Mật Danh Anastasia

C9: Vol 1.8 Là hắn ta


2 tuần

trướctiếp

 

 Ngay khi bước vào phòng khách sạn, Taekju đã thấy chiếc túi đến trước. Anh cởi áo ra và đi về phía phòng tắm. Ngay khi bước vào buồng tắm, anh kéo vòi sen. Nước nóng trên đầu trút xuống ào ào. Tựa vào tường và để nước xối xuống trong một lâu. Anh cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ.

Đồng ý với lời giải thích của phía cảnh sát rằng việc bị bắt cóc ngay khi đến Nga là hành động của thế lực có ác cảm với hợp đồng cơ sở năng lượng. Không còn nghi ngờ gì về nó.

Tuy nhiên, điều không thể hiểu được là chính đôi giày da cá sấu xuất hiện tại hiện trường. Rốt cuộc thì người đó là ai, xuất hiện với mục đích gì ở đó? Cuối cùng, anh nhận được sự giúp đỡ từ hắn ta, nhưng thật khó để tự tin xác định hắn là đồng minh. Ngay từ đầu đã không có ý định gây hại bản thân Kwon Taekju hay là vì cảnh sát vừa mới đến nên đã không thể làm gì được.

Chỉ cần biết việc hắn ta ở phía sau lưng thôi cũng đủ nghẹt thở rồi. Taekju không thể di chuyển được một chút nào. Bên cạnh có một con cá sấu thì nó sắp xé xác ra từng mảnh nếu mắc bất kỳ sai sót nào. Anh cảm thấy như bị đẩy vào một thế giới hoang dã hoàn toàn mà không thậm chí còn không mặc bộ giáp bảo hộ nào.

Đây là lần đầu tiên anh không dám đối đầu. Anh cố gắng đấu tranh với quyết tâm sống sót nhưng lại bị dễ dàng khuất phục đến mức không thể tin được. Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ta quyết định và tấn công Kwon Taekju.

Đôi giày cá sấu mũi nhọn, mùi xì gà, giọng nói thản nhiên và tính bạo lực không do dự. Bạo lực không chỉ đơn thuần là trấn áp đối phương. Nó gần như là quá trình chuyển dần thành nỗi sợ hãi và hủy diệt mọi thứ.

Taekju vừa cắn răng hàm vừa lắc đầu. Anh cố gắng rũ bỏ những tưởng tượng dai dẳng bám theo. Nếu cứ tiếp tục nghĩ về ký ức không tốt thì nên rũ bỏ nó càng sớm càng tốt.

Anh định tắm nhanh nhưng băng bó quấn quanh cánh tay bị lệch đi một chút. Không suy nghĩ gì lâu và tháo băng bó cứng nhắc ra. Cổ tay bị tuột ra cứng đờ, nhưng không đau đến mức không chịu được.

Anh gỡ lớp mặt nạ trên mặt xuống. Khuôn mặt lạnh lùng của của anh ấy thế chỗ. Rửa mặt và gội đầu nhanh chóng.

Ngay khi ra ngoài, anh đã mở túi xách ra. Trong chiếc túi cũng bị va vào chỗ này chỗ kia như Kwon Taekju, đồ đạc lẫn lộn và lộn xộn. Khi chạm vào các nhánh quần áo ở phía trên cùng, có thể nhìn thấy máy cạo râu, máy chơi game, đồng hồ, máy tính bảng và máy ảnh. Anh xếp thành chúng hàng và lấy ra một tua vít nhỏ từ hộp dụng cụ cầm tay. Trong nháy mắt, bắt đầu tháo rời từng đồ vật rõ ràng là đồ mới.

Lấy các bộ phận cần thiết ra khỏi mỗi bộ phận và lắp lại. Anh lắp thành thiết bị nhỏ được hoàn thành kết nối với điện thoại di động dùng cho công việc. Nó là một thiết bị tiên tiến sử dụng mạng viễn thông trong khách sạn, thay đổi IP định kỳ và ngăn chặn các vụ nghe lén hoặc hack. Cắm vào máy tính xách tay và khởi động lên.

Nhập mật khẩu và chờ một chút. Ngay lập tức xuất hiện một màn hình nền bình thường. Trong vô số các biểu tượng, anh click vào tin nhắn SNS thường được sử dụng để chạy chương trình. Ngay khi đăng nhập, biểu tượng của Cơ quan Tình báo Quốc gia đã hiện lên và nhanh chóng kết nối với trụ sở chính. Ngay sau đó, trưởng phòng Lim vừa xuất hiện trễ trên màn hình anh vừa phàn nàn. Nếu có bất mãn thì với Kwon Taekju có đầy ra.

“Nếu đã ngụy trang thân phận thì sao không chọn gì đó an toàn một chút đi.”

- Phải có giá trị để bị bắt cóc thì mới được gặp những người cao quý chứ.

“Nghe có vẻ như ông đã biết rõ nhỉ?”

Lẽ nào lại như vậy. Anh đã hy vọng cũng có thể như vậy. Vì là đặc vụ xuất sắc nên anh tin là dù có mối nguy cơ nào đi chăng nữa thì cũng sẽ sống như bây giờ. Dù sao thì lời nói cũng trôi chảy. Taekju hỏi với khuôn mặt không hài lòng.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Rõ ràng là ông đã nói là sẽ đến đón tôi ở Gazprom mà.”

- Đúng vậy. Phía đó đã liên lạc với tôi là sẽ gửi người đến sân bay.

“Có chắc là liên lạc từ Gazprom không?”

- Tôi đã nói vậy mà? Suýt nữa thì bị lộ danh tính. Bên đó dù có chờ bao lâu thì cậu cũng không xuất hiện và ngay lập tức gọi điện cho trung sĩ Itochu mà. Khó khăn lắm mới xoay sở để xoay vòng và chặn nó. Nghe nói máy bay vì sự náo loạn nên không thể đến đúng giờ phải không? Có vẻ như vì việc đó mà phía Gazprom bị nhầm lẫn. Một người phương Đông nhập cảnh trước cậu đã mạo danh Hiro Sakamoto. Sau này tôi mới biết người đó không phải là Hiro Sakamoto trong thời gian cậu đã bị một bọn giả mạo bắt cóc.

Đúng vậy, việc bắt đầu rối tung lên từ máy bay. Vì người Nga say rượu hành hạ. Sau khi ra khỏi cổng muộn, thì gặp Vasily giả vờ là nhân viên của Gazprom.

“Nhưng mà trễ hơn dự kiến nhiều nhỉ?”

“Trong máy bay có một vụ náo loạn nhỏ”

“Lại có khách say nào gây náo loạn à?”

“....Làm sao mà ông biết được?”

Sao mà không biết. Vì cùng một phe nên mới biết rồi. Quả nhiên Vasily, anh đã giết anh ta một cách dễ dàng. Anh cau mày trong khi nắm đấm trong phút chốc tăng vọt. Bởi vì cổ tay bị lạnh cóng.

Taekju nhìn chằm chằm xuống cánh tay phải. Ở chỗ bị tên giết người kia nắm vẫn còn vết bầm bị đọng máu. Nỗi hoang mang trong khoảnh khắc đối mặt với hắn lúc trước còn đè nén giờ sống lại. Dù thế nào thì cũng phải làm sáng tỏ danh tính của tên này. Nếu không làm được, dường như anh sẽ nhớ lại cảm giác khuất phục như một kẻ ăn xin.

Kwon Taekju kể với trưởng phòng Lim về kẻ giết người đó. Taekju sẽ mượn năng lực thông tin của trụ sở chính. Tuy nhiên, trưởng phòng Lim đã phản ứng khá chậm. Xem nào. Đúng là nếu không nhìn thấy mặt thì không có cách nào để xác nhận người đó là ai cả. Anh nói về 4000 bao xì gà được bán mà mình đã tìm hiểu riêng. Người mua tối đa là 4000 người. Hơn nữa, đôi giày của hắn ta là sản phẩm giới hạn.

Kwon Taekju mở miệng nhưng lại nhanh chóng im lặng. Điều đó không sai.

- Từ ngày đầu tiên đã vất vả thế này thế kia rồi nhỉ? Ngay cả sự an ủi của trưởng phòng Lim, anh cũng chỉ gật đầu một cách lạnh lùng. Trưởng phòng Lim bấy giờ từ lúc quan sát cúi người lên phía trước.

-Dù có ưa thích làm việc một mình đến đâu, nhưng từ đầu đã lung tung như vậy thì sao tôi có thể yên tâm từ xa được chứ.

Đột nhiên ông ta nói những lời phiền phức không lý do. Tiếp tục nói thế làm gì. Không có dấu hiệu tốt đẹp cả.

- Tôi đã tìm một người để giúp đỡ cậu đấy.

“Ông đâu có nói vậy từ đầu?”

Taekju cau mày. Nhiệm vụ này là nhiệm vụ đơn độc của Kwon Taekju. Anh không nghe thấy chuyện có đối tác cho đến trước khi khởi hành.

Nhưng giờ đây, sau khi đến đây, ông ta mới lặng lẽ tiết lộ điều đó. Một con người giống như kẻ lừa đảo. Taekju nhìn chằm chằm vào màn hình. Trưởng phòng Lim tiếp tục không quan tâm và nói tiếp.

- Người đó có hiểu biết về địa lý khu vực ở đó cũng như lộ trình di chuyển của sức mạnh và tiền bạc. Sẽ hữu ích lắm. Theo tình hình hiện tại, khoảng ngày mốt, chúng ta sẽ thử liên hệ ở phía đó trước. Tôi sẽ gửi hình ảnh của người đó vì vậy hãy kiểm tra kỹ càng nhé.

Ông ta chỉ trơ trẽn nói những gì ông ta muốn nói. Rồi nghĩ ra cái gì đó và, ah một tiếng.

- Từ ngày mai cậu sẽ gặp trực tiếp những người có liên quan đến hợp đồng, vì vậy hãy tìm hiểu kỹ về công trình LNG.

Thông tin liên lạc đã bị ngắt trước khi Kwon Taekju đáp lại. Một tập tin liên tiếp gửi đến. Từ trưởng phòng Lim. Taekju mở file đính kèm với biểu cảm không hài lòng. Ngay sau đó, nội dung chi tiết của hợp đồng giữa Nga và Nhật Bản và các tài liệu liên quan đến việc xây dựng cơ sở LNG đã xuất hiện thành file PDF có dung lượng 527 trang.

“......”

Kwon Taekju quét qua tài liệu dày đặc đầy chữ viết nhỏ, bỗng dưng anh quay đầu nhìn lại. Một chiếc giường thoải mái không có một nếp nhăn đang quyến rũ anh. Tuy nhiên, anh không có sự lựa chọn.

Thở dài một hơi đến mức vai bị rũ xuống và đứng dậy. Mở minibar và lấy một chai bia ra. Tu một hơi hết khoảng một nửa chai bia và sau đó quay trở lại bàn. Vừa ngồi vào chỗ vừa hít một hơi thật sâu. Vận may sự nghiệp học tập hiểm hói lắm mới trở lại trong một thời gian dài.

         -------------------------------------------------------------------

 Kwon Taekju đang ngồi ở nhà hàng kiểu Âu với vẻ mặt cực kỳ chán nản. Tại đây là nơi các nhân vật chủ chốt của cả hai nước Nga và Nhật Bản sẽ tận hưởng bữa tiệc trưa. May mắn thay, các quan chức phía Nhật Bản đã không có bất kỳ nghi ngờ nào. Vốn dĩ không có việc gì phải đổ dồn sự quan tâm vào một trung sĩ tầm thường cả. Sau khi kết thúc bữa tiệc trưa hôm nay một cách yên ổn và chỉ cần tham dự bữa tiệc chúc mừng được tổ chức vài ngày sau. Ngay khi anh bước vào nơi có các nhân vật quan trọng trong giới tài chính tụ tập, vở kịch của Hiro Sakamoto sẽ kết thúc.

 Anh nhìn vào đồng hồ đeo tay. Thời gian ăn trưa được hẹn là giữa trưa. Tuy nhiên kim phút đã vượt qua '12' và hướng về '6'. Những người đến đúng giờ đã giữ vị trí một cách gượng gạo trong gần 30 phút. Đó là do đại diện của Gazprom vẫn chưa đến. Nhân viên nghiệp vụ của Gazprom đã liên tục gọi điện xác nhận đến công ty. Hình ảnh lúng túng khi không thể ngồi đàng hoàng của anh ta trông thật đáng thương.

 “...Anh Sakamoto ?”

 Do bị thu hút bởi cảnh tượng phân tâm đó nên anh bỏ lỡ câu hỏi của quan chức phía Nga.

 “Vâng? Tôi xin lỗi. Anh đã nói gì...”

 “Tôi nghe nói anh đã gặp rắc rối vào ngày nhập cảnh. Anh không sao chứ?”

 “À, vâng. Cảnh sát Nga đã đến đúng lúc, và tôi đã bình an vô sự rồi đây. Anh cảnh sát đã tử tế đưa tôi về chỗ ở.”

 “Tôi rất xin lỗi vì đã để anh phải trải qua việc này như thế này”

 “Không, anh đừng thấy có lỗi về việc này.”

 “Đáng lẽ tôi phải chú ý hơn, nhưng tôi không có mặt mũi nào cả. Đúng hơn là tôi nên cẩn thận hơn, nhưng điều đó thật xấu hổ.”

 Một câu trả lời kinh tởm nhưng không hề có ánh mắt đáng xấu hổ nào. Dù đã nói là không sao nhưng đối phương không ngừng xin lỗi. Ngay sau đó, các đoàn Nhật Bản bắt đầu cúi đầu cùng nhau.' Chúng tôi xin lỗi vì đã làm bạn lo lắng, không có gì phải lo cả vì đó là sơ suất của chúng tôi, bạn xin lỗi, tôi xin lỗi, loạn hết cả lên rồi.

 Trong lòng bỗng nhiên trở nên khó chịu. Taekju đứng dậy, ánh mắt của các đại biểu hai bên đổ dồn về phía anh. Kwon Taek Ju, người định trốn ra ngoài, cười gượng gạo và mong sự thông cảm.

 “Xin lỗi một chút.”

 Anh giả vờ phải rửa tay và đi ra ngoài. Ngay khi đóng cửa, anh thở dài. Đang tháo cà vạt ra thì ngừng lại. Một nhân viên nghiệp vụ của Gazprom vẫn đang gọi điện thoại thúc giục bên lối vào. Anh ta có một giọng điệu khá bực tức, nhưng anh ta đã giữ nguyên giọng nói của mình và thúc giục đối phương đang nói chuyện điện thoại.

 “Đại diện đâu? Ngài đã đi chưa? Ai mà dám cản trở ngài ấy!”

 Anh ta lặng lẽ đi qua Taekju. Chẳng bao lâu cơn tức giận của anh ta bùng phát.

 “Người đại diện? 'Nói gì vậy hả? Người đại diện đã đến sao!”

 Đó là khoảnh khắc sự kiên nhẫn chờ đợi được đền đáp. Kwon Taekju thong thả đi vào nhà vệ sinh.

 Nhà vệ sinh phải đi qua hành lang riêng mới có thể tìm thấy. Anh mở một cánh cửa dài bằng trần nhà khoảng 5m và bước vào. Xem xét từ bên trong như một thói quen. Không có dấu hiệu đáng chú ý nào. Anh thở phào và đứng trước bồn rửa mặt.

 Anh vừa lau bàn tay không dính gì vừa nhìn hành động của mình. Hôm trước anh đã ngủ thiếp đi khi xem tệp PDF mà trưởng phòng Lim gửi đến. Đó là một đêm không tồi trừ giấc mơ hơi rối rắm. Không biết có phải do cơ thể mệt mỏi và ngất xỉu trong chốc lát hay không. Sáng hôm qua anh xem xong tập tin PDF còn lại và buổi chiều đến sân bay để đón đoàn đại diện Nhật Bản. Kiểm tra từng tình huống một trước đó, dường như không có sai sót lớn nào. Học hành quả nhiên là vội vàng, nhờ tài liệu hợp đồng độc quyền chỉ trong hai ngày mà anh có thể hiểu được cuộc đối thoại qua lại.

 Lúc đó anh nghe thấy tiếng nói gì đó bên ngoài cửa. Âm thanh là của một người. Nếu không nói chuyện một mình dài dòng thì có vẻ như đang nói chuyện điện thoại. Có thể là người nhân viên của Gazprom lúc nãy không. Khi mở cửa ra, giọng nói rõ ràng hơn· Cơ thể anh cứng đờ trong giây lát.

 “Không. Tôi đã đến, nhưng tôi nghĩ nó sẽ chán lắm.”

 Taekju nghĩ anh đã từng nghe nó ở đâu đó rồi. Ở đâu nhỉ?

 Đó không phải là một ký ức lâu. Dù vậy cũng không phải là thường xuyên nghe đến mức quen thuộc nhưng nó khắc sâu trong tâm trí anh rõ ràng và mạnh mẽ.

 Trong lúc cố vật lộn để nhặt nhạnh những ký ức vừa lóe lên, tiếng nói kia lại vang lên. Chính xác, nó đến từ phía sau anh.

 “Hãy nói rõ ràng đi. Hậu thuẫn lần trước cũng đủ rồi còn gì.”

 Là tên điên đó. Taekju đã biết đó là hắn mà không cần quay lại. Cái kẻ giết người tàn bạo mà anh đã gặp trước đó trong tòa công trình xây dở. Ngay khi nhận ra điều đó, các giác quan của anh trở nên nhạy bén hơn. Đầu tiên là giác quan mũi.

 Anh có cảm giác mùi hương mát mẻ của lá ẩm ướt đang rõ dần. Một hương thơm nhẹ nhàng nhưng tinh tế và phong phú. Cohiba Bihike. Một sự kích thích không thể bỏ qua cứ như đè nặng lên vai.

 Giọng nói của hắn vẫn đọng lại phía sau. Vì hắn dừng lại ở cửa, tiếp tục cuộc điện thoại.

 Trong khi đó, đột nhiên, anh cảm nhận được ánh mắt nhìn mình. Mặc dù không quay lại hay nhìn vào gương, nhưng thể không sai được. Hắn đang nhìn anh, Kwon Tae Joo. Lưng bỗng lạnh ngắt.

 “Trước tiên...Tôi hiểu rồi.”

 Không biết có phải là ảo giác hay không, giọng nói của hắn có vẻ hơi dài ra. Cuộc gọi lần lượt bị ngắt. Ánh mắt tìm kiếm phía sau trở nên rõ ràng hơn. Bây giờ chỉ còn lại hắn và Kwon Taekju còn lại trong nhà vệ sinh mà không nghe thấy tiếng điện thoại.

 Taekju tiếp tục rửa tay và quan sát động thái của hắn. Ánh mắt cứ để trên tay và anh không tỏ ra nhận ra hắn. Không khí nhanh chóng trở nên nặng nề. Thời gian trôi qua chầm chậm. Đã bao lâu rồi nhỉ. Bước chân của hắn đã dừng lại và rơi xuống. Hắn chọn chỗ trên bồn rửa mặt ngay cạnh Kwon Taekju. Ngay lập tức, nước đã xả ra cùng với tiếng rít. Hắn bắt đầu chà nhẹ hai tay. Ngay cả khi chuyển động nhỏ đó, mùi hương của Vancohiba trở nên đậm đà hơn. Đồng thời, ký ức về ngày đầu tiên ngửi mùi hương đó đã sống dậy trong anh.

 Kwon Taekju đã hành động một cách thản nhiên nhất có thể. Anh khóa nước lại như thể không để ý, và dùng khăn đã chuẩn bị sẵn để lau độ ẩm trên tay.

 Anh không biết tại sao tên sát nhân lại xuất hiện vào thời điểm này. Nếu là ngẫu nhiên thì đúng là một ngẫu nhiên chết tiệt. Nếu chỉ xem xét tình hình kinh tế thì hắn không phải xuất hiện ở nơi mà hắn ta không thể đến. Vấn đề duy nhất là bị mắc kẹt trong một không gian khép kín với hắn.

 Phải tránh xa hắn ra. Một ý niệm rằng không nên ở cùng một không gian với hắn ta đã thống trị toàn bộ cơ thể. Taekju cảm thấy áp suất não tăng lên trong sự căng thẳng.

 Anh ném cái khăn ướt vào trong thùng rác và ra khỏi đó ngay lập tức. Trong lúc đó, một câu nói bất ngờ vang lên làm anh dừng chân.

 “Còn không thèm chào hỏi nhỉ? Hình như là quen biết cũ rồi.”

 Hắn còn thêm câu liệu người Nhật có thật sự lịch sự không. Taekju không quay đầu. Cũng không thể nắm tay nắm cửa. Nếu di chuyển một chút cẩu thả, không biết điều gì sẽ xảy ra. Ngay cả khi có một tai nạn xảy ra ngay trong nơi này, ngay cả khi hắn đấm anh cho đến chết thì cũng không ai biết Chỉ khi mọi thứ đã xong, họ sẽ phát hiện ra muộn thôi.

 Trong lúc do dự, hắn tiếp tục chế nhạo “Lễ phép của một Samurai chỉ đến mức đó thôi.”

 Mặc dù giọng điệu của hắn trầm tĩnh, nhưng không có vẻ thoải mái. Từ đó, hắn không nói thêm một lời nào. Kwon Taekju, tập trung mọi giác quan phía sau lưng, cuối cùng ra khỏi phòng mà không nói một câu.

 Cánh cửa đóng lại và được tách rời với hắn, một tiếng thở nhẹ nhõm tự nhiên thoát ra. Trái tim đập mạnh. Có thể là do không nhận ra, có thể đã tồn tại từ lâu rồi. Anh không nhớ cuối cùng mình đã căng thẳng như thế nào.

 Trước tiên, anh cần phải đi thật xa. Đúng như vậy, chỉ làm theo bản năng. Bất ngờ, điện thoại bên trong áo khoác rung lên. Nếu đó là điện thoại di động của Sakamoto Hiro, nó phải nằm trong túi bên ngoài, vậy nên cuộc rung này chắc chắn là từ điện thoại liên lạc từ trụ sở chính.

 Anh nhớ ra rằng ông ta sẽ gửi bức ảnh của đối tác sắp gia nhập. Đưa tay vào trong áo khoác và lấy điện thoại ra. Quả nhiên, một bức ảnh đã được gửi từ trưởng phòng Lim.

 Anh không ngần ngại bấm vào kiểm tra bức ảnh. Phải mất khoảng hai hoặc ba giây để thiết bị đưa ảnh lên màn hình. Trong 1 giây, 2 giây, và 3 giây. Anh đã chạm vào tin nhắn hướng dẫn được đánh dấu là "Đã tải xong". Bức ảnh chờ đợi đã lấp đầy màn hình.

“...Hừm? Là tôi mà.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp