Chuyện là sáng nay nàng cố gắng dậy rất sớm.
5 giờ sáng đã đứng trước cổng trường đợi đám côn đồ kia rồi.
Đợi đến 5 giờ 30 quả nhiên là bọn chúng xuất hiện.
Lê Toàn Phong rất bất ngờ vì sự xuất hiện của nàng, hắn nhếch miệng cười: “Mới gặp nhau hôm qua, cô em lại tới tìm nhanh thế!!”
Lý Tử Thất liếc mắt chán ghét bọn chúng: “Ra tay đi.”
Nói chuyện với mấy tên này thật là mất công mất sức của nàng.
Lê Toàn Phong mắt chữ O, miệng chữ A nhìn nàng: “Đánh nhau!!!” Xong hắn quay sang mấy tên đàn em cười lớn: “Ha ha ha, nó muốn đánh nhau với tao kìa tụi bây.
Ha ha ha ha..”
Mấy tên đàn em cũng theo đà mà cười vang dội.
Lý Tử Thất mất kiên nhẫn, trực tiếp lao đến như tia chớp đấm cho mỗi tên đàn em hai đấm rõ đau.
Lê Toàn Phong không kịp phản ứng, một phần là hắn không đề phòng, cũng kinh ngạc đứng chôn chân nhìn Lý Tử Thất đánh ngã cả 4 tên đàn em của hắn, hắn mới hoàn hồn.
Lý Tử Thất đánh xong còn rất tao nhã làm ra hành động phủi áo, phủi tay: “Bao lâu rồi ta không hoạt động gân cốt nhỉ!!”
Lê Toàn Phong đỏ mắt: “Con ranh, muốn đánh thế nào.” Đây là lần đầu tiên đàn em của hắn bị đánh, mà hắn còn chưa hiểu ra chuyện gì cô ta đã ra tay đánh người rồi!? Hắn tức muốn hộc máu.
“Nếu ngươi thắng, ta sẽ làm bất cứ chuyện gì ngươi muốn.
Còn nếu không thắng được ta, thì phải nghe theo ta.” Lý Tử Thất vừa sắn tay áo vừa nói.
Như thể nàng đang nói chuyện của người khác, không hề liên quan đến nàng vậy.
Lê Toàn Phong đang tức đâu nghĩ được nhiều, hắn ‘hừ’ mạnh rồi xông lên đánh nàng.
Lý Tử Thất rẽ lối tránh khỏi nấm đấm của Lê Toàn Phong.
Nàng có thể nhận ra hắn chỉ ra một nửa sức lực, hắn sợ nàng bị thương nặng sao!
Lý Tử Thất cười.
Hai người đánh tới đánh lui, nhìn từng động tác mà mê cả con mắt.
Lê Toàn Phong đã đai đen Taekwondo, còn Lý Tử Thất thì từ nhỏ đã được Nhị Ca Lý Bảo Hoàng dạy cho võ công của Hồ Tộc.
Hồ Tộc ngoài pháp thuật cũng có một bộ võ công tự thân, chuyên dùng cho những trường hợp đi vi hành.
Lúc đi vi hành bị cấm dùng pháp thuật, nên loại võ công này sẽ giúp người Hồ Tộc tránh thoát khỏi những lần bị truy kích.
Võ công hai người khác biệt, Lê Toàn Phong lấy sức mạnh ra đấu, Lý Tử Thất lại dùng nhu chế cương.
Động tác uyển chuyển nhìn rất đẹp mắt.
Một đám đàn em ngồi gọn 1 gốc xem mà ngơ ngẩn cả người.
“Đẹp thật đấy.
Đánh nhau mà cũng đẹp đến vậy sao!!” Thằng Nhất lên tiếng.
“Này, tụi mày có nghĩ đến trường hợp 2 người này đánh nhau xong sẽ yêu nhau luôn không nhỉ?” Thằng Nhị cũng phán.
Thằng Tam nghe vậy cũng chỉa mồm vào: “Đại ca của chúng ta nổi tiếng ngang ngược bá đạo.
Tao ở bên cạnh Đại ca đã gần 20 năm.
Chưa thấy có con nào dám bén mảng lại gần.”
“Trước đây chưa có thì bây giờ có.” Thằng Nhị nói.
“Con nhỏ này vì thằng ngốc kia mới đánh nhau với Đại ca.
Tao nghĩ nó thích thằng ngốc kia đấy.” Thằng Tứ vừa xoa xoa cái mặt bị đau vừa nói.
Thằng Nhất nghe vậy cãi lại: “Mày không thấy thằng ngốc đó xấu chết mẹ đi được hả? Đầu tóc rũ rượi, lại còn mang cặp kính to đùng như kiểu nó cận sắp mù tới nơi vậy đấy.
Con nhỏ này yêu nó thì tao đi đầu xuống đất.”
Thằng Nhị lại nói: “Thằng ngốc kia nổi tiếng học giỏi nhất trường đấy mày.
Nhưng mà nó nghèo lắm, hình như còn không có cha mẹ.”
“Con gái bây giờ thực dụng, ham vật chất lắm mày.
Nó sẽ không thích người như thằng ngốc đâu.” Thằng Tam nói thêm.
Thằng Tứ ngược lại lắc đầu không cho là đúng nói: “Chưa chắc mày.
Lỡ đâu con nhỏ này nó yêu vì thằng ngốc đó tốt thì sao.
Nói như tụi mày chắc mấy thằng ở quê ế hết à?”
“Ừ.
Cũng đúng.” Ba thằng còn lại gật gật đầu đồng ý.
Đánh được 30 phút thì Lý Tử Thất tung một cước đá ngay vào hạ bộ Lê Toàn Phong khiến hắn ôm hạ thân lăn lê mấy vòng dưới đất.
Ánh mắt ai oán hắn khiển trách: “Con điên này.
Sao mày đá ngay chỗ đó của tao?”
Lý Tử Thất nhún vai xề môi nói: “Ngươi đâu có nói trước là không được đá vào chỗ đó đâu!”
Lê Toàn Phong bực bội đứng lên, đi nhẹ nhàng như lết từng bước qua chỗ mấy thằng em hắn nói: “Đi mang xe của tên ngốc kia ra đây đi.”
Lý Tử Thất đâu chỉ muốn như vậy là đã xong!
Nàng đi theo sau hắn nói: “Sau này các ngươi không được bắt nạt Hoa Hoa của ta.
Nếu không đừng trách ta.”
Lê Toàn Phong lườm nàng một cái, vẻ mặt rất không phục rồi “Ừ” rõ to.
Thằng Nhị dắt xe đạp ra nhưng vành bánh xe đã bị cong vẹo nhìn rất đáng thương.
Lý Tử Thất tức giận đi tới đá cho Lê Toàn Phong mấy cái hỏi: “Bị sao đây?”
Lê Toàn Phong nhăn mặt, rất rất không phục trả lời: “Hôm qua bọn tao bực nên tống cả 5 thằng lên.
Ai biết được xe của tụi mày lại yếu như vậy.
Mới lên được 3 thằng đã méo vành rồi.”
Nghe giọng điệu không mấy quan tâm của hắn mà Lý Tử Thất thật muốn đánh mất cả lương thiện để dành 600 năm của nàng.
Nàng đạp mạnh lên bàn chân to lớn của hắn hét: “Mang đi sửa ngay cho ta.”
“Aaaa!!” Lê Toàn Phong kêu to.
Hôm nay hắn ra khỏi nhà bước chân nào ra trước mà xui quá vậy? Hết bị đánh còn bị thương đến hạ bộ.
Tức điên hắn rồi: “Đi sửa thì đi sửa.
Con gái con đứa sao hung dữ vậy.”
“Trước khi sửa xong đi mua xe mới đền cho Hoa Hoa.
Hôm nay Hoa Hoa còn phải đi làm.” Nàng lớn giọng nói.
Lê Toàn Phong trợn mắt không thể tin nhìn nàng: “Này con kia, mày có biết suy nghĩ không vậy? Hôm qua là do mày đánh tao trước.
Tao trút giận lên xe là điều hiển nhiên.
Xe hư là vì nó đã quá cũ kĩ.
Mày lại còn bắt đền tụi tao hả?”
Lý Tử Thất vẻ mặt không quan tâm, cũng như không hiểu hắn đang cái gì, nàng hơi cúi đầu, ánh mắt trợn ngược lên nhìn hắn.
Điều này thể hiện nàng đang rất giận: “Có đi đổi không?”
Lê Toàn Phong nhướng mày.
Đây là thái độ giận dữ của con ranh này sao!!
Nó phải biết là bộ mặt này của nó hoàn toàn không có chút sát thương nào đối với hắn hay không!!
Mà ngược lại..
Đôi mắt phượng to tròn, trong sáng này của nó lại hiện lên vẻ ngây thơ đáng yêu!!!!
Lê Toàn Phong khổ não: “Đổi.”
Lý Tử Thất nghe xong liền cười hài lòng: “Mua xong phải đứng đây đợi Hoa Hoa, trao tận tay cho Hoa Hoa.” Rồi nàng chỉ vào một góc khuất nói tiếp: “Ta sẽ đứng ở đó xem thái độ của các ngươi.”
Lê Toàn Phong lắc đầu mệt mỏi.
Quay lại hiện tại.
Lê Toàn Phong nghe Dương Vĩnh Khoa đòi lại xe của hắn thì thấy bực mình quát: “Xe của mày bị hư, bọn tao mang đi sửa rồi.
Dùng tạm xe này đi bố.”
Xong hắn ta quay đi không thèm ngó lại đằng sau.
Bốn tên đàn em đi theo hắn ra quán ăn cũng thắc mắc kinh hồn.
Lần đầu tiên thấy Đại ca đánh nhau mà lại chỉ ra có một nửa sức lực, đã thế bị con bé kia thị uy còn chấp nhận nhún nhường nó!!!
Hôm nay Đại ca bị làm sao vậy!
Bốn tên đi sau hắn lí nhí bàn tán, hắn tất nhiên nghe thấy.
Hắn cũng chẳng hiểu tại sao lại nhường con nhỏ kia.
Chả nhẽ hắn lại thích con nhỏ đó!!
Năm tên côn đồ vừa ngồi vào bàn ăn, Lý Tử Thất từ đâu chạy đến cũng ngồi phịch xuống với bọn hắn.
Nàng cười hì hì nói: “Ta sáng giờ cũng chưa ăn gì.
Ăn chung nha.”
Lê Toàn Phong đen mặt: “Cút.”
Lý Tử Thất cũng không thèm quan tâm hắn, nàng vẫy tay phục vụ gọi: “Cho một tô phở đặc biệt.”
Xong nàng lại quay sang nhe răng cười nham nhở với bọn họ: “Ta cảm thấy ta là con người rất dễ gần gũi, lại lương thiện hiểu chuyện.
Còn các ngươi thì quá sắt đá thô .tục đi.
Các ngươi nên đi theo ta, học hỏi ở ta nhiều cái hơn.
Có biết chưa!”
Bọn người Lê Toàn Phong nghe xong không hiểu tại sao lại đồng thời xuất hiện ý muốn đem nàng ngay lập tức vứt vào thùng rác.
Dễ gần sao!! Ngày đầu tiên gặp đã bị đánh cho đau điếng cả người, ngày thứ hai gặp cũng bị đánh đến bầm dập, mà đánh ngay hạ bộ!! Dễ gần đây sao!!
Còn lương thiện!! Thôi miễn bàn đi.
Bọn người Lê Toàn Phong không thèm để ý đến Lý Tử Thất.
Nàng cũng không thích nói chuyện trong lúc ăn nên nàng ăn rất nhanh.
Đến lúc nàng ăn xong, thấy mấy người kia vẫn còn đang ăn nhìn có vẻ ăn rất ngon miệng thì nàng lại cười cười vỗ vai mấy tên gần nàng nói: “Ừ, tốt lắm.
Ăn nhiều một chút.”
Ngưng đoạn nàng lại nói: “Ăn xong thì cùng ta đi đánh lộn.”
“Phụt...!khụ khụ...” Cả đám 5 người bị lời nói này của nàng mà bị sặc dữ dội, ho khan không ngừng.
Lý Tử Thất thấy thế thì vỗ lưng tên Nhị, tên gần nàng nhất rồi nói: “Các ngươi làm sao vậy.
Ăn từ từ chứ.”
Thằng Nhị gạt tay nàng ra chất vấn: “Thế khi nãy ngươi còn bảo ngươi lương thiện!!”
Lý Tử Thất nhìn hắn, 4 tên còn lại cũng nhìn hắn.
Hắn cũng phát hiện ra, hắn thế mà lại liếu lưỡi theo nàng xưng ‘ngươi’ luôn!!!
Thằng Nhị ngượng, ho khụ khụ rồi ngồi xuống: “Mới nói lương thiện mà bây giờ lại rủ đi đánh nhau à!!”
Lê Toàn Phong và 3 tên Nhất, Tam, Tứ chuyển hướng sang nhìn nàng.
Ánh mắt bọn họ có vẻ đang rất châm biếm nàng?!
Lý Tử Thất kiên quyết gật mạnh đầu đính chính: “Đánh kẻ xấu cũng là lương thiện.”
Nghe vậy, 5 tên côn đồ liếc trắng mắt nàng, tiếp tục cúi đầu ăn hết tô phở..