Dưới mái hiên nhà, những làn gió mang theo hương thơm thoang thoảng của những bông hoa Linh Lan ngoài vườn, mang đến một sự mát mẻ, dịu dàng, Linh Lan thoảng mái tựa đầu vào vai Hoài Quốc. Bên anh thật là bình yên cảm giác như mây ngừng trôi, không gian ngừng động. Một cảm giác rất bình yên mà lâu rồi cô chưa cảm nhậm được.
- Anh rất giống một người!
Cô bất giác nhớ đến một người.
- Là ai?
Hoài Quốc tò mò nhìn Linh Lan.
- Một người anh trai của em ở cô nhi viện, Cao Hoài Anh. Anh rất giống anh ấy, đôi lúc em tự hỏi liệu anh có phải là anh ấy không, nhưng chắc không phải đâu, tại vì nếu anh ấy mít ướt lắm không mạnh mẽ giống anh! Anh biết không, lần đầu tiên em gặp anh ấy, là lúc anh ấy đang khóc đó!
Linh Lan vừa kể vừa cười lớn
- Em chỉ mới nhìn người ta khóc một lần đã bảo người ta yếu đuối sao? Uổng công người ta thương em, vậy mà…
Hoài Quốc lên tiếng phản bát
- Thương? Sao anh biết anh ấy rất thương em? Em chưa từng kể gì về anh ấy cho anh nghe, anh chỉ mới biết cái tên thôi mà!
Cô hoài nghi hỏi.
- Anh …tại anh thấy em khá phấn khích khi kể về anh ấy…chắc anh ấy thương em lắm nên em mới kể như thế!
Anh bối rối, đưa tay xoa xoa tại. Hành động của anh lại càng khiến cô thêm nghi ngờ.
Linh Lan quyết định không hỏi nữa, cô nhất định sẽ điều tra ra thân phận thật sự của anh. Cả hai cứ thế mà chìm trong sự im lặng. Hoài Quốc đưa đôi mắt ngắm nhìn những bông hoa linh lan ngoài vườn, rồi lại ngắm nhìn người con gái bên cạnh. Cả hai đều rất giống nhau, chỉ khác ở chỗ…cô đẹp hơn hoa.
Đang mãi ngắm nhìn thì đầu của Linh Lan bỗng nhiên gục vào vai anh. Cô ngủ rồi, trong cô rất bình yên. Khoảng khắc ấy, anh đã được ngắm nhìn kĩ khuôn mặt xinh đẹp này. Bàn tay anh nhẹ nhàng đưa lên, chạm vào mái tóc mềm mại của cô mà bất giác nở một nụ cười đầy ấm áp.
- Em ước gì được bên cạnh anh như thế này mãi mãi!
Linh Lan mơ màng lên tiếng.
Hoài Quốc nhìn cô mà xém chút đã cười phá lên. Cô gái này cả ngủ cũng nói mớ, mà lại còn nhắc đến anh nữa chứ. Cô thật đáng yêu. Nghe cô nói thế, anh cúi đầu, thì thầm vào tai cô:
- Anh sẽ bên cạnh em mãi mãi!
***********
Trong đêm tối, có một người con gái đang co mình ngồi trên chiếc sofa, khắp người cô chỉ toàn là băng keo cá nhân. Đôi mắt của cô gái sâu thẳm, cứ nhìn mãi ra hướng cửa chờ đợi một ai đó. Đêm nay anh lại không về. Tâm trí biết rõ anh sẽ không về nhưng vẫn ngồi đợi, vẫn biết anh sẽ không chịu ăn cơm nhưng vẫn nấu. Rõ ràng tâm trí nghĩ một đằng nhưng trái tim lại điều khiển làm việc một nẻo.
Cô cứ chờ mãi rồi lại chờ mãi, hình như anh không về thật rồi. Vậy những lời anh nói là thật, anh là ghét bỏ cô thật rồi. Linh Lan cố gắng kiềm nén nước mắt, dặn lòng không được khóc nhưng cô gái này vốn rất yếu đuối, với trái tim đầy vết thương đang rỉ máu, nói không khóc cũng không thể không khóc. Cô co người lại, tự ôm lấy bản thân mình, nước mắt bắt đầu chảy ra.
- Tại sao anh lại không yêu em nữa?
Linh Lan như bị nhấn chìm vào trong mớ cảm xúc đau thương đầy hỗn độn. Cô càng cố gắng vùng vẫy thì lại càng bị lúng sâu hơn, khiến cho trái tim cô như bị bóp chặt, không tài nào thở nỗi. Cô tự hỏi bản thân đã làm sai điều gì mà lại khiến anh chán ghét đến vậy.
Tiếng nức nở cứ vang lên trong căn phòng tối, một khoảng không cô đơn đến đau lòng.
Bỗng có tiếng xe dừng lại trước cửa nhà. Linh Lan ngẩn đầu lên, lấy tay vội lau nước mắt. Cô vui mừng hớn hở chạy ra mở cửa, trong đầu đinh ninh đó chính là Hoài Anh. Cô nở một nụ cười rạng rỡ chạy ra nhưng nụ cười ấy liền dập tắt khi người đó không phải là anh. Một người đàn ông lạ. Cô lẽ phép cúi đầu chào rồi mời người ta vào nhà.
Người đàn ông ấy vừa ngồi xuống ghế sofa, đã rút ra một tờ giấy từ trong cặp ra. Ông không nhanh không chậm tự giới thiệu bản thân:
- Chào phu nhân! Tôi là luật sư của Chủ tịch Hoài Anh! Ngài ấy muốn tôi đến đây để báo với phu nhân rằng, ngài ấy muốn đơn phương ly hôn với cô! Đây là các giấy tờ chuyển nhượng cổ phần trong tập đoàn, tất cả đều được chuyển cho phu nhân!
- Mang đi đi, tôi không cần!
Linh Lan lớn giọng nói.
- Phu nhân…
Vị luật sư muốn nói thêm gì đó nhưng bị Linh Lan cắt ngang:
- Mời ông về cho, mang theo cái đóng này đi đi!
Nghe thế, vị luật sư cảm thấy bản thân không được tôn trọng nên liền tức giận bỏ về, ông vẫn để đóng giấy tờ chuyển nhượng trên bàn
- Ha! Đơn phương ly hôn sao? Anh nghĩ anh là ai chứ!CAO HOÀI ANH, ANH KHÔNG CÓ QUYỀN!
- Đến cuối cùng, cô cũng không thể nào chấp nhận được, Hoài Anh đã bỏ rơi cô.
Đã một tháng trôi qua, Hoài Anh vẫn không về nhà. Linh Lan chạy đến công ty của cũng không gặp. Cô như muốn phát điên lên, anh vậy mà dám bỏ rơi cô thêm một lần nữa.
Linh Lan lo lắng đi qua đi lại trong nhà. Trong đầu cô bây giờ đang nghĩ ra hàng tá suy nghĩ tiêu cực. Liệu anh có quay về không? Liệu anh có bị gì. Hiện tại, cô chỉ nghĩ đến Hoài Anh mà thôi.
Đầu óc đang rối bời thì bỗng có tiếng bước chân từ phía sau. Cô giật mình quay đầu lại.
- Anh đi đâu mà bây giờ mới xuất hiện hả? Anh có biết là em lo lắm không hả? Sao anh đi đâu cũng chẳng nói với em một tiếng nào hết vậy? Anh có biết là anh ác lắm với em lắm không?
Vừa thấy Hoài Anh, Linh Lan liền chạy đến, cô vừa khóc vừa đánh mạnh vào người anh.
- Tôi đi công tác! Với lại tôi có đi đâu cũng không phải là chuyện của em! Chúng ta cũng sắp li hôn rồi, trách mặt nhau một chút thì cũng có sao?
Anh lạnh lùng đẩy cô ra.
- Vậy lời hứa bên cạnh em mãi mãi thì sao?
Đứng trước câu hỏi của Linh Lan, Hoài Anh chỉ biết im lặng.
- Sao anh không trả lời?
- Chỉ là tôi không nhớ mình đã hứa như thế với em!
Nói rồi anh bước qua mặt cô.
Linh Lan khó khăn thở dài. Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng đó, cô chỉ biết cười khổ.
- Vậy là anh không nhớ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT