Khi sinh con luôn có rất nhiều thủ tục phải thực hiện, tôi không có việc gì làm nên dứt khoát tự mình làm. Có một hôm khi đang dỗ bé thì thằng bé tè cả vào người tôi, tôi cởi âu phục tiện tay ném sang một bên, rồi tự mình cầm tã trẻ em đến thay tã.
Đến lúc tôi làm xong mọi việc, ngẩng đầu lên thì thấy Trương Thần ở cửa, không biết hắn xuống giường từ lúc nào và đang ngồi trên xe lăn, sau lưng hắn chính là người y tá đẩy xe lăn.
Hắn tiếp xúc với ánh mắt của tôi trong một giây đồng hồ thì nhìn về phía con tôi, mà tôi lại không biết xuất phát từ lý do gì mà chặn tầm nhìn của hắn lại.
Có thể là tôi vẫn không thể nào tùy ý tin vào hắn, tôi cũng không tin hắn sẽ ôm con tôi với thiện ý gì. Hắn không nói gì mà chỉ cúi đầu, bầu không khí trong chốc lát có hơi áp lực, đè nén khiến tôi chẳng thể chịu đựng được, ngay một giây trước lúc tôi định mở miệng, Trương Thần nắm chặt tay, nhẹ giọng nói: “Đẩy tôi quay về đi.”
Y tá liếc nhìn tôi rồi đẩy Trương Thần rời đi. Trong mắt cô, có lẽ trong cảnh tượng hồi nãy tôi là một người đàn ông phụ bạc, cô không biết người đàn ông ngồi trên xe lăn mà cô yêu thích mới hoàn toàn là một tên cặn bã.
Tôi nắm tóc, trong lòng rất phiền nhưng hết lần này đến lần khác lại không thể theo đó mà tức giận.
Hai ngày nữa qua đi, cơn bão lại ập đến dữ dội nhưng cũng không kéo dài bao lâu, cuối cùng máy bay đã có thể cất cánh, tôi sai người đưa Trương Thần và Trần An đến sân bay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT