Đến chiều tan học, Dương Vĩnh Khoa cũng đã xong việc của trợ giảng, cả hai dắt xe đạp đi về.
“Tử Thất, xin lỗi.” Dương Vĩnh Khoa ấp a ấp úng cả ngày mới dám lên tiếng nói trước.
Lý Tử Thất cũng không để ý hỏi: “Sao lại xin lỗi?”
“Bởi vì, không giúp Tử Thất chiến thắng..” Hắn đáp ỉu xìu.
Lý Tử Thất thấy vậy liền mỉm cười: “Tại sao lại làm vậy?”
“Tại vì,..” Dương Vĩnh Khoa cúi thấp đầu, không dám nhìn Lý Tử Thất nói: “Anh không muốn Tử Thất thắng mà không vẻ vang.
Thắng như vậy, thà là không thắng.”
“Vậy tại sao không để An Giao thắng?” Nàng rõ ràng biết nguyên do, nhưng vẫn cứ thích hỏi.
“Anh không muốn Tử Thất bị An Giao coi thường, bắt nạt.”
Lý Tử Thất kéo cong khoé miệng, nếu thực sự Dương Vĩnh Khoa để An Giao thắng, nàng cũng sẽ có cách khác khiến An Giao phải mất mặt hơn nàng gấp trăm lần.
“Vậy sao Hoa Hoa biết đáp án của An Giao là đáp án sai!” Nên cũng để đáp án của nàng cũng sai theo? Câu sau Lý Tử Thất chỉ nói trong lòng.
Dương Vinh Khoa gãi đầu, khó xử nói: “Lúc Tử Thất đi ra khỏi lớp, đi vệ sinh, An Giao đã mang bài đó sang nhờ anh sửa.
Anh nói anh không thể giúp.
Cô ấy liền tự mình làm.”
Lý Tử Thất ánh mắt nguy hiểm, cô ta thế mà định chơi xấu nàng.
Đáng ghét: “Hoa Hoa chắc chắn cô ta sẽ làm sai sao?”
“Bài đó là bài toán chưa được chứng minh của các nhà khoa học đời trước.
Bởi vì lớp của An Giao là lớp chuyên Toán cấp cao nên Tiến Sĩ cho bài toán đó vào đề cương.
Bài đó cũng chưa ai giải ra.” Dương Vĩnh Khoa nói.
Lần này, Lý Tử Thất lại kinh ngạc: “Vậy sao Hoa Hoa giải được?”
“Mấy năm đi theo các giáo sư, tiến sĩ chuyên ngành, cũng học được nhiều phép toán.
Nên anh làm được.” Hắn cười ngô nghê.
Lý Tử Thất gật gù, không nói thêm nữa.
Nàng đương nhiên không biết, kì thi Toán toàn quốc năm nào Dương Vĩnh Khoa cũng đạt giải nhất, còn An Giao chỉ mới thi năm ngoái, và xếp thứ ba.
Không những thế hắn còn đạt giải nhất Toán cấp cao toàn khu vực Đông Nam Á.
IQ của Dương Vĩnh Khoa đạt mức 250 điểm.
Cũng vào thời gian đó Dương Vĩnh Khoa được rất nhiều nhà khoa học mời về làm nhưng hắn nhất quyết không đồng ý, chỉ muốn ở lại trường tiếp tục học thêm.
Lâu lâu hắn lại theo chân Tiến Sĩ chuyên ngành, lấy danh nghĩa trợ giảng, đi tới các trường Đại Học nổi danh trên toàn nước để học hỏi thêm kinh nghiệm.
Tuy trí não hắn ngốc nghếch, cử chỉ chậm chạp giống đứa bé bị bệnh tự kỉ, nhưng không thể phủ nhận, hắn chính là thiên tài.
Nếu đã nhìn qua một lần, nghe qua một lần thì nhất định ghi nhớ không sai một li.
Đầu óc hắn tính toán vô cùng nhạy, thính giác vô cùng tốt, nhìn khẩu hình miệng cũng có thể biết người kia đang nói gì.
Vừa ra khỏi cổng trường, Lý Tử Thất liền lên tiếng: “Hoa Hoa chở em đến tiệm cafe cũ đi.”
Dương Vĩnh Khoa thấy Lý Tử Thất đã hết giận thì gật đầu lia lịa đồng ý.
Lý Tử Thất cười, ngồi phía sau xe đạp, ôm lấy eo hắn, lắc chân nguầy nguậy.
Lý Tử Thất lại như thói quen, vừa bước đến cửa tiệm lại gọi: “Nhung ơi, Nhung.”
Lý Tử Thất nhìn quanh tiệm cafe, đúng là có nàng giúp sức có khác.
Chỉ sau mấy ngày đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Khách cũng đông sắp kín chỗ rồi.
Chị Nhung đi ra, vừa thấy Tử Thất liền làm ra bộ mặt chảnh choẹ, quay phắt người đi tới quầy.
Lý Tử Thất cười cười, kéo Dương Vĩnh Khoa đi tới hỏi: “Càng ngày càng khó ở nha Nhung.”
Xong nàng nháy mắt với cô bé Hà, lại nói: “Nhung cần thuê người làm không? Thuê hai bọn ta đi.”
Chị Nhung nhìn Lý Tử Thất, xong lại nhìn Dương Vĩnh Khoa nói: “Tao nào dám thuê mày.
Một ngày mày cướp của tao hết 500 ngàn.
Tao còn phải xem xét bán nhà, mới có đủ tiền để thuê mày.” Giọng điệu chị Nhung sao lại kiểu coi thường Lý Tử Thất đến thế!!!
“Lúc trước bởi vì là ta kéo khách cho Nhung.
Trả công xứng đáng.
Bây giờ Nhung tự mình kiếm khách thì khác chứ.” Lý Tử Thất bĩu môi.
Cái đồ thù dai nhất chính là đồ con gái, hơn hết là đồ đang ế.
Thù dai như quỷ.
Vừa nhắc đến, chị Nhung liền nhớ tới chiếc mặt nạ.
Mặt chị hồ hởi bảo: “Hà chỉ việc cho thằng Khoa, Con Bảy mày đi theo tao vô đây.”
Lý Tử Thất ngớ người, ‘con Bảy’ trong miệng chị Nhung nói có phải là nàng không!!!
Chị Nhung còn không để Lý Tử Thất kịp suy nghĩ đã mắng: “Nhanh lên con kia.
Tao đuổi việc bây giờ.”
Lý Tử Thất liếc xéo, ghét nhất kiểu đe doạ này.
Tưởng là cô chủ thì có quyền đuổi ai cũng được sao!!
Nàng mà bực lên nàng liền thôi việc bây giờ.
Doạ, chỉ biết doạ.
Tức cái lồng ngực lắm nhưng Lý Tử Thất vẫn lẽo đẽo theo sau chị Nhung.
Thật ra, mồm miệng như chị Nhung thì trong lòng lại chẳng có ác ý.
Chỉ sợ những người ngoài miệng ngọt ngào, nhưng trong lòng lại đang toan tính với người thôi.
Đi theo chị Nhung vào phòng nghỉ nhân viên, chị Nhung liền kéo tay nàng hỏi: “Tao nghĩ, từ khi tao đeo mặt nạ, tao rất khác xưa.
Đầu óc tao hình như thông minh ra thì phải.”
Lý Tử Thất buồn cười nhìn vẻ mặt như mới phát hiện ra điều gì ghê gớm lắm của chị Nhung nói: “Đương nhiên, ta đã tốn không biết bao nhiêu tiền của để làm ra mà.
Bổ da mặt, còn bổ luôn não.”
Đoạn nàng lại nháy mắt: “Có thấy đáng tiền chưa!!”
Chị Nhung nghe vậy thì ngưng cười: “Đáng cái đầu mày.
Bán mắc như quỷ, có tao hiền mới bị mày dụ.”
Nhưng thật sự là chị cũng rất thích cái mặt nạ này.
Nhà chị thuộc dạng khá giả, 10 tỷ nói đưa luôn thể thì có thể hơi khó, nhưng mỗi tháng trả góp một ít thì dư sức được.
Lý Tử Thất suy nghĩ, đúng là hơi mắc nhỉ!! Do lúc đó nàng còn không biết 10 tỷ nó sẽ lớn như thế nào.
Đến hôm bắt cóc ông Sang, bắt ông ta trả 1 tỷ nàng mới thấy 1 tỷ cũng thật nặng.
Mua đưoc rất nhiều thứ cho bọn trẻ ở Cô Nhi Viện.
Nhưng mà thôi, dù sao số tiền Nhung trả cũng là để làm từ thiện.
Coi như nàng thay Nhung tạo phúc vậy.
“Từ hôm mày đưa, cho tới hôm nay tao mới tháo có 2 lần.
Như vậy được không?” Chị Nhung vừa soi gương ngắm nghía mặt nạ vừa hỏi Lý Tử Thất.
Lý Tử Thất gật gù: “Được chứ.
Ta còn mang liên tục 2 tháng không chịu tháo đấy.” Nàng nói xạo để tạo lòng tin vậy thôi.
“Thật sao?” Chị Nhung kinh ngạc.
Lý Tử Thất nhìn kĩ chị Nhung mới nói: “Bây giờ tháo ra đi.” Sẽ có bất ngờ cho ngươi.
Chị Nhung nghe theo, cũng tháo mặt nạ ra.
Mặt nạ vừa được tháo đã ngay lập tức xuất hiện một diện mạo mới mẻ, vô cùng xinh đẹp của chị Nhung.
Da mặt bị mụn thâm của trước kia đã trở nên trắng nõn, mịn màng như da em bé.
Đôi môi bị thâm nặng khi trước cũng đã hồng hào đầy sức sống.
Đôi mắt đỏ đục cũng đã sáng lấp lánh, thật đẹp.
“Nhung, Nhung thật là đẹp..” Lý Tử Thất khen ngợi.
Mặc dù diện mạo này không phải là xinh đẹp lắm, nhưng so với diện mạo trước kia của Nhung, thì chính là, quá đẹp.
Đây là diện mạo vốn có của Nhung đây sao!!! Thật đáng kinh ngạc nha.
Chị Nhung nghe Lý Tử Thất khen thì tưởng nàng đang cười nhạo.
Chị nhếch môi, liếc mắt quay mặt đi, nhìn vào gương.
Đến lúc nhìn thấy gương mặt mình, chị cũng bị doạ cho sợ hãi: “Đây, là mình sao!!!” Chị Nhung khó tin đưa tay sờ lên mặt mình kiểm tra.
“Bây giờ đã thấy công hiệu đặc biệt của chiếc mặt nạ chưa Nhung!!” Lý Tử Thất vừa sờ bụng vừa hỏi.
Nàng đói rồi.
Chị Nhung vui sướng không nói nên lời.
Đây là điều chị mơ ước không biết bao lâu, đến bây giờ cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
Thấy chị Nhung vui đến sắp khóc, Lý Tử Thất lại nói: “Cứ đeo liên tục trong 5 tháng.
Sẽ được thay đổi từ mũi, má, khuôn xương mặt.
Đến cả lông mày, lông mi cũng sẽ trông khá lên nhiều.”
Đây là chiếc mặt nạ đặc dụng của hồ tộc.
Để chữa cho những trường hợp biến thành hình người của những loài vật đã tu đủ 9 quả, nếu lỡ diện mạo của con người bọn họ hoá thành quá xấu, hoặc không giống con người.
Nhưng hầu hết là không ai sử dụng, bởi vì Hồ Tộc ưa thích sự tự nhiên.
Ví dụ như, đẹp giống nàng.
Chị Nhung vốn đang vui sướng, nghe Lý Tử Thất nói lại càng muốn nhảy cẩng lên reo hò: “Bảy, lần đầu tiên tao thấy tao thương mày đấy.” Nói rồi chị nhéo hai bên má nàng đến đỏ ửng: “Thương mày nhất đó Bảy ơi.”
Lý Tử Thất nhăn nhúm gương mặt: “Bảy cái gì.
Ta tên Tử Thất.” Tên nàng rõ đẹp như thế, lại bị chị ta sửa thành cái tên gì đâu.
Đúng là chẳng ưa nổi chị ta mà.
Lý Tử Thất giận, xoa xoa hai má rồi dặm chân đi ra khỏi phòng.
Dương Vĩnh Khoa đứng ở ngoài cứ ngó đầu vô trong ngóng Lý Tử Thất đi ra.
Đến lúc thấy nàng thì vui vẻ chạy tới, nhìn hai bên má bị ửng đỏ của nàng, Dương Vĩnh Khoa nhíu mày không vui: “Tử Thất, Nhung lại bắt nạt em sao? Để anh vào tính sổ với Nhung cho Tử Thất.”
Nói xong hắn hùng hổ đòi đi vào nói lí lẽ với Nhung, đúng lúc Nhung cũng đi ra nói: “Muốn đánh nhau sao? Tao mà bắt nạt nổi cục cưng của mày hả?”
“Vậy sao mặt của Tử Thất lại đỏ..” Hắn vẫn không chịu bỏ qua.
Lý Tử Thất buồn cười nhìn tình cảnh trước mặt.
Tên ngốc này đang bảo vệ nàng sao!!!
“Tao chỉ nhéo nhẹ.
Do mặt nó nhanh đỏ chứ trách gì tao? Đi dọn bàn đi mày.” Chị Nhung chán ghét nói.
Chả hiểu sao Lý Tử Thất lại thích thằng ngốc này!!! Khó hiểu.
Dương Vĩnh Khoa định đôi co thêm vài câu đòi công đạo, không ngờ tay hắn bị Lý Tử Thất nắm lấy.
Nàng cười dịu dàng nói: “Chị Nhung khi nãy chỉ trêu Tử Thất thôi.
Không sao đâu.”
Dương Vĩnh Khoa chung quy cũng không thể chống nổi cái biểu cảm đáng yêu này của Lý Tử Thất, hắn đành ậm ờ, liếc nhìn chị Nhung một cái mới chịu đi dọn bàn.
Trước khi dọn bàn hắn còn đeo găng tay làm bếp chuyên dụng, đeo khẩu trang y tế.
“Thằng điên.
Nó đi dọn bàn mà làm như kiểu nó dọn phân mèo, hay dọn nhà vệ sinh vậy.
Bài đặc đeo bao tay, đội khẩu trang, sợ dơ thì đi làm làm gì mày?” Giọng chị Nhung rất bực bội nói.
Chưa thấy thằng phục vụ bàn nào lại ưa sạch như thằng ngốc này đấy.
Lý Tử Thất bật cười.
Nhung còn chưa thấy cảnh Hoa Hoa dùng thuốc khử trùng, ngày nào cũng khử trùng căn phòng hai lần sáng tối đâu nhỉ!!
Đến lúc đi học, hắn cũng không cho ai ngồi gần hắn quá hai găng tay.
Tất nhiên là...Ngoại trừ nàng.
Nàng luôn sáp gần hắn, đến ngủ cũng luôn bám chặt lấy hắn..