Tiếng hét thất thanh của đám con gái vang khắp dãy trường.

Bọn họ sợ hãi nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt, nụ cười treo trên miệng của cô gái trông rất ngây thơ và đáng yêu.

Trong sáng như một thiên thần ở xứ sở chết.
Đúng, chính là Lý Tử Thất.
Nàng ngồi khuỵ 1 chân nhìn ba cô bé đang nằm vật vã dưới nền đất.

Cũng may đây là ngôi trường sang trọng, nên nền nhà vệ sinh rất sạch sẽ.

Nếu không, nàng sẽ cho bọn họ nếm mùi của nhà vệ sinh chính hiệu.
Lý Tử Thất nở nụ cười xinh đẹp đến chưa từng có: “Từ nay Hoa Hoa sống thế nào trong trường, các người đều biết cả rồi chứ?”
Cả ba người kinh sợ gật đầu lia lịa: “Biết, chúng tôi biết rồi.”
“Vậy sau này, Hoa Hoa có được tôn trọng không?” Nàng lại nhàn nhac hỏi.
“Được, chắc chắn sẽ được tôn trọng như giáo sư của trường.”

“Đấy là 3 người các ngươi tôn trọng thôi....” Lý Tử Thất ấp úng, vẻ mặt khó xử.
“Không không.

Cả lớp, không, cả trường sẽ phải tôn trọng Trợ Giảng Khoa.”
Lúc này nàng mới hài lòng gật gật đầu.
Nhưng, như vừa nhớ cái gì, Lý Tử Thất liền quay đầu nhìn cả ba cô gái.

Đôi mắt phượng xinh đẹp mở to, mang đầy vẻ ngây thơ trong sáng: “Hôm nay ta có gặp các người không?”
Cả bọn ngơ ngẩn mấy giây, lúc hiểu ra vấn đề thì lắc đầu liên tục nói: “Không, chúng tôi chưa gặp qua cô.”
“Vậy..

chuyện hôm nay????”
Bọn họ lại khổ sở gật đầu như giã tỏi: “Không có, chúng tôi cãi nhau.

Nên tự đánh nhau.”
Lý Tử Thất gật gù, vỗ nhẹ lên má từng người trấn an: “Vậy ta đi trước nhé.

Một lát gặp.” Xong nàng cười thật tươi, nhẹ nâng bước chân đi ra ngoài.
Đứng trong gốc khuất gần nhà vệ sinh.

Lê Toàn Phong ẩn hiện ý cười.

Bá đạo như nàng, đến hắn còn phải chào thua.
Thấy Lý Tử Thất đã rời đi, Lê Toàn Phong cũng nâng gót giày bước đi.

Hắn, hôm nay sẽ giải quyết cái tên Trần Gia Bảo.

Bỏ qua nhiều lần quá, sẽ thành thói quen đấy.
Lý Tử Thất tâm trạng vui vẻ vô cùng.

Nàng mặc dù nghi ngờ về độ ngốc nghếch của Dương Vĩnh Khoa.

Nhưng lời hứa sẽ luôn bảo vệ hắn, nàng sẽ không quên, càng không bao giờ làm trái.
Hồ Tộc dám nói, dám làm.
Nếu như có người bắt nạt Dương Vĩnh Khoa, thì người đó chỉ có thể là Lý Tử Thất nàng.

Những người còn lại đều không xứng đụng đến một ngón tay của hắn.
“Tử Thất, Tử Thất em không sao chứ?” Dương Vĩnh Khoa nghe thấy tiếng hét thất thanh thì ngay lập tức nghĩ đến Lý Tử Thất bị bắt nạt.

Hắn chạy đi tìm theo tiếng hét, nhưng tiếng hét lại đúng lúc ngưng.

Hắn hoảng loạn chạy xuống 4-5 lầu dưới cũng không tìm thấy nàng.

Liền chạy vội lên chỗ cũ mới thấy nàng đang đi tới.
Lý Tử Thất nhẹ gỡ bàn tay to lớn đang nắm chặt tay nàng của hắn ra, rồi cười nói: “Tử Thất không sao.

Đi vào thôi.”

Dương Vĩnh Khoa rũ đôi mắt buồn bã, nhìn bàn chân to của hắn.

Tử Thất từ hôm qua không biết tại sao lại giận hắn.
Bình thường nàng sẽ không chịu lên gác ngủ, nhất quyết đòi ngủ cùng hắn.

Nhưng hôm qua nàng lại dọn lên gác, đợi đến lúc nàng ngủ say hắn mới dám mò lên trên ôm nàng ngủ.

Đến lúc gần sáng hắn lại mò xuống dưới.
Hắn, cũng đã quen khi ngủ phải có nàng ôm mới có thể ngủ ngon giấc.

Sáng nay nàng cũng không còn vui vẻ như mọi hôm, hắn đã làm gì sai khiến nàng giận sao!!

Dương Vĩnh Khoa buồn rũ rượi lững thững đi về lớp.

Hắn cứ tưởng khi nãy Tử Thất đánh Gia Bảo, bảo vệ hắn là nàng đã hết giận.

Nhưng không ngờ, Tử Thất vẫn còn giận...
“Mày định trốn hả, con ranh.” An Giao thấy Lý Tử Thất đi vào thì khiêu khích: “Còn tưởng mày sợ quá nên đã lén chạy trốn rồi chứ.”
Lý Tử Thất vẫn bình tĩnh ngồi đó, ánh mắt nhìn hướng xa xăm.

An Giao bực mình kéo lũ bạn ra ngoài mua đồ ăn dưới căn tin, cũng không thèm để ý đến bộ dạng buồn bã của Dương Vĩnh Khoa.
Lý Tử Thất ngồi đó, tay chống cằm, mải miết suy nghĩ.
Khi nãy nàng đã nghe bọn kia nói chuyện.

Bọn họ nói Hoa Hoa đã ngốc từ lúc bọn họ mới gặp.

Có nghĩa là Hoa Hoa từ mấy năm nay vẫn luôn ngốc nghếch như vậy!! Có phải nàng đã nghi oan cho Hoa Hoa không!!

Lý Tử Thất nhìn bóng dáng buồn bã của Dương Vĩnh Khoa thì chợt nãy ra ý nghĩ.

Nhờ hắn làm bài giùm nàng!!!
Lý Tử Thất biết rất rõ Dương Vĩnh Khoa thật sự là một người công chính liêm minh, hắn sẽ không bao giờ giúp đỡ ai làm chuyện khuất tất đằng sau.
Vậy thì nàng thử hắn một lần, xem hắn sẽ phản ứng ra sao.
Dương Vĩnh Khoa đi tới ngồi gần chỗ Lý Tử Thất.

Lý Tử Thất cũng lại gần hắn nói: “Hoa Hoa, bài này khó quá.

Tử Thất không biết làm.”
Dương Vĩnh Khoa bỗng chốc vui mừng, nhưng vừa nghe nàng nói xong lại buồn như cũ.
Lý Tử Thất khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Mặt hắn vẫn buồn, đầu cúi thấp nhìn mấy ngón tay dưới gầm bàn nói: “Anh rất vui vì Tử Thất chịu nhờ anh, nhưng lại buồn vì Tử Thất lại nhờ anh làm giùm bài này..”
“Tại sao?” Lý Tử Thất vẫn chưa hiểu ra liền hỏi thêm.
Dương Vĩnh Khoa ngước mắt lên nhìn nàng thật lâu, mới lí nhí nói: “Anh biết Tử Thất không vui với anh từ tối qua.

Sáng nay Tử Thất vẫn còn giận anh.

Anh rất buồn, anh muốn xin lỗi Tử Thất.

Nhưng mà, anh không thể giải bài này cho Tử Thất được..”
Xong hắn lại quýnh quán lên nói: “Hay là, hay là anh giải hết tất cả bài tập cho Tử Thất luôn.

Nhưng riêng bài này anh không thể giải đâu.”

“Tại sao lại không thể giải bài này?” Lý Tử Thất buồn cười nhưng vẫn giữ vẻ mặt không vui hỏi.
Thì ra hắn đã nhìn ra nàng khác từ tối qua, hắn vậy mà vẫn cố nhịn để nàng vui.

Hắn thật ngốc.
“Bởi vì, bài này là bài Tử Thất và An Giao cùng nhau thi.

Nếu anh giải cho Tử Thất thì sẽ không công bằng.” Dương Vĩnh Khoa giải thích.

Lý Tử Thất đương nhiên hiểu.

Nhưng nàng vẫn chưa muốn buông tha hắn: “Vậy tại sao lại xin lỗi.

Hoa Hoa làm chuyện gì có lỗi với Tử Thất à?”
Đến lúc này, gương mặt Dương Vĩnh Khoa mới thật sự ỉu xìu nói: “Anh không biết tại sao Tử Thất lại giận anh.

Anh cũng không biết anh đã làm sai cái gì..

Nhưng mà chỉ cần Tử Thất vui, cho dù anh có xin lỗi Tử Thất cả ngày anh cũng sẽ làm.”
Lý Tử Thất khẽ chấn động.

Chỉ vì muốn nàng vui nên mơi xin lỗi!!! Hắn ngốc thật hay giả vậy??
“Tử Thất không cần câu xin lỗi.

Nếu Hoa Hoa không chịu giúp Tử Thất thì từ nay Tử Thất không bao giờ về cùng Hoa Hoa.

Tự đi làm kiếm tiền, rồi ra chỗ khác ở.” Nàng giả bộ làm vẻ mặt tức giận.

Doạ Dương Vĩnh Khoa một phen hoảng loạn.
Không về! Không ở cùng nữa sao? Nghĩa là hắn sẽ ít gặp lại Tử Thất!! Hắn không muốn: “Tử Thất đừng mà.”
“Bây giờ Tử Thất mới biết.

Hoá ra Hoa Hoa vì cô An Giao kia nên mới không chịu giúp Tử Thất.

Thà để Tử Thất thua, để Tử Thất bị người ta coi thường cũng không chịu giúp Tử Thất.

Hoa Hoa sợ An Giao sẽ mất mặt khi thua Tử Thất sao?” Viền mắt Lý Tử Thất đỏ ửng.

Ban đầu nàng chỉ định thử hắn, nhưng không ngờ nàng lại bị chính lời nói của mình làm cho đau lòng.

Hiện tại, nàng ngược lại không giả tạo chút nào: “Hoa Hoa làm Tử Thất thật thất vọng.”

Dương Vĩnh Khoa thấy Lý Tử Thất khóc cũng luống cuống tay chân.

Hắn bối rối không biết phải nên làm sao.

Giúp, hay không giúp??
Giúp thì là ăn gian.

Không giúp thì làm Tử Thất khóc.
Hắn không muốn làm Tử Thất khóc..
“Được, được.

Anh giúp mà, anh giúp Tử Thất mà.

Anh thương Tử Thất lắm, đừng khóc.

Đừng khóc mà.” Hắn vừa nói vừa lau nước mắt dính đầy mặt cho Lý Tử Thất.
Cũng may đây là giờ ra chơi, nếu không mọi người sẽ nghĩ bọn họ thật sự yêu nhau.

Và họ cũng giận dỗi giống như các đôi tình nhân khác.
Lý Tử Thất nghe hắn nói thế thì nhẻm miệng cười.

Coi như ngươi biết điều...
Dương Vĩnh Khoa và Lý Tử Thất sau khi ổn định lại đã ngồi vào bàn làm bài.

Lý Tử Thất nhìn hắn viết ra đáp án.

Đáp án hắn cho nàng là đáp án sai!!!!

Lý Tử Thất tức giận.

Hắn thật sự muốn nàng bị An Giao đối phó sao?

Hắn còn dám nói hắn thương nàng!! Bỉ ổi, vô liêm sỉ.
Tuy trong bụng một cỗ tức giận nhưng Lý Tử Thất vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng xem xét tình hinh.
Đến lúc đưa đáp án.

Lý Tử Thất liền thấy trên giấy làm bài của An Giao cũng là đáp an sai!!
Đây, có nghĩa là gì!!!!
Dương Vĩnh Khoa đi lên, nhận lấy hai tờ giấy bài làm của Lý Tử Thất và An Giao.

Sau đó liền viết đáp án chính xác lên bảng và tuyên bố: “Cả hai đều sai.”
Lý Tử Thất chấn động.
Dương Vĩnh Khoa à Dương Vĩnh Khoa.
Ai dám nói ngươi ngốc!!! Chỉ có những người ngu ngốc thật sự mới dám nói ngươi ngốc.
Vì sao ư!!
Giúp ta giành chiến thắng, chính là gian lận, thắng không quang minh chính đại.
Không giúp ta, ta thua thì ta sẽ bị An Giao đối phó.

Hơn nữa chính là, ta sẽ không thèm nhìn mặt ngươi.

Vậy nên ngươi cho bọn ta hoà nhau!! Cả hai đều sai.
Rất công bằng phải không! Không ai phải khó xử.
Hay cho người thông minh, học giỏi nhất trường DHMIT...
Lý Tử Thất và cả An Giao thật sự cũng không ngờ đến phương diện hoà nhau này.

An Giao mặc dù tức giận nhưng thà vậy còn hơn là thua con nhỏ quê mùa này.
Lý Tử Thất cũng rất hài lòng về cách làm của Dương Vĩnh Khoa.

Bây giờ nàng có thể hoàn toàn đặt niềm tin ở hắn rồi.
Nhưng có một chuyện làm Lý Tử Thất thấy rất kì lạ.
Tại sao khi nãy nàng lại khóc chứ!! Hắn cùng lắm chỉ là ân nhân của nàng, tại sao nàng lại đau lòng trước mấy câu nói nghe có vẻ rất tủi thân kia chứ!!
Lý Tử Thất nàng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ rơi lệ vì ai, vậy tại sao lại khóc chỉ vì mấy câu nói lúc giận dỗi!!!!
Tâm trạng nàng căng thẳng.

Chắc cũng do nàng đặt quá nhiều hy vọng nơi Dương Vĩnh Khoa.

Nên khi thất vọng mới đau lòng như vậy thôi.
Nàng tự trấn an bản thân.

Tâm trạng cũng ổn định lại rất nhiều..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play