Lúc
hắn nói lời này ánh mắt của hắn vô cùng chân thành, nói nghe y như thật; tôi
giơ tay vò loạn tóc của hắn, liếc mắt nhìn đồng hồ trong phòng chờ tàu hỏa:
“Nhanh nhẹn lên, đến lúc xếp hàng rồi.”
“Phiền
phức...” Trương Thần chậm rãi đứng dậy, tôi đưa tay kéo áo phông của hắn, hắn
lại cười nhạo tôi: “Cậu cứ y như mẹ tôi ấy.”
“Tôi
không có đứa con lớn như cậu.” Tôi nói một câu hờn dỗi như có như không, sau đó
tôi kéo tay hắn đi ra chỗ cuối hàng để xếp hàng. Đội ngũ xếp hàng chẳng chỉnh
tề gì cả, không những quá mức đông đúc mà còn có những mùi hương kỳ lạ; Trương
Thần hẳn là chưa từng được trải qua cảnh tượng như này, vậy nên lúc vừa mới bắt
đầu hắn đã chút ngạc nhiên, chẳng bao lâu sau đã thấy hắn nhíu mày, trên mặt
viết toàn chữ “Tôi thấy khó chịu”.
Chúng
tôi kiên trì xếp hàng được một lát, tôi thấy cảm xúc của Trương Thần thực sự
không tốt thì cũng chỉ có thể nói với hắn: “Tôi gọi mũ đỏ nhỏ giùm cậu nhé?”
“Cái
gì mà mũ đỏ nhỏ cơ?”
Tôi
chỉ chỉ nhân viên mặc trên người cái áo vest đỏ đang đẩy xe ở cách đó không xa:
“Cậu đưa túi của cậu cho anh ta đi, tôi lại đưa thêm mười tệ nữa, cậu đi vào
trước cùng với anh ta đi, cậu không cần phải xếp hàng nữa đâu.
“Thế
còn cậu thì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT