Không biết Lý Tử Thất đã chịu đựng qua bao lâu, mặt nàng trắng bệch, cánh môi hồng nhuận tuyệt diễm nay đã bị nàng cắn đến bật máu, vết thương cũ sau lưng vừa khỏi cũng bị rách da nát bét.

Cô công chúa nhỏ đã bao giờ phải chịu loại đau đớn cùng cực này đâu, vết thương mới chồng vết thương cũ, cơ thể tiên nhân này của nàng không biết còn có thể chống chọi được bao lâu.
Từ lúc nhìn thấy cặn thuốc dưới đáy ly tâm tình Dương Vĩnh Khoa rất không tốt.

Mặc dù hắn biết những thứ này sẽ không ảnh hưởng đến hắn nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi bất an.

Sau một lúc lâu chần chừ hắn lên tiếng: “Thuốc kia là thuốc gì?” Hắn hỏi An Kỳ.
Trong lòng An Kỳ bỗng lộp bộp hai tiếng, cô ta mở to tròng mắt ngây thơ nói: “Thuốc gì cơ!!”
“Đừng nói dối anh.

Em biết anh rất ghét người nói dối.” Dương Vĩnh Khoa mắt lạnh nói.
Nội tâm An Kỳ run rẩy, miệng cô ta mấp mấy hồi lâu mới nói: “Là bác trai..

bác ấy cho em thuốc kích d/ục, muốn em và anh nhanh làm đám cưới.

Nên em, nên em,..”

“Nên em đã hạ thuốc đó với anh sao?”

Giọng điệu hắn lạnh nhạt đến đáng sợ, như thể người bị hạ thuốc không phải hắn.

Chỉ có hắn mới biết giờ phút này trong lòng hắn như tảng băng ngàn năm không có chút hơi ấm nào.

“Khoa, em xin lỗi.

Là em không tốt, anh, anh..” An Kỳ nỉ non, bàn tay trắng trẻo ôm lấy cánh tay Dương Vĩnh Khoa không ngừng thì thào: “Anh đừng như vậy, em xin lỗi.”

Đối với An Kỳ mà nói Dương Vĩnh Khoa chính là cái cây to toàn năng có thể vừa che mưa chắn gió vừa cung cấp trái ngon quả ngọt cho cô ta thỏa thích ăn, còn có thể vừa ăn vừa phá.

Một cái cây toàn năng như thế làm sao có thể bỏ qua?

Hành động hôm nay của cô ta tuy vừa vụng vừa ngu ngốc nhưng như vậy thì sao? Tự cô ta có thể biết được mức độ quan trọng của bản thân đối với Dương Vĩnh Khoa là rất lớn.

Chuyện nhỏ này không thể khiến Dương Vĩnh Khoa rời bỏ người đã cứu hắn một mạng.
“Anh ra ngoài một chút, em ở đây đi.” Dương Vĩnh Khoa nói.

Hắn nhớ vừa rồi ly nước đầu tiên kia, Lý Tử Thất cũng có uống một ngụm!
Lúc Lý Tử Thất trong vô thức cầm ly cam lên uống cũng khiến An Kỳ ngẩn người, nhưng do có Dương Vĩnh Khoa ở đó nên cô ta không có phản ứng gì lớn.

Mà Dương Vĩnh Khoa thế nhưng không để ý đến uống chung một ly với Lý Tử Thất.

An Kỳ biết Dương Vĩnh Khoa sẽ không bao dùng chung đồ với người khác, hắn khiết phích đến mức cực đoan.
Dương Vĩnh Khoa một đường đi đến phòng Lý Tử Thất.

Đứng ngoài cửa một lúc lâu mới gõ cửa, không nghe bất cứ hồi âm nào hắn mới đẩy cửa vào thật không ngờ cửa vậy mà không hề đóng.
Hắn thẩn thờ nhìn khung cảnh trước mắt.

Ánh mắt lạnh lùng trước đó đã thay bằng sợ hãi hoang mang: “Tử Thất, Tử Thất cô làm sao vậy?” Giọng hắn run run, đôi tay không thể khống chế mà run bần bật.
Ga giường trắng tinh đã bị máu nàng nhuộm đỏ một mảng lớn, sau lưng, trước mặt váy trắng cũng đều là màu máu.

Sắc đỏ này như ngàn vạn mũi kim đâm đau mắt hắn.

Khoé mắt bỗng đỏ rực, lúc hắn muốn chạy đi gọi cứu thương liền bị nàng kéo lại khó nhọc nói: “Xuân, xuân dược..” Nàng muốn lấy viên thuốc của Lý Bảo Đại, tuy không thể giảm dược tính của độc nhưng có thể giúp nàng bớt đau đớn.
Không biết Dương Tiến Đạt đã dùng loại xuân dược nào nhưng loại thuốc này quả thật rất mạnh.

Khi xưa Lý Tử Thất từng nghe nói đến loại xuân dược cực độc tên Xuân Thảo.

Trúng phải loại này ngoài việc phải giao h.ợp ra cũng chỉ có đường chết.

Lý Tử Thất là thân thể tiên nhân không chết nhưng kết cục cũng không khá hơn là mấy.

Toàn thân nàng sẽ giống như bị đục ngàn vạn lỗ thủng, sống không bằng chết.
Dương Vĩnh Khoa thất thần hồi lâu, môi hắn mím chặt, suy nghĩ chốc lát hắn liền đứng dậy đóng chặt cửa phòng.

Dương Vĩnh Khoa thế nào cũng không thể ngờ hắn sẽ rơi vào bước đường này.

Phản bội An Kỳ, gian díu với Lý Tử Thất sao?
Nhưng ngoài việc đó ra hắn còn có thể làm gì?

Vật lộn đến nửa đêm cuối cùng hắn cũng có thể phóng thích.

Lý Tử Thất chỉ uống một ngụm đã xảy ra tình trạng này, vậy nếu như hắn không có cơ thể đao thương bất nhập sẽ ra sao đây? Thế mà An Kỳ còn cho hắn uống đến tận hai lần?

Đây là lần đầu của hắn, cũng là lần đầu của Lý Tử Thất.

Thấy nàng đau đớn nhíu chặt hàng mày tinh xảo hắn liền có chút xót xa.

Xong việc, Dương Vĩnh Khoa tỉ mỉ lau từng chút cơ thể dính máu của Lý Tử Thất.

Lại tỉ mỉ xử lý vết thương sau lưng nàng.

Tỉ mỉ đến mức hắn còn nghi ngờ bản thân, có phải hắn đã làm việc này đến quen rồi không!

Vết thương nàng đã gần khỏi chỉ còn lại một mảng chỗ xương sống, nhưng hôm nay lại bị rách da nhìn rất thương tâm.

Nước mắt hắn bỗng rơi xuống, hắn kinh nhạc đưa tay lên sờ.

Hắn khóc sao! Hắn cũng có thể rơi nước mắt vì một người sao!

Sau khi thay đồ mới cho nàng, lại một lượt dọn dẹp chăn ga hắn mới an tâm đi khỏi.
“Anh Khoa, anh đi đâu mà sao giờ này mới về!” An Kỳ nghi hoặc hỏi.

Thấy vẻ bình thản của Dương Vĩnh Khoa liền chột dạ nói tiếp: “Anh giận em có thể mắng chửi em nhưng đừng bỏ đi như vậy nhé.

Em sẽ rất lo lắng cho anh.” Giọng cô ta nhỏ nhẹ êm ái rung động lòng người.
Dương Vĩnh Khoa nghe vậy trong lòng lại có gợn sóng.

Cô gái có gương mặt ngây thơ xinh đẹp này tối qua mới hạ thuốc hắn.

Lý Tử Thất chỉ mới uống một ngụm đã đau đớn đến mức vết thương cũ rách nát cũng không hề hay biết.

Một loại độc tàn ác như vậy mà cô ta có thể xuống tay với người được gọi chồng tương lai của cô ta?

“Em ngủ đi.

Mai nói chuyện sau.” Hắn lạnh lùng nói.

An Kỳ càng nghi hoặc, cô ta hơi nhíu mày kéo tay Dương Vĩnh Khoa hỏi: “Anh à, anh mới đi đâu về?”

Dương Vĩnh Khoa không nói gì, gỡ tay An Kỳ rồi bước vào phòng.

Lòng người có bao nhiêu thâm hiểu, muốn biết thì hãy động đến lợi ích của người đó.

Hắn không phải không biết mục đích An Kỳ tiếp cận hắn nhưng hắn khi đó chỉ đơn giản nghĩ hôn nhân là chiêu trò lôi kéo lợi ích nên vấn đề tình cảm hắn không để tâm.

Đến hôm nay hắn mới biết hoá ra kết hôn còn phải xem nhân phẩm từng người.

Giả dụ như An Kỳ.

Gia cảnh không nổi bật, vẻ ngoài có ưu tú, có học vấn, nếu chỉ xét trên ba điểm đó thì cô ta rất xứng đáng lấy được người chồng tốt.

Nhưng rồi sao, chỉ vì lợi ích muốn nhanh chóng bước vào Vin mà không ngần ngại hạ thuốc hắn.

Vị trí phu nhân đó rất lớn sao?

Hắn không phải kẻ ngốc, nếu chỉ có mỗi xuân dược làm sao có thể khiến Lý Tử Thất quằn quại đến mức đó?

An Kỳ bất an cả đêm không ngủ.

Mặt trời vừa lên cô ta đã chạy đến phòng Dương Vĩnh Khoa gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong vang lên giọng nói của Dương Vĩnh Khoa.
An Kỳ vừa ngồi đã nhận được một tờ giấy từ Dương Vĩnh Khoa.
“Hợp đồng hợp tác? Đây là sao?” An Kỳ nhíu mày hỏi.
“Ơn cứu mạng anh sẽ trả.

Nhưng kết hôn anh nghĩ nên dừng lại.” Dương Vĩnh Khoa lạnh nhạt đáp.

Thấy vẻ thất thần của cô ta, hắn nói tiếp: “Anh tin là em cũng không có tình cảm gì với anh, anh cũng thế.

Chi bằng hợp tác trên danh nghĩa liên minh, công ty nhà em anh vẫn sẽ giúp đỡ.”

An Kỳ không thể tin nổi, ánh mắt cô ta trở nên mơ hồ nói: “Chỉ vì ly thuốc kia sao? Khoa, anh nghĩ em là gì trong cuộc đời anh? Anh nghĩ em là đứa ham mê vật chất sao! Anh nghĩ gì lại đưa ra bản hợp đồng này với em?”

An Kỳ vẫn không thể tin Dương Vĩnh Khoa thế mà dùng giọng điệu ‘chuyện này không liên quan đến ta’ để nói chuyện này với cô ta.

Hắn thế mà có thể bình thản đến mức khiến người ta đau lòng vậy sao!
“Vậy em muốn sao mới buông bỏ?” Dương Vĩnh Khoa lạnh lùng nhìn An Kỳ.

Thật sự cô gái trước mắt này đã khiến hắn biết thế nào là tàn độc.

An Kỳ nghe hắn nói vậy liền bật cười ra nước mắt, cô ta xé nát tờ giấy thành mảnh vụn rồi nói: “Anh tốt nhất đừng nghĩ đến việc bỏ em.” Cô ta đứng dậy bước ra ngoài, thấy Lý Tử Thất đứng đó cũng chỉ nhìn qua như không có chuyện gì xảy ra.
Dương Vĩnh Khoa nhìn sang cô gái nhỏ đứng ngoài cửa.

Mặt nàng trắng bệch, cánh môi hơi xưng do tối qua bị nàng cắn rách.

Đôi mắt đẹp long lanh nhìn hắn chằm chằm nhưng mãi không nói gì.

Qua một lúc lâu Lý Tử Thất mới ngập ngừng lên tiếng: “Ta, ta xin lỗi.”

Trong một mối quan hệ, nhất là trong tình yêu, không cần biết lý do là gì người phản bội là người sai.

Cho dù đối phương có tệ hại đến mức nào, có đáng bị bỏ đến mức nào đi chăng nữa, người phản bội trước vẫn là người có lỗi.

Ngươi có thể bỏ ta, nhưng tuyệt đối không được phản bội ta.
Lý Tử Thất cho dù có ngốc ngếch đến đần độn cũng không thể không biết điều này.

Thấy vẻ mặt tội đồ của Lý Tử Thất, Dương Vĩnh Khoa cười nhẹ đáp: “Không, đó là lỗi do tôi.” Nói xong hắn cũng bước ra ngoài không nói thêm gì.
Lý Tử Thất hai ngày sau đó đều cố gắng tránh mặt Dương Vĩnh Khoa.

Ngoài việc viết đề cương cho học sinh ra nàng cũng chỉ đến nhà thờ với Ha Niên.

Dương Vĩnh Khoa thấy nàng như vậy cũng khá đau lòng nhưng lại không tiện nói gì.
Đến ngày học sinh đi thi, Lý Tử Thất cũng dọn đồ muốn đi cùng.

Nàng hiện tại chỉ muốn tránh thật xa Dương Vĩnh Khoa và An Kỳ.

Nàng rất có cảm giác bản thân là tội đồ thiên cổ phá hoại bọn họ.
“Tử Thất, cô đi đâu vậy?” Thấy Lý Tử Thất xách vali đi Dương Vĩnh Khoa liền kéo tay nàng lại hỏi.
Lý Tử Thất không nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé cố gắng gỡ từng ngón tay hắn ra nói: “Ta đi Đà Lạt, muốn đi cùng bọn trẻ.”

“Cô không được đi.” Dương Vĩnh Khoa nhíu mày nhìn nàng.

Chỉ qua hai ngày không gặp thế mà Lý Tử Thất đã sa sút hơn rất nhiều.

Gương mặt, cánh môi đều là một màu trắng bệch, hốc hác khó tin: “Cô làm sao vậy!” Hắn hỏi, bàn tay lại không thể khống chế đưa lên sờ trán nàng.
Lý Tử Thất hất tay hắn ra nói: “Ta không sao.

Ngươi tránh ra đi.” Ngừng đoạn nàng lại nói: “Cảm ơn ngươi, đã cứu ta.” Lý Tử Thất thật tâm nói.

Trong lòng lại trào dâng một lượt tội lỗi với An Kỳ.

Nàng chỉ còn lại mấy ngày trước mắt này thôi, rất mong sẽ không gây ra hậu quả gì trước lúc đi.

Dương Vĩnh Khoa lại cảm thấy trào phúng.

Cảm ơn sao! Là vì hắn nên An Kỳ mới hạ thuốc, cũng vì hắn nên nàng với vô tình uống phải.

Thế nhưng nàng lại cảm ơn hắn, hắn nhận nổi sao!

“Là cô?” An Kỳ từ đâu bước đến mở to mắt nhìn Lý Tử Thất, trong mắt đầy giận dữ chán ghét cùng thù hận nâng tay tát mạnh lên má Lý Tử Thất.

Da nàng rất trắng, một bạt tay này rất nhanh hằn lên má nàng năm ngón tay mảnh khảnh của An Kỳ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play