Mật Danh Anastasia

C1: Vol 1.0 Mở đầu


2 tuần

trướctiếp

 

7:49 tối - Cảng quốc tế Busan.

Công tác chuẩn bị cho sự xuất cảng đang diễn ra sôi nổi ở bến tàu, nơi màn đêm đã buông xuống. Dù là dưới ánh đèn leo lét của những cột điện đường, chiêc phà Pukwan với quy mô 5000 tấn vẫn xuất hiện với vẻ ngoài đầy hoành tráng. Chiếc tàu này xuất cảng định kỳ mỗi ngày một lần đến Shimonoseki, Nhật Bản và đến sẽ nơi vào sáng ngày hôm sau.

Thời hạn lên tàu đã kết thúc từ sớm và cửa tàu đã đóng lại. Chiếc cần trục vừa hay cũng đã làm xong công việc chất hàng và thu về sau một cách lặng lẽ. Như thể đã chờ khoảnh khắc này từ lâu, tất cả đèn bị tắt và hết thảy mọi thứ chìm trong màn đêm tĩnh lặng. Chỉ còn chiếc phà bị buộc trôi nổi trên mặt biển đen kịt.

Nhưng bên trong tàu lại là một không khí hoàn toàn khác. Trong phòng đã được chỉ định từ trước không có gì ngoài chiếc vali. Hầu hết hành khách đều bận rộn ngắm nghía con tàu với vẻ mặt đầy phấn khích. Họ tụ tâp thành nhóm hai hoặc ba người tại mỗi chiếc bàn nhỏ ở hành lang để uống rượu hoặc ghi lại mọi khoảnh khắc bằng máy ảnh. Mỗi nơi có người tụ tập đều tràn ngập tiếng cười và sự tao nhã độc đáo đó đã lan tỏa đến ngay cả trên boong tàu nơi có gió lạnh thổi qua. Bây giờ, sự háo hức và mong chờ của chuyến hành trình sắp bắt đầu tiếp tục khuấy động khắp nơi.

Kwon Taekju đã có mặt trong đám đông nghịt người đó. Cái kết hợp giữa phong cách thời trang bình dị và chiếc áo khoác dày khiến anh ta trông khác xa vẻ ngoài. Tuy nhiên ngoại trừ cái biểu cảm cực kỳ buồn chán ấy thì anh ta chẳng khác biệt gì so với đám đông cả. Chắc chắn đó không phải nét mặt của người chiếm được phòng đắt đỏ nhất.

Thỉnh thoảng Taekju xắn tay áo lên để coi giờ. Cảm nhận được nhịp độ khác thường trong cái nhìn dõi theo kim chỉ giây của đồng hồ. Đúng 8 giờ. Tiếng còi dài báo hiệu khởi hành vang lên cắt ngang không khí trên bờ biển. Đúng vào lúc ấy, anh buớc ra ngoài ban công.

Một mình đứng ở ban công có thể nhìn rõ boong tàu ở dưới. Du khách vẫn còn đang chụp ảnh. Trong bóng tối thế này khó mà chụp được dù chỉ một tấm nhưng họ vẫn liên tục nhấn nút chụp. Anh thờ ơ quan sát những chuyển động đó, bất ngờ một âm thanh thiết bị nhỏ phát ra từ tai trái. Tiếp đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Anh thấy sao. Tận hưởng sự lãng mãn của biển đêm cảm giác có thích không ạ?

"Cũng không tệ. Ồn ào, lộn xộn nhưng cũng chán ngắt".

  Một giọng cười trầm thấp phát ra từ máy liên lạc bên trong tai. Ngay cả trong lúc đó, đôi mắt của Kwon Taekju vẫn luôn hướng về boong tàu, cẩn thận xem xét từng người một qua lại. Không có ai đặc biệt nổi bật cả.

“Báo cáo đi”

- Liên lạc viên Kim Yeonghee, sĩ quan an ninh Ri Cheoljin, xác nhận cả hai đã ở trên tàu. Ri Cheoljin đang cải trang thành người Trung Quốc. Hắn có thể sẽ xuất phát đến Trung Quốc ngay khi vừa đến Nhật Bản. Còn Kim YeongHee đã đặt sẵn trước một chuyến tàu khởi hành từ Shimonoseki vào tối mai.

"Vậy thì tôi sẽ tiếp cận hắn trước khi đến nơi".

  Taekju lẩm bẩm một mình và nhanh chóng rời khỏi ban công. Bây giờ anh có đang di chuyển ở phía kia của thiết bị liên lạc không? Kwon Taekju trả lời khi cứ thế rời khỏi phòng và bước qua lối đi trống.

“Mấy kẻ giỏi chơi trò trốn tìm khá là táo bạo đấy”

Nếu mục tiêu liên lạc với nhau thì bây giờ chính là thời điểm tốt nhất, vì sẽ dễ bị phát giác hơn nếu làm vậy khi có ít người.

Anh nhảy xuống một vài bậc thang xoắn ốc. Một nhóm người tụ tập trước nhà hàng trên tầng hai. Taekju đi ngang qua họ và kiểm tra mặt từng người. Lần này cũng không có nào nhân vật nổi bật. Kwon Taekju đi xuống cầu thang dẫn thẳng đến sảnh tầng một và đưa ra một chỉ dẫn ngắn gọn.

“Gọi điện đi”

Điện thoại di động ngay lập tức đổ chuông. Taekju để mặc cho nó rung hai lần. Sau đó, mãi đến khi xuống được nửa cầu thang, anh mới bắt máy. Chào hỏi rồi giả vờ tiếp tục cuộc trò chuyện bình thường qua điện thoại với đầu dây im lặng. Không ai nghi ngờ nhìn lại khi anh đi lang thang không mục đích trong khi nói chuyện điện thoại.

Một lúc sau, một người phụ nữ đi qua phía sau anh. Cổ áo khoác dựng đứng trông rất gượng gạo. Đôi mắt sắc bén của Kwon Taekju âm thầm dõi theo người phụ nữ đó.

Người phụ nữ băng qua bàn hướng dẫn rồi tiến lại gần máy bán hàng tự động bên cạnh thang máy. Người đó đứng trước máy bán tự động một lúc lâu để chọn đồ uống. Khi cũng có người khác đi lại thì liền nhường lượt cho họ trước.

Người phụ nữ lấy tờ tiền mệnh giá 1.000 yên ra sau khi xung quanh lại trở nên vắng vẻ. Thứ duy nhất mà cô ta chọn sau một thời gian đắn đo suy nghĩ là trà xanh. Tiền thối được đổ ra, đồ uống cũng rơi xuống cùng với âm thanh lach cách chói tai. Đón lấy đồ uống một cách tự nhiên. Sau đó, người phụ nữ cẩn thận lấy lại tiền thừa và đi lên tầng hai. Kwon Taekju không thể không chú ý đến người phụ nữ này và nguợc lại người đó thì không để ý gì đến anh.

- Mục tiêu, đang tiếp cận.

Sau khi người phụ nữ biến mất trên lầu, một giọng nói từ máy liên lạc đánh thức sự chú ý.

"Tôi biết rồi. Gặp lại sau".

Sau màn chào hỏi thông thường, Kwon Taekju nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Lúc đó, một người đàn ông bước ra khỏi căn phòng chung ở phía sau sảnh. Người đó đội mũ beanie màu xanh đen và sải bước về phía máy bán hàng tự động.

Anh ta lục túi, rút ra một đồng xu nhưng không vội dùng để mua đồ uống, mà cẩn thận quét mắt qua hàng ngang kệ đồ. Thái độ trông rất cẩn thận và tỉ mỉ. Sau một hồi, anh ta cho đồng xu 100 yên vào khe cắm tiền.

Lúc đó, một cánh tay đột nhiên xuất hiện từ sau vai anh ta. Tiếp theo, âm thanh "lách cách" nhẹ nhàng vang lên. Đó là tiếng động quen thuộc. Khi đồng xu trượt qua khe hẹp và rơi vào chính xác vị trí của nó. Tuy nhiên, trong lòng bàn tay người đội chiếc beanie màu xanh đậm ấy vẫn cầm đồng xu trị giá 100 yên. Bất ngờ, cánh tay kia nhanh nhẹn chọn nước uống và nhấn nút chọn một cách tự nhiên.

"...Gì vậy".

Người đội mũ beanie màu xanh đậm nhận ra tình huống ngay sau đó. Một lon đồ uống nặng nề rơi xuống và phát ra tiếng động lớn "lộc cộc". Hắn vội vàng nắm chặt tay của Kwon Taekju - người cũng đang hướng về chiếc máy đó. Vẻ mặt bối rối thê hiện một cách rõ ràng trong tình huống ngoài dự đoán của hắn. Hắn lên tiếng hét lớn:

“Thằng khốn này, mày định làm gì vậy!”

“Có vẻ bên đó thiếu quyết đoán đến mức không thể tự quyết định. Nếu tiếp tục như vậy, chắc tôi phải chờ cả đêm mất.”

Taekju đáp lại một cách tự tin không hề e ngại trong khi tay bị giữ chặt. Trong bầu không khí căng thẳng, cảm giác xung đột  tràn ngập mạnh mẽ. Nụ cười mỏng trên khuôn mặt gầy gò của hắn, không có chút dấu hiệu nào của sự áy náy ở đó. Có điều gì đó không ổn. Sự khó chịu toả khắp trong không khí. Bản năng phát hiện ra sự nguy hiểm đến trước cả suy nghĩ.

Hàng lông mày của tên đội mũ beanie màu xanh nhíu lại. Từ bộ mặt cứng nhắc đột ngột trỗi dậy cơn giận trong một khoảnh khắc rồi đến vẻ mặt trở nên lo lắng. Hơi thở hắn cũng trở nên khó khăn hơn. Không biết từ lúc nào mà mồ hôi lạnh đã đọng trên trán.

“Kítt!”

Ngay lập tức, hắn bất ngờ thò tay vào máy bán hàng tự động. Ý định là lấy một cái gì đó từ trong đó. Hắn lập tức kéo mở nắp và nhặt thứ gì đó nằm bên trong. Kwon Taekju không chần chừ đạp mạnh chân lên nắp máy.

“Ahh!”

Tiếng kêu thất thanh vang lên từ người đàn ông bị tay kẹp bởi nắp máy bán hàng tự động. Kwon Taekju có vẻ bình thản như thế hỏi thăm người đàn ông đó có bị sao không.

“Thằng chó điên này!”

Người đàn ông bất ngờ túm lấy cổ áo Kwon Taekju sau hàng loạt hành động khiêu khích. Ánh mắt đầy căm phẫn và căng thẳng hiện rõ lên trong ánh mắt của hắn ta. Tuy nhiên, Kwon Taekju không hề bị đả động. Anh chỉ lần lượt nhìn vào quần áo rồi khuôn mặt của người đàn ông. Khoảng cách giữa hai hàng lông mày hắn ta nhíu lại trước thái độ thản nhiên kỳ lạ của anh.

Taekju nắm lấy cổ tay đang nắm cổ áo mình. Sự di chuyển chậm rãi này dường như khắc sâu từng hành động vào mắt đối phương. Mi mắt của người đàn ông giật giật. Hai mắt nhìn chằm chằm vào Kwon Taekju nhưng không biết từ lúc nào đã nhìn xuống phía cổ tay. Ngay cả khi cố gắng phớt lờ, hẳn là hắn cũng cảm nhận được sức mạnh không thể coi thường. Đồng thời, hắn cũng chắc chắn rằng chuyện này tuyệt đối không mang lại hy vọng tốt đẹp gì.

 Kwon Taekju nhìn lại những người xem mới tụ tập và lẩm bẩm một cách đáng nghi:

“Thật là. Tôi ghét bị chú ý lắm. Anh Ri Cheoljin hiểu đúng không? Trong nghề này thì ai cũng vậy mà.”

Ngay khi được gọi tên thật, hắn đã nhìn thấu được danh tính của Kwon Taekju. Khuôn mặt của người đàn ông trước đó cáu gắt bỗng nhanh chóng trở nên tái nhợt.

Các hành khách tiếp tục đổ xô đến và trong chốc lát đã vây quanh hai người. Trong cuộc đua để trở thành người xem hàng đầu của cuộc đấu này, một sự kỳ vọng kỳ lạ tràn ngập từ ánh nhìn của những người tò mò.

Kéo dài thời gian thêm nên không có gì tốt cả. Chuột khi bị dồn vào góc tường thì sẽ quay lại cắn mèo. Nếu tạo thêm áp lực, không ai biết được Ri Cheoljin sẽ thực hiện hành động bất ngờ gì. Nếu xảy ra thiệt hại cho người thường, chỉ một hoặc hai lời xin lỗi cũng không đủ để xoa dịu chuyện đó.

Taekju nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay của Ri Cheoljin. Trong khoảnh khắc đó, một tiếng cười tự giễu hiện lên trên môi hắn ta.

“...Được rồi, ra là thế.”

Hắn không còn cố gắng che giấu danh tính của mình nữa. Nếu danh tính đã bị bại lộ, thì chỉ có hai lựa chọn. Tự tử bằng cách uống thuốc độc đã chuẩn bị sẵn hoặc dùng vũ lực trốn thoát. Vì hắn không thể vứt bỏ món đồ lúc nãy, do vậy hắn đã chọn vế sau.

Ri Cheoljin ngay lập tức cho tay vào trong áo khoác. Kwon Taekju vội giơ lên đá mạnh vào cánh tay của hắn và siết lấy cổ hắn ta. Và cứ thế hắn ngã gục xuống trước máy bán hàng tự động.

Chiếc máy bán hàng tự động liền phát ra tiếng ầm ầm. Ri Cheoljin cũng không thể chống lại cú sốc và lảo đảo. Ngay lúc đó, Taekju bẻ tay hắn và nhanh chóng tước khẩu súng đi. Đột nhiên, có một khẩu súng từ đâu bất thình lình xuất hiện, những người xem tụ tập ở đó đã hét lên và bỏ chạy.

Kwon Taekju lơ đi và đá mạnh vào mông Ri Cheoljin. Cơ thể hắn ngã xuống chạm mặt với sàn và không thể tỉnh táo trong một lúc khi bị đập đầu liên tiếp.

Trong lúc đó, Kwon Taekju lật nắp máy bán hàng tự động và lấy chiếc USB ra. Đúng là người phụ nữ kia đã để nó lại. Theo thông tin tình báo, nó phải chứa thông tin cấp cao tương đương với bí mật quốc gia.

“Tránh sang một chút! Chờ đã.”

Khi đó, một người nhân viên vượt qua đám đông và tiến lại gần. Có vẻ như anh ta đã nhận được thông báo. Kwon Taekju trong phút chót lơ là cảnh giác nhìn về hướng ấy khi đột nhiên nghe thấy một lời thì thầm gần đó.

“Không có luật nào bảo mày phải lục lọi đâu.”

Một dự cảm không lành khiến anh quay đầu lại. Ngay lập tức, ánh mắt liền chạm trán với Ri Cheoljin. Đôi mắt hắn ta sáng lên một cách kỳ lạ. Chết tiệt. Hắn ta đã không bỏ lỡ sợi dây cứu vớt sinh mệnh ngay trước mặt. Trong nháy mắt, hắn lao đến chỗ người nhân viên còn đang ngơ ngác. 

“Híc!”

Sự việc xảy ra trong tích tắc. Ri Cheoljin ghìm lấy cổ người nhân viên. Tay còn lại cầm hung khí sắc bén.

“Á á á!”

Du khách chạy tán loạn trước lưỡi dao sáng nhấp nháy. Kwon Taekju là người duy nhất giữ nguyên vị trí vào lúc này.

Như thói quen, Kwon Taekju cắn môi dưới. Khi mọi việc diễn ra suôn sẻ, anh thường cảm thấy khó chịu hơn. Khi mọi việc chỉ toàn là sự hoàn hảo, nó thường không mang lại cảm giác thoải mái. Chuyện lần này cũng không ngoại lệ.

Ri Cheoljin vội chộp lấy vũ khí và kề vào cổ con tin. Một tiếng hét hốt hoảng cũng phát ra. Kwon Taekju lúc này xoa gáy trước tiếng hét chói tai.

“Đưa cái đó cho tao mau.”

Ri Cheoljin chìa tay ra yêu cầu. Lưỡi dao sắc bén lại càng dí chặt vào cổ con tin. Kwon Taekju chỉ quan sát hành động đó mà không hề có phản ứng gì cả.

Ri Cheoljin, lắc lư tay run rẩy với biểu cảm lo lắng. Hắn ta hét lên, "Đi cùng tao!". Khuôn mặt con tin trở nên nhợt nhạt và xanh xao với những hành động cuồng loạn của hắn ta. Hơi thở cũng dần gấp gáp và không đều. 

Kwon Taekju nhìn vào chiếc USB trên tay và không do dự ném nó đi. Chiếc USB nhỏ trúng con tin và rơi xuống sàn. Ri Cheoljin, người định cúi xuống theo nhặt phản xạ thì liền nhanh chóng thay đổi ý định. Thay vào đó, hắn ta để con tin nhặt món đồ bị rơi.

Ngay sau đó, Kwon Taekju cũng từ từ di chuyển. Ri Cheoljin rút lui từ từ và khoảng cách cũng thu hẹp lại. Sự an toàn của con tin dường như anh không còn để trong mắt nữa. Vừa lùi lại một bước thì lại tiến gần một bước. Giọng nói của Ri Cheoljin  vỡ ra trong sự bối rối.

“Đừng theo tao!”

Nhưng lời đe dọa đó hoàn toàn không có tác dụng. Nếu hắn lùi lại một bước thì chắc chắn Kwon Taekju sẽ đuổi theo một bước. Khoảng cách nhất định giữa hai bên vẫn được duy trì, nhưng sự thấp thỏm của phía bị truy đuổi ngày càng lớn.

“Mau dừng lại!”

“Cứu..cứu tôi với!”

Con tin vừa xoa hai tay vừa cầu xin. Nước tiểu làm ướt quần của anh ấy bây giờ đang nhỏ xuống sàn. Trong một lúc, mọi chuyển động và tiếng động đều dừng lại, như thể thời gian bị ngừng trôi.

Ri Cheoljin đưa chân ra phía sông như để xác nhận. Một hành động điên rồ. Trong mắt hắn dường như không nhìn thấy máu của con tin đang chảy.

“Thằng khốn này, không nghe tao kêu dừng lại à?”

Cho dù có nổi giận đùng đùng thì cũng không có tác dụng gì. Thật khó để tìm thấy cơ hội thỏa hiệp nào khác trên khuôn mặt của Kwon Taekju. Ngay cả khi mạng sống của con tin trở nên nguy hiểm, anh vẫn không rút lui. Điều rõ ràng là ngay khi con tin tắt thở, bản thân Ri Cheoljin cũng không thể bình an vô sự. Tất cả những điều đó bao hàm trong ánh mắt im lặng tạo nên áp lực to lớn của Kwon Taekju.

“Thằng chó này...!”

Ri Cheoljin nhanh chóng từ bỏ cuộc đối đầu và đẩy con tin ra xa. Rồi hắn chạy lên cầu thang ở phía sau một cách dứt khoát. Kwon Taekju đặt con tin bị ngã sang một bên và tức tốc đuổi theo.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp