Trong đêm hân hoan của lễ hội Trung thu, những chiếc đèn lòng thấp sáng cả một góc phố. Trên mặt hồ phẳng lặng, những chiếc đèn thấp sáng, lung linh, huyền ảo, một cảnh đẹp nhộn nhịp, vui vẻ. Ngoài phố, những cặp đôi khoác tay nhau, họ hạnh phúc cùng nhau ngắm nhìn vẻ đẹp trước mắt.

Linh Lan một tay nắm lấy tay của Hoài Quốc, tay còn lại cô hồn nhiên, vui vẻ cầm một chiếc lòng đèn. Đầu cô cứ lắc lư theo điệu một điệu nhạc mà bản thân đang ngân nga. Trong cô bây giờ dễ thương không thể nào tả được. Hoài Quốc đi bên cạnh bỗng bất giác bật cười. Cô tựa như một thiên thần tinh khiết trong chiếc đầm trắng tinh khôi, mái tóc đen xoã ngang lưng, rất đơn giản, nhưng lại tạo ra một vẻ đẹp khó tả. Cô đi đến đâu, bao chàng trai ngước mắt nhìn đến đó, khiến cho người bên cạnh có chút ghen tuông nhưng cũng không thể không tự hào về người đẹp bên cạnh mình.

- Hôm nay, em thật đẹp!

Hoài Quốc ngại ngùng nắm chặt lấy tay cô.

Linh Lan không nói gì, chỉ nở một nụ cười dịu dàng nhìn anh. Hoài Quốc như một kẻ si mê, anh như đắm chìm trong đôi mắt của người con gái này.

Cả hai vui vẻ nắm lấy tay nhau, dạo quanh khu phố lung linh. Đoạn, Linh Lan dần lại trước một mặt hồ lớn, nơi người ta đang thả những chiếc đèn lồng. Cô tò mò nhìn họ, đôi mắt có chút hứng thú. Hoài Quốc như hiểu ra được tâm ý của cô nên liền lên tiếng nói:

- Em có muốn thả lòng đèn không? Anh chạy đi mua đèn cho em thả!

- Dạ, em muốn ạ!

Cô như một đứa trẻ, vui vẻ gật đầu lia lịa.

Anh nhìn cô cười mà miệng cũng bất giác cười theo. Đây chính xác là Linh Lan của anh rồi. Không chừng chừ, cô liền gật đầu, anh liền chạy đi mua đèn.

Nhìn theo bóng lưng của Hoài Quốc, Linh Lan có chút nghi hoặc. Trong đầu cô một lần nữa lại đặt ra câu hỏi:

- Dương Hoài Quốc, anh là Dương Hoài Quốc hay là Cao Hoài Anh?

Mười phút…ba mươi phút… một tiếng…rồi hai tiếng trôi qua, Hoài Quốc vẫn chưa quay lại. Người thả lòng đèn cũng từ từ vơi đi bớt, chẳng mấy chốc, cả khu phố đã trở nên vắng vẻ, đèn phố cũng bắt đầu tắt gần hết. Linh Lan bắt đầu sợ hãi, cô không đứng im chờ anh nữa mà bắt đầu chạy khắp nơi để tìm kiếm. Các gian hàng bán đèn đã đóng cửa từ lâu, mọi người cũng đã đi về hết, làm gì còn ai bán đèn. Cô càng lúc càng trở nên lo lắng.

Chạy mãi, tìm mãi, vẫn không thấy anh đâu, cô như phát điên lên. Sau hàng giờ tìm kiếm, cô quyết định chạy đến nhà anh. Đến nơi, đèn đã trong nhà không biết từ khi nào đã được bật sáng, Linh Lan thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng chạy vào trong nhà tìm anh.

Vừa bước vào cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô vô cùng hoảng sợ, đôi mắt nâu đen lấy mở to sợ, Hoài Quốc ngồi trên chiếc ghế sofa, toàn thân đầy những vết thương, trên đầu có một vết thương đang rỉ máu. Linh Lan ném chiếc đèn lồng xuống đất, vội vã chạy đến bên anh. Đối diện với hoàn cảnh này,cô không nghĩ nhiều, liền lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu.

- Linh…Linh Lan! Anh không mua được đèn lồng cho em thả rồi!

Hoài Quốc ngước nhìn cô, khẽ nói. Hơi thở cũng bắt đầu khó khăn. Anh gục đầu vào vai cô mà mất dần ý thức. Linh Lan càng hoảng sợ. Máu trên đầu anh vẫn cứ chảy.

*******

Hoài Quốc từ từ mở mắt ra. Cơn đau từ đầu ập đến, làm anh có chút khó chịu. Anh ngồi dậy, đưa đôi đồng tử nhìn xung quanh, rồi bỗng dừng lại khi nhìn thấy một người con gái đang ngủ gục bên cạnh. Trong cô vô cùng mệt mỏi, tay anh đưa ra, tính chạm vào mái tóc có chút rối ấy thì cô gái giật mình tỉnh dậy.

- Anh tỉnh rồi! Để em đi gọi bác sĩ!

Linh Lan đứng phắt dậy, đang tính đi tìm bác sĩ thì có bàn tay đang níu lấy.

- Anh xin lỗi!

Cô quay đầu lại, khoé mắt đã ngân ngấn lệ.

- Đừng khóc! Anh xin lỗi! Anh có tính quay lại rồi, nhưng mà…

- Câm miệng! Ai cần anh quay lại chứ!

Cô vừa nói được hai câu thì nước mắt đã không kiềm được mà rơi xuống.

- Em đừng khóc! Anh sẽ đau lòng lắm đó!

Hoài Quốc đưa tay vội lâu những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.

- Tại sao anh lại ra nông nỗi như thế? Ai đánh anh? Em sẽ tìm chúng rồi cho tụi nó một trận!

Anh nhìn cô rồi bật cười. Nhìn cô gái yếu đuối trước mặt anh xem, vậy mà lại dám nói là đi đánh người. Trông cô mong manh, yếu ớt thế mà cũng đòi đi đánh nhau cơ đấy.

- Anh đừng cười em! Mà nói đi, sao anh lại bị như thế hả?

- Anh bị té

Một lời nói dối vô lý nhất mà cô từng được nghe.

- Anh nghĩ em là con nít à!

Linh Lan có chút khó hiểu nhìn anh.

- Anh…

Hoài Quốc đang mãi ấp úng thì bỗng cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào. Khuôn mặt của ông có lo lắng xen lẫn tức giận.

- Hoài Quốc! Con có sao không?

Giọng nói trầm khàn vang lên.

- Bác!

- Ta cần nói chuyện với cháu!

Người đàn ông vẻ mặt đầy nghiêm nghị nhìn anh. Hoài Quốc chỉ đàng cúi đầu ra hiệu cho Linh Lan ra ngoài một chút.

Không gian trong phòng bệnh bỗng trở nên căng thẳng. Người đàn ông tiến đến gần giường bệnh của anh, nhìn vào đôi mắt của ông, người ta khó có thể đoán được, ông đang nghĩ gì trong đầu. Ông đưa đôi mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, rồi trầm giọng nói:

- Cháu có biết bản thân đã phạm phải một sai lầm gì không?

- Cháu…

Hoài Quốc cúi đầu, cố gắng tránh né ánh mắt ấy.

- Ai cho phép cháu tự ý hành động hả? Nếu mà ngày hôm đó không chạy kịp thì phải làm sao? Bỏ mạng à! Cái chết của ba mẹ và em con thì sao? Rồi bao nhiêu công sức điều tra nữa…con tính đem chôn cùng mình à!

Người đàn ông tức giận hét lớn.

- Đáng lẽ ra ta không nên để con ở đây!

- Bác…

Anh hoảng hốt nhìn bác

- Con không thể rời nơi này được!

- Bên tình báo nói rằng! Bọn chúng đang bắt đầu tìm kiếm tung tích của con rồi đó! Con nói xem nếu tiếp tục ở đây, thì sớm muộn gì cũng bỏ mạng! Hoài Anh…

- Bác…sao bác lại…chúng ta đã thống nhất không bao giờ nhắc lại cái tên đó mà!

Anh giật mình đầy kinh ngạc nhìn người đàn ông đó.

- Mau rời đi thôi! Ta đã hứa với ba cháu rằng bằng mọi giá cũng phải bảo vệ cho cháu rồi! Dù gì thì con cũng không thể dùng cái tên Dương Hoài Quốc này mà sống cả đời được! Nghe bác! Rời khỏi đất nước này! Hãy coi như là mình đi du học đi! Khi nào phá xong đường dây này, ta nhất định sẽ đưa con về!

Người đàn ông nắm lấy đôi bàn tay của anh. Vẻ nghiêm nghị ban đầu cũng không còn nữa mà thay vào đó là một ánh mắt lo lắng. Ông là đang tha thiết cầu xin anh hãy rời đi.

Trước lời đề nghị này, anh không có quyền từ chối, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.

- Nhưng cho con thêm hai tuần nữa được không! Linh Lan…em ấy…sắp thi đại học rồi, chờ em ấy thi xong…chúng ta đi, có được không!

Trước ánh mắt cầu khẩn của anh, người đàn ông cũng không thể từ chối. Nhìn anh, ông lại nhớ đến người bạn kia của mình, anh rất giống ba, cả hai đều rất si tình.

Sau khi người đàn ông rời đi, anh trở nên rất lạ. Đôi mắt nâu caramel cứ dán chặt lên người Linh Lan. Cái nhìn của anh sao mà xa xăm.

- Sao anh cứ nhìn em mãi thế?

Cô ngại ngùng lên tiếng.

- Em biết gì không Linh Lan! Trông em…rất đẹp!

Câu nói của anh rất lạ, nó là một sự khen ngợi nhưng xen lẫn vào đó lại là sự tiếc nuối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play