Passion (Raga-Suite)

C1: Vol 1 - P1 Seringe


2 tuần

trướctiếp

Nói đến người con trai út của gia tộc Linga, ngay cả một người chưa bao giờ nhìn thấy mặt cậu ta cũng sẽ thốt lên: “À, cậu ta à…” … ’ Cậu ta nổi tiếng trong giới đến nỗi những người biết đều gật gù. Linga là một gia tộc nổi tiếng trong thế giới kinh doanh. Đặc biệt, tại các quốc gia lân cận ở Đông Nam Á, nơi Trung Quốc đại lục bị giới Hoa kiều kiểm soát chặt chẽ, sẽ không có ai là chưa từng nghe đến nhà họ dù mới chen chân vào giới chính trị và kinh doanh.

Ling Huirong, chủ nhân của gia đình, đã ngoài 70, nhưng ông ta lãnh đạo gia đình một cách điềm tĩnh hơn so với người con trai cả, người đã gần 50. Bác sĩ của Ling gia và những người khác đoán ông sẽ có thể vượt qua 90, cái tuổi “xưa nay hiếm”.

Ai nghĩ tới, ông ta cũng không phải lão già dễ dàng chết được. Từ khi còn trẻ cho đến giờ, ông ta đã không từ bất kỳ thủ đạo nào để làm cho gia tộc của mình lớn mạnh hơn. Là một người đàn ông máu lạnh không có máu và nước mắt. Đâu chỉ có một hoặc hai người tấn công ông ta bằng dao giữa ban ngày ban mặt đâu, và có một số kẻ còn thuê sát thủ chuyên nghiệp.

Mặc dù từ xưa đã trải qua nhiều lần suýt mất mạng, nhưng ông già đó vẫn sống sót, mỗi lần càng ngày càng mạnh mẽ, đến năm 50 tuổi, không ai có thể động đến ông ta nữa.

Vào khoảng thời gian đó, một điều không thể tưởng tượng được đã xảy ra với ông ta, một người đàn ông lạnh lùng và độc ác không có tình người.

Không lâu sau khi con trai cả sắp bước sang tuổi 30 của ông ta sinh một đứa con trai, ông ta cũng lên chức ông ngoại còn khá sớm và có một cháu trai.

Ông ta đến làm việc tại một ngôi làng nhỏ trên núi và yêu một cô gái trẻ vừa gặp ở đó ngay từ cái nhìn đầu tiên, đưa về và để cô ta vào sống tại một tòa nhà riêng. Có vẻ cô gái đó không đi theo vì cũng có tình cảm với ông ta, vì trên thực tế ông ta đã cho người canh gác xung quanh ngôi nhà phụ suốt một thời gian để ngăn cô ta bước ra ngoài cho đến khi cô ta sinh con cho ông ta.

Không khác gì với những vợ trước của Ling Huirong. Không ai sẽ ngạc nhiên nếu có bà vợ thứ bảy, rồi lần thứ tám, thứ chín. Ông ta thường lấy vợ theo ý thích nhất thời, rồi nhanh chóng chán ngấy họ.

Mặc dù đó là một người phụ nữ xinh đẹp và diễm lệ đến nỗi mọi gã đàn ông đều phải tròn mắt, nhưng cô ta cũng sẽ không phải ngoại lệ. Từ khi còn trẻ, ông ta đã có rất nhiều người phụ nữ được cho là đẹp nhất nhì trong vùng đất rộng lớn của Trung Quốc, và chỉ trong vài ngày, ông ta đã đem lòng yêu vẻ đẹp của người phụ nữ mới gặp đó, và sau đó họ sẽ trải qua một thời gian mặn nồng để rồi một lần nữa, ông ta ngày càng trở nên lạnh nhạt. Đã có rất nhiều án lệ phía trước, ai cũng nghĩ cô gái nhỏ bé sẽ chịu số phận tương tự.

Thế nên, một tháng, hai tháng, một năm rồi vài năm trôi qua, ai cũng ngỡ ngàng khi sự sủng ái không hề suy giảm và ông ta cũng chẳng thèm để ý đến những người phụ nữ khác. Không, tất cả đã quá bất ngờ rồi. Mỗi khi người đàn ông lạnh lùng băng giá đó đến thăm cô ta mỗi ngày, khuôn mặt phấn khích hiện rõ sự bối rối, đáng yêu như một chàng trai đi gặp mối tình đầu của mình.

Mọi người đều kinh ngạc. Một người đàn ông lạnh lùng, kiên quyết cắt đứt quan hệ với cả cha mẹ nếu họ không nghe lời mình, làm sao lại có thể đem lòng yêu một người như vậy?

Và thế là, khi người phụ nữ đó sinh ra một người con trai, mọi người đều căng thẳng dõi theo. Có lẽ lo lắng nhất là người con trai cả đã tạo dựng thế lực trong gia tộc, hoặc mẹ ruột của ông ta, người vợ cả của Ling Huirong.

Chỉ có một điều chắc chắn, Ling Huirong cực kỳ hạnh phúc chào đón đứa con trai út, nhỏ tuổi hơn cả cháu trai của mình như thể đã giành cả thế giới. Ông ta thú nhận đã chiều chuộng đứa con út "cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan”, và khi ở trong nhà, luôn để đứa trẻ đó trong tầm mắt của mình. Ngay cả đứa cháu trai cả mà ông yêu quý cũng không thể so sánh với người con trai út ấy.

Có lẽ, nếu người phụ nữ đó quyết đoán và tham vọng hơn,  cô ta đã có thể thay đổi cơ cấu quyền lực trong nhà Linga. Do Ling Huirong đã trút hết tình cảm nồng nhiệt của mình và có thể nghe theo bất cứ điều gì người vợ trẻ của mình muốn.

Nhưng cô ta luôn im lặng và rụt rè với vẻ mặt u ám và lo âu, luôn lo sợ rằng bằng cách nào đó chính mình hoặc con trai có thể bị làm hại. Đó có thể là một điều khôn ngoan. Cô ta cũng biết bất cứ lúc nào mình cũng có thể gặp rắc rối với một số bà vợ cáu kỉnh, và dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng có khi sơ sẩy.

Có phải nhờ vậy, hay có thể những người con trai đã lớn nghĩ việc ganh đua với đứa em út được yêu thương là điều nực cười, hay dù đã trưởng thành họ vẫn sợ ông bố như sợ cọp? Dù thế nào, cậu con trai út vẫn lớn lên với rất nhiều tình yêu thương mà không gặp trở ngại nào.

Đó là lý do tại sao con trai út của nhà Linga đã nổi danh ngay cả khi cậu ta còn chưa sinh ra. Khi lớn lên, danh tiếng đó không hề giảm sút trước tình yêu thương không thể chia cắt của người cha. Tuy nhiên, khi tiểu công tử còn rất nhỏ, những người sau lưng xì xào, bàn tán nhìn cậu ta với cặp mắt không kiêng nể nói đùa ông già lấy một tiểu thiếp trẻ tuổi và bị cô ta mê hoặc, nhưng khi cậu ta lớn lên một chút, họ lại đổi giọng: “Ông ta yêu thương cậu ta như vậy cũng là điều dễ hiểu.”

Đứa trẻ lớn lên nhận được tình yêu thương tràn trề của cha mẹ, quả là một đứa trẻ đáng yêu. Chỉ cần khuôn mặt xinh đẹp và đáng yêu giống mẹ, tính cách cởi mở, luôn tươi cười và tốt bụng là đủ để chiếm được thiện cảm của mọi người. Cậu ta thậm chí còn chu đáo và thông minh đến mức họ phải thở dài khen: 'Nếu có một đứa con xinh đẹp như vậy, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc yêu chiều nó hết mức'.

Đó là cậu út của nhà Linga.

Ngay cả Yuri Gable cũng đã nghe những lời đồn về người cậu út đó, không chi tiết lắm, chỉ là những tin đồn thất thiệt. Rằng cậu ta là một thanh niên tốt bụng và lịch sự, giống hệt mẹ mình, không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà còn xuất sắc đỗ vào được UNHRDO với điểm số cao nhất dù còn trẻ.

Nhưng điều Yuri Gable nghĩ đến đầu tiên khi khi nhìn thấy chàng trai trẻ đó, người anh đã nghe qua rất nhiều tin đồn.

Người ngoài cuộc thì biết gì? Cậu ta giống hệt cha mình.

Yuri đã được diện kiến cả cha và mẹ của chàng trai trẻ đó. Vào sinh nhật lần thứ 60 của Ling Huirong, dù không được mời nhưng ngày anh tình cờ ghé qua lại là ngày tổ chức bữa tiệc mừng thọ. Cũng đã gần chục năm rồi.

Lúc đó, khi ghé qua do có việc với người con trai cả của Ling Huirong, anh vô tình bị kéo vào tham dự buổi chiêu đãi mới thoát ra được. Sau đó, anh đứng từ xa và đã nhìn thấy. Bà ta là người phụ nữ được cho là đã lọt vào mắt xanh của một người đàn ông ngoài 50 lúc mới đầu 20 và lên xe hoa ngay vào lúc đó. Anh chắc chắn bà rất xinh đẹp. Mặc dù lúc đó đã ngoài 30 nhưng gương mặt trẻ trung như thiếu nữ lại thanh khiết, dịu dàng như đóa hoa mẫu đơn trong mưa, lộ ra vẻ u sầu làm say lòng người. Và người đàn ông 60 tuổi ngồi ngay bên cạnh, ngay cả khi nhìn từ xa, anh cũng nhận ra 'người đàn ông đó là chủ nhân của nơi này'. Thứ khí thế áp đảo đó. Ông ta như một con hổ đeo mặt nạ người đang ngồi ở đó.

Quả thật với mức đó thì có thể gọi là chủ nhân của gia đình này rồi, Yuri nhớ lại và gật đầu lia lịa.

Và, bất kể nhìn như thế nào, chàng trai trẻ trước mặt anh giờ đã hoàn toàn trưởng thành. Ít nhất đó là nhận xét của Yuri Gable.

Anh có thể hiểu tại sao họ bảo cậu ta giống mẹ. Nếu nhìn kỹ vào các đặc điểm trên khuôn mặt sẽ thấy vẻ ngoài xuất sắc đã được di truyền nguyên vẹn. Nhưng khác với người mẹ có khuôn mặt đượm buồn như đóa cẩm tú cầu ướt đẫm trong cơn mưa lặng lẽ của tháng 5, người con trai như đóa hoa mẫu đơn nở rộ dưới nắng vàng. Mặc dù đó là một chàng trai dễ thương, đáng yêu, nhưng anh cảm thấy vẻ đẹp đó thật nguy hiểm.

Vẻ ngoài được thừa hưởng từ người mẹ nhưng bên trong chứa đựng khí chất củangười cha. Nhưng hoa thì vẫn là hoa, nhưng khác với người mẹ có nét nhu nhược rụt rè, người con trai lại mang trong mình tính cách của một người cha dữ như hổ. Đó là lý do tại sao anh có cảm giác đột nhiên bất an.

Không, thực sự nguy hiểm.

Yuri Gable cảm thấy như bị kim độc đâm vào trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi đôi mắt đen láy lướt qua mình hoàn toàn vô tâm, trong lòng anh nao núng.

Khó khăn rồi đây.

“Vẫn xinh đẹp như như lúc còn nhỏ……”

Người đàn ông đi trước vài bước liếc nhìn lại Yuri đang vô thức lẩm bẩm một mình. Yuri nhanh chóng lắc đầu và giả vờ như không nói gì. Người đàn ông sau đó chuyển sự chú ý của mình trở lại phía trước. Bất kể ai đó nói gì phía sau, đó không phải là điều quan trọng lúc này. Thật ra, chẳng ai còn tâm trí nào để lo về bất cứ điều gì khác.

Yuri thở dài. Người đàn ông Đức đang đối đầu với chàng trai trẻ thông minh đang đứng trước mặt anh cũng là một con người nguy hiểm. Đến mức anh ta thậm chí không thể được gọi là con người.

Nhưng không biết vì sao, cậu ta mặc dù không kiêu ngạo như người đàn ông này, nhưng lại vẫn phảng phất vẻ nguy hiểm.

Thật không may, Yuri rất có tài. Nếu không, anh đã không được Kyle tin tưởng đến thế khi làm việc trong ngành này.

Thật ra anh khá may mắn. Không thể gọi là xui xẻo, nhưng anh tự cho mình là người may mắn. Mọi chuyện đang diễn ra rất tốt đẹp. Lần này, bất chấp yêu cầu tìm một thiên tài hiếm có, anh đã lang thang khắp nơi để tìm kiếm dù chỉ là một sợi tóc tại mọi xó xỉnh của thế giới.

Sự may mắn đó thực tế là do trực giác tuyệt vời của anh đang mách bảo. Rằng tình hình có vẻ không được tốt cho lắm.

Chà, nếu bất cứ ai quen biết những người ở đây nhìn thấy cảnh này, họ sẽ nói điều tương tự. Đó là một tình huống rất tồi tệ.

Rõ ràng là nguyên nhân của tất cả tình huống này là một người đàn ông châu Á đang đứng giữa hai người họ với vẻ mặt khó hiểu.

Jeong Tae-ui là em trai duy nhất của vị thiên tài mà họ đang tìm kiếm bấy lâu, và là người có thể kéo dài tính mạng của mình nếu có thể tránh xa vị người Đức kia, là bạn đồng hành của Riegrow.

Cho đến khi họ đến hòn đảo này, Yuri đang tận hưởng khoảng thời gian yên bình và tách biệt với thế giới bên ngoài, theo cách riêng của mình.

Theo yêu cầu, gần một năm đã trôi qua kể từ khi anh lang thang khắp thế giới để đuổi theo dấu vết của thiên tài Jeong Jae-ui, người đột nhiên biến mất vào một ngày nọ. Trong lúc đó, anh phiêu bạt đủ địa phương hẻo lánh, hiện tại rốt cục đã nắm được manh mối với một sự tự tin nhất định, anh đi tới hòn đảo này. Yuri, luôn thận trọng trong công việc, tất nhiên nhận thức rõ về khả năng Jeong Jae-ui có thể không ở trên đảo, nhưng với hơn một nửa khả năng cậu ta đang trốn ở đây — hoặc bị ẩn giấu đi.

Bây giờ, công việc này đang có dấu hiệu kết thúc, và Yuri cảm thấy rất tốt. Vốn dĩ biểu cảm của anh đã rất it nên cảm xúc không thể hiện ra trên mặt, nhưng từ khi đến hòn đảo này, anh luôn tận hưởng cảm giác nhàn nhã, thoải mái. Không phải chỉ vì mọi thứ dường như như chậm lại ở đây. Đây không phải là một hòn đảo sao? Một hòn đảo. Một vùng đất được bao quanh bởi biển rộng lớn anh muốn ghé thăm ngay cả khi phải bỏ tiền túi ra.

Khi công việc này kết thúc—sau khi tìm được Jeong Jae-ui—hợp đồng với T&R sẽ kết thúc. Giấy tờ gia hạn hợp đồng cũng đã nhận được vài ngày trước, và một số nơi khác đánh giá cao năng lực của Yuri Gable đã bày tỏ ý định muốn ký hợp đồng với anh.

Anh vẫn chưa quyết định sẽ đi nơi khác hay gia hạn hợp đồng với T&R, dù sao thì sau nhiêm vụ này, Yuri sẽ nghỉ ngơi trên đảo ít nhất một tháng. Chỉ cần nghĩ đến những tháng ngày được hòa mình vào biển cả, không phải lo toan về gánh nặng công việc là lòng anh lại háo hức.

Bắt gặp hai người này ở đây, đã khiến Yuri linh cảm sự yên bình sẽ sớm kết thúc.

Em trai của ông chủ, Ilay Riegrow, và em trai của mục tiêu, Jeong Tae-ui.

“Hân hạnh được gặp. Tôi là Jeong Tae-ui”.

Khi chúng tôi đến sân bay Dar Es Salaam để đón họ, Yuri cẩn thận quan sát chàng trai trẻ đang bắt tay với anh. 

Thì ra đây chàng trai được cho là vị thần may mắn trong lời đồn. 

Một tin tức khá nổi không lâu về trước, tên điên Rick đã lật tung cục tình báo T&R để kiếm một người, và hắn ta lúc đó điên loạn chẳng khác gì một con hổ đang giận dữ cả. Mọi người bàn tán không biết kẻ nào khiến hắn tức giận rồi đột nhiên biến mất, và không biết kết cục của người đó ra sao. 

Một thời gian sau Yuri biết được rằng hắn đã tìm ra người đó. Thực ra thì đó là một sự cố khá thú vị, tuy nhiên anh cũng không quan tâm cho lắm bởi anh nghĩ nó chẳng liên quan gì đến nhiệm vụ của mình cả. Tuy nhiên không thể không nghe ngóng chúng bởi vì hai nhân vật chính đó đang cùng đến Seringe. 

Em trai Jeong Jae-ui? Đi cùng Rick? Có thật là cơ thể cậu ta còn nguyên vẹn không vậy?

Cũng không phải không có lý khi nghe được tin đó từ James. Tôi khá ngạc nhiên khi chàng trai đó vẫn nguyên vẹn khi mà được Rick tìm thấy trong cơn thịnh nộ điên cuồng như thế. 

Dù bị Rick tìm thấy mà vẫn bình an, tôi khá ngạc nhiên trước sự may mắn của hai anh em họ. 

Dù sao đi nữa, thì hai người xuất hiện ở sân bay Dar es Salaam trông cũng rất bình thường, chỉ vài ngày sau Yuri đã dẫn họ đến Seringe. 

Chàng trai may mắn đó vẫn an toàn sau khi bị Rick quấn lấy, nhưng có vẻ tối đó vận may của cậu ta không được tốt cho lắm. Không, anh không thể đoán được điều đó là tốt hay xấu nữa, nhưng có vẻ nghiêng về mặt xấu nhiều hơn. 

Anh cũng biết rằng Riegrow quan hệ tình dục không phân biệt nam nữ. Vậy nên anh cũng không quá ngạc nhiên khi thấy họ đang làm tình với nhau vào cái ngày họ đến đây. Yuri đã quen với việc Riegrow làm tình với ai đó, anh chỉ nghĩ chàng trai kia thật đáng thương. 

Tuy nhiên chính cậu cũng bất ngờ khi mình lại cảm thấy chàng trai đó tội nghiệp. 

Vào một buổi chiều nhàn nhã, sau khi tắm biển xong, cậu đã thấy chàng trai đó đang trải một tấm bản đồ trông rất sơ sài lên chiếc bàn ở ngoài sân và quay chiếc bút trên tay. Cùng lúc đó, tôi thấy Riegrow đang ngồi cạnh đó nhìn chàng trai rất chăm chú. 

Ánh mắt Riegrow đang hướng về phía chàng trai trẻ trông rất bình thường kia, đôi mắt cong lên hưởng thụ như một chú mèo đang sưởi nắng vậy, ánh mắt cứ chăm chú không rời. 

“.....”

Anh thấy tâm trạng khá tốt vì thấy mình đã đoán đúng được tình hình của chàng trai đó lúc này. Có vẻ như bạn đồng hành sẽ đi cùng cậu ta trên con đường kế tiếp đã được quyết định. 

Trong một khoảnh khắc, Yuri cảm thấy tiếc cho chàng trai đó, nhưng lại nhanh chóng phủ nhận. Tôi nghĩ cậu ta là một người lạc quan và vui vẻ, nên chắc sẽ thấy ổn dù ở hoàn cảnh nào đi chăng nữa. Không có luật nào yêu cầu phải bất hạnh nếu không gặp may mắn cả. 

Yuri đã quyết định sẽ đợi chàng trai đoàn tụ cùng anh mình rồi mới kết thúc công việc này. 

Nhưng thời điểm đó tôi lại không biết rằng sẽ có một biến số xuất hiện trong cuộc đời mình. 

“Cuối cùng cũng tìm được anh rồi. Em đã đi khắp nơi nhưng chẳng nghe được tin tức gì từ anh. Thật may vì cuối cùng cũng tìm thấy.”

Yuri tặc lưỡi khi thấy một thanh niên lạ cất giọng khi đang hướng về phía Riegrow và Jeong Tae-ui. Không có gì thay đổi trên khuôn mặt thờ ơ của Jeong Tae-ui nhưng có vẻ bây giờ cậu ta đang cảm thấy lúng túng lắm đây. 

Anh biết có rất nhiều người đang theo dõi họ. 

Ngay khi vừa đến hòn đảo, Anna-bà chủ trọ nơi họ đang ở, đã phát hiện rằng có ai đó đang bí mật tiếp cận họ khi một người họ hàng không thân thiết của bà đã dò hỏi vị khách nào đã đến đây. Tôi có thể dễ dàng tìm ra đó là người nào, đã sống ở đây bao lâu, sao lại biết rằng có người đến đây dù không ai tiết lộ. 

Không biết kẻ đang theo dõi là ai? Từ lúc Riegrow và Jeong Tae-ui đến đây, hay là từ lúc biết được tung tích của Jeong Jae-ui ở đây. Nhưng có lẽ chàng trai này là người muốn biết tung tích của Jeong Tae-ui - người có giá trị rất lớn, hoặc cũng có khả năng người đó đang nhắm đến Ilay Riegrow - tên khốn reo rắc hận thù ở khắp thế giới. 

Khi Yuri nhận được danh sách những vị khách đến Seringe, anh đã nhìn thấy cái tên của con út nổi tiếng nhà họ Ling, và nghe được rằng gia tộc họ Ling cũng đang nhắm tới bộ não thiên tài của Jeong Jae-ui. Tôi nghĩ mục tiêu của họ có lẽ là Jeong Jae-ui. 

Không chỉ một hai người hay những gia tộc quyền lực như nhà họ Ling đang nhắm đến anh ta. Vậy nên tôi nghĩ mình lên hành động cẩn thận, nhưng tôi cũng không cần quá lo lắng về nó. 

Nhưng khoan….

"Này nhóc. Người này là của tôi. Không phải của cậu.”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Riegrow như đe dọa chàng trai trẻ, Yuri lần lượt liếc cả ba, bối rối dù vẻ mặt vẫn thờ ơ.

Yuri Gable vừa nhanh trí vừa nhạy bén, và thậm chí cho đến thời điểm này, anh không ngu ngốc đến mức không hiểu họ đang nói về điều gì. Tuy nhiên, vẫn cảm thấy không hiểu hoàn toàn.

‘Đúng là còn sống thì mình sẽ trải qua đủ thứ kỳ lạ và bất ngờ, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ thấy Riegrow và cậu út của nhà họ Linga tranh giành một người đàn ông ngay trước mắt.’

Chuyện này không đến mức kinh ngạc vì anh không bao giờ biết chuyện gì sẽ xảy ra trên đời, nhưng nó đúng là hơi khó tin.

Loại bầu không khí hung bạo này là gì vậy. Hai người đàn ông có thể có được mọi thứ từ khắp nơi trên thế giới nếu họ muốn, và một người đàn ông bình thường đang lẩm bẩm ‘Trời ơi' ở đằng kia.

Yuri thầm nghĩ trong khi đóng vai một khán giả từ xa giống như một bao tải gạo không ai thèm ngó ngàng đến, dù anh đứng cùng một chỗ với ba người đó. Anh đã quan sát mọi thứ.

Tuy nhiên, có vẻ như Yuri không phải là người duy nhất chết lặng. Ngay trước mặt họ, Jeong Tae-ui cũng đang nhìn họ với vẻ mặt khó hiểu. Ánh mắt ủ rũ tập trung vào cậu con trai út nhà Linga, nhưng có vẻ như cậu ấy vẫn không thể đoán ra chính xác cậu út đó là người như thế nào. Cậu ấy dường như đang nhìn chằm chằm vào người trước mặt, tự hỏi đó phải là người mình đã quen biết hay không. Như đã bị khuôn mặt xinh đẹp đó đánh nhẹ vào sau đầu.

Yuri lại nhìn cậu con trai út nhà Linga.

Cậu ta vẫn thật xinh đẹp. Đôi mắt đẹp ấy ẩn rất kỹ dưới khuôn mặt tươi cười cùng nụ cười rực rỡ, và mặc dù nhìn bao nhiêu cũng giống cha cậu ta, nhưng vẻ ngoài đó phải công nhận là cực đẹp, giống như có thể mê hoặc bất kỳ người phụ nữ hay đàn ông nào cậu ta muốn.

Nhưng Jeong Tae-ui đã bị cái người là con hổ con đội lốt kia, lừa sao?

Chàng trai trẻ tên Jeong Tae-ui đó có vẻ khá nhanh trí, nhưng thật ngạc nhiên là cậu ấy không hắn được như vậy. Hoặc có lẽ đã bị khuôn mặt tươi cười của cậu út nhà Linga, thứ mà anh chưa từng thấy bao giờ, mê hoặc. … … Đánh giá từ bầu không khí của ba người đó, có vẻ như là vế sau.

Trước khi Yuri có thể phản ứng, Jeong Jae-ui đã quá bối rối trước tình huống này. Có vẻ như nếu tình trạng ngớ ngẩn này kéo dài lâu hơn, chắc chắn sẽ trở thành vấn đề đau đầu trong tương lai.

Anh muốn liên lạc với nhà Linga ngay lập tức và nói, 'Hãy mang công tử "lá ngọc cành vàng" này về đi', nhưng bây giờ theo như anh thấy, điều đó là không thể. Anh không biết lão gia nhà Linga đó biết hiểu chính xác huống này đến mức nào, nhưng có vẻ như ông ta chỉ biết đứa con út quý giá của mình đang làm điều gì đó tồi tệ ở đâu đó. Anh thấy có nhân viên bảo vệ đi theo.

“.......”

Yuri kiểm tra khẩu súng nhét trên áo ngực. Một xạ thủ, lúc này đang nhắm vào đầu họ từ xa, sẵn sàng bắn xuyên qua gáy họ. Hắn ta tỏa ra sát khí như sẽ bóp cò dù họ chỉ nhấc một tay lên.

Điều ước của Yuri muốn đi đến một giải pháp hòa bình bằng cách nào đó dường như không thành hiện thực. Ngay sau đó, cậu út rút súng ra và chĩa vào Riegrow.

“Riegrow... Chết đi."

Đó không phải là một lời đe dọa cũng không phải cảnh báo. Theo nghĩa đen, đó không là gì khác hơn là một lời báo trước những gì sắp xảy ra. Giọng nói trầm lặng và trong trẻo như đôi mắt của chàng trai trẻ đó, cho anh thấy rõ tình thế. Cùng lúc đó, ánh mắt của Riegrow hơi nheo lại.

Nguy hiểm.

Đèn cảnh báo nhấp nháy trong đầu Yuri.

Và tại thời điểm này, Yuri phải đưa ra quyết định. Anh sẽ đối đầu với nhà họ Linga, hay sẽ để hai người này gây thêm rắc rối?

Sẽ không có sự lựa chọn thỏa đáng nào cho một cuộc xung đột lớn xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Nhưng một khi quyết định được đưa ra, anh hành động rất nhanh chóng.

Yuri rút súng ra và bóp cò. Hướng về công tử "lá ngọc cành vàng" của nhà họ Linga.

Đùng ── Tiếng súng vang lên, cùng với mùi thuốc súng từ khẩu súng trên tay Yuri. Khẩu súng đã được lắp ống giảm thanh từ trước chỉ phát ra một âm thanh nhỏ và buồn tẻ.

Đồng thời.

Không la hét hay rên rỉ, chàng trai trẻ nhìn Yuri với khuôn mặt hơi ngạc nhiên, như thể mới lần đầu tiên nhìn thấy một người đứng đó. Đôi mắt của chàng trai trẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Yuri trong giây lát, như thể một tảng đá ở đó đã giơ súng lên, và khoảnh khắc tiếp theo, cơn giận bùng lên khủng khiếp, như đang chửi mắng một kẻ tự phụ đã can thiệp vào việc của mình.

“....._.”

Anh vô thức nao núng, mặc dù cử chỉ đó rất nhỏ, không ai có thể nhận ra. Đây có phải là cảm giác khi vô tình đụng độ một con thú hung dữ không?

"Giết đi." Riegrow lầm bầm bất cần.

Bằng cách nào đó, tương lai có vẻ không suôn sẻ, nên người này không biết Yuri đang thở dài trong lòng như thế nào, và không ai nghĩ mạng hắn ta được cứu nhờ sự can thiệp của Yuri—kể cả chính bản thân anh.

Phải, nếu anh không bắn vào cổ tay của thanh niên đó và bắn bay khẩu súng cậu ta đang cầm, nếu thanh niên đó thực sự bắn Riegrow, hắn ta đã giết chết thanh niên đó rồi. Hắn ta thậm chí không nghĩ về cuộc phản công đáng sợ của nhà họ Linga theo sau đó. Bởi vì hắn ta là một người đàn ông bình tĩnh làm ra những chuyện khủng khiếp không cần thiết như vậy.

Yuri thẳng thừng đáp lại, muộn màng nghi ngờ những gì mình đã làm có phải là khôn ngoan hay không.

“Tự anh đi làm một việc mạo hiểm như vậy đi. Tôi không có ý định gây thù chuốc oán với Gia tộc nhà họ Linga đâu.”

Riegrow liếc nhìn Yuri và khịt mũi. Thật buồn cười ngay cả khi Yuri nói câu đó sau khi đã bắn vào cậu út vàng ngọt của nhà đó.

“Tôi nghĩ anh đã sai rồi.”

“Không, dù sao thì tôi cũng đã mạo hiểm mạng sống của mình rồi.”

Bất kỳ ai trong ba người đều rõ ràng họng súng của xạ thủ đã được nhắm chính xác vào đầu anh. Nếu ngón trỏ ở xa kia chỉ di chuyển một chút thôi, anh sẽ phải nói lời tạm biệt với thế giới này.

… Không có gì phải xấu hổ cả.

Không có hối tiếc, bầu trời xanh thẳm và biển xanh như ngọc này.

Nếu là nơi tan thành biển cả, anh có chết cũng vui. Nếu được chôn mình trong vùng biển đẹp đẽ ấy, anh không thể mơ ước gì hơn. Tuy nhiên, dù may hay rủi, có vẻ như ngay bây giờ, điều ước đó sẽ không thành hiện thực . Ngay cả khi ánh mắt đáng sợ của chàng trai hướng về phía Yuri, anh chưa cảm thấy viên đạn xuyên qua sau đầu mình.

"Cái mẹ gì vậy? Muốn chết hả, đồ khốn?”

Lời nguyền rủa tuôn ra từ khuôn mặt đẹp đẽ của chàng trai trẻ đó. Không chỉ là lời nói, mà là ánh mắt lạnh lùng, tựa hồ thật sự sẽ giết anh. Trong khi Yuri, người đã đoán trước được điều đó dù trong lòng đầy oán thán, do dự không biết phải trả lời như thế nào, thì Jeong Tae-ui đã lo âu hỏi han chàng trai trẻ.

“Xinlu, em có bị thương nặng không?”

Vào lúc đó, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đôi mắt hung dữ của chàng trai trẻ đột nhiên biến thành đôi mắt của một chú cún con đáng thương và buồn bã. Biến đổi trắng trợn đến mức Yuri đang theo dõi, cảm thấy mình điên rồi.

“Đau quá, Hyung. Em nghĩ cổ tay bị gãy xương rồi. Đau quá.”

Giọng run run như muốn bật khóc bất cứ lúc nào, và Yuri ngậm miệng lại.

Quả vậy, đó là cách cậu ấy bị đánh lừa.

Nếu một đóa hoa run rẩy khóc lóc thì có mấy người đàn ông không xiêu lòng. Tuy rằng đóa hoa mỹ lệ đó là một người đàn ông.

Đằng sau Jeong Tae-ui, người đã đến gần chàng trai trẻ và kiểm tra cổ tay cậu ta, Yuri hạ súng xuống. Và anh cảm thấy sự hiện diện của xạ thủ từ xa. Jeong Tae-ui, người đã nhận thức rõ ràng những mánh khóe của chàng trai trẻ nhưng vẫn thương tiếc nhìn cổ tay của cậu ta, hẳn cũng đã biết xạ thủ đang thực sự nhắm vào chính mình.

Lần này, Yuri xem như một bên thứ ba. Nói chính xác, anh đang nhìn chàng trai trẻ, Ling Xinlu.

Nếu bị buộc, cậu ta định sẽ giết Jeong Tae-ui. Bảo rằng nếu không thể nắm trong tay, cậu ta không thể để người kia rơi vào tay bất cứ ai. Với khuôn mặt của một kẻ thống trị kiêu ngạo và tự cho mình là đúng.

“Em đã cố gắng dùng vũ lực đưa anh đi. Nếu không được, thà em mang xác anh về với em.”

Chàng trai trẻ lẩm bẩm một mình, hoặc như thể vẫn đang băn khoăn không biết phải làm gì, nhưng cuối cùng lại mỉm cười với Jeong Tae-ui. Đó là một nụ cười dễ thương và đáng yêu như mọi khi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp