành một cục bột nhão, trả lời trong vô thức: ".. Ừm, Hàn Doanh, là người trong lòng của em.."
Toàn thân học bá đại nhân đều không tốt.
Nhóc con mới cảm nhận được mối tình đầu không hiểu được nặng nhẹ, lực đạo trên tay theo đó mạnh hơn, giọng điệu cũng u ám đến dọa người: "Đây là chuyện khi nào? Sao em quen hắn?"
".. Đau.." Gương mặt nhóc con bị làm rất đau, chỉ lo tránh né tay Cố Thiên Qua, căn bản không rảnh trả lời. Đáng tiếc màn hình chỉ có một khúc, tay Cố Thiên Qua lại lớn, trốn thế nào cũng tránh không thoát, không khỏi dùng hết khí lực nói: "Anh tránh ra, đừng chạm vào em, em ghét anh.."
Chỉ là một câu thuận miệng nói ra, lại khiến cảm xúc của Cố Thiên Qua càng thêm bất ổn, "Không cho ghét anh, cũng không cho em thích người khác!"
Trên mặt nhóc con kia đã bị tạo thành vết, người bị bệnh vốn mơ màng không nói lý lẽ, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tủi thân, nước mắt vẫn luôn lưng chừng lạch cạnh rơi xuống.
Nhưng cậu lại không hề phát ra một tiếng nào, chỉ dùng một đôi tay nhỏ bé nắm chặt góc áo của mình, cắn chặt môi, yên lặng rơi nước mắt.
Nắm tay nhỏ không khống chế được mà khẽ nhích, bối cảnh trong màn hình điện thoại cũng trở thành trời mưa. Lúc này Cố Thiên Qua có hối hận thì cũng không còn kịp nữa, mắt nhìn nước mắt đối phương lại tích thành một vũng nước dưới trân, từng chút ngập lên cơ thể nhỏ, càng khóc càng không khống chế được, cả người nhóc con kia thậm chí đã chuyển sang động tác vừa khóc vừa nấc, hình như bị tức tới hỏng, khiến cho Cố Thiên Qua hối hận muốn móc tim.
Trong nháy mắt quả thực hận chết bản thân, hận bản thân sao lại ấu trĩ và xúc động như vậy, thiếu kiên nhẫn như vậy, hận không thể chặt đứt ngón tay làm đau cậu.
Nhưng tuổi trẻ chính là như vậy, thời điểm máu dồn lên não thì không thèm suy nghĩ cái gì, sau khi chuyện đã rồi thì mới biết hối hận. Mà tình cảm có thể khiến cho người tổn thương, cũng có thể khiến cho một người trưởng thành nhanh chóng.
Lúc này trong điện thoại truyền tới một tiếng leng keng, hệ thống thú cưng màn hình nâng cấp xong rồi.
Nháy mắt Thẩm Đòng cảm giác thoải mái hơn không ít, nhưng chuyện khiến cho Cố Thiên Qua vô cùng kinh hãi lại xảy ra.
Nhóc con kia giống như hộp quà lúc hắn mới cài đặt xong chương trình thú cưng màn hình, từng chút một biến thành những điểm sáng!
Nhóc tí hon rõ ràng cũng không biết bản thân xảy ra chuyện gì, có chút ngạc nhiên lại luống cuống mở to mắt, bên trong đôi bắt xinh đẹp còn hàm chứa lệ quang khiến Cố Thiên Qua đau lòng. Vào một giây sau, ngay cả một câu cũng không kịp nói, chầm chậm biến mất.
Cảm giác trơ mắt nhìn đối phương biến mất càng thêm khắc cốt ghi tâm so với lần trước mất tích, Cố Thiên Qua giống như điên mà cố gắng nắm lấy những đốm sáng đang không ngừng biến mất kia, nhưng toàn bộ đều vô ích.
Ngay một giây sau khi mở mắt Thẩm Đồng ngây ngẩn cả người.
Trước mắt là cảnh tượng vô cùng quen thuộc, giường lớn mềm mại, ga giường có in hình siêu nhân, giấy dán tường màu sáng..
Đây là, phòng ngủ ở thế giới nguyên bản của mình?
Cậu cúi đầu nhìn bản thân, vẫn giống như trước khi xuyên qua, từ độ tuổi tới bộ dáng cũng không có gì thay đổi. Đột nhiên nhớ tới file và wallpaper đã từng nhìn thấy trong máy tính Cố Thiên Qua, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện thế giới của Cố Thiên Qua lại có bối cảnh giống hệt như thế giới nguyên bản của cậu.
Nhà của hắn hình như ở thành phố B, rất nhiều tên đường phố cũng trùng khớp, nhân vật Anime trong wallpaper cậu biết, ngay cả tên game online mà cậu không cẩn thận tiến vào cùng với hình ảnh cũng vô cùng quen thuộc..
Đây rốt cuộc là sự trùng hợp của thế giới song song, hay là hệ thống cố tình làm ra, hay là cậu đã xuyên trở về?
"Thiếu gia." Lúc này, bên ngoài cửa vang lên giọng nói ôn hòa của lão quản gia: "Đã đến giờ thức dậy rồi. Hôm qua phu nhân nói hôm nay có khách tới.."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT