Dựa theo yêu
cầu của Văn Tinh Trần, bác sĩ rất nhanh đã chuẩn bị thuốc cho bọn họ.
Lộ
Cảnh Ninh suốt đường về có chút phiền muộn, tầm mắt còn thỉnh thoảng xẹt qua
môi Văn Tinh Trần, tựa hồ muốn động thủ.
Dưới ánh mắt rực lửa, Văn Tinh Trần bình
tĩnh kéo cổ áo, ngữ điệu không gợn sóng: "Đừng nhìn, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Lộ Cảnh Ninh chân thành đề nghị: "Nếu
không chúng ta đánh một trận, ai thắng nghe người đó?”
Văn Tinh Trần suýt chút nữa bị cậu chọc
cười: "Thuận tiện để cho pheromone bộc phát một lần nữa, sau đó mượn thời
khắc hoàn toàn không khống chế được mà ra tay?”
Lộ
Cảnh Ninh tâm sự bị vạch trần, ra vẻ trấn định nhìn trời huýt sáo: "Sao có
thể nói như vậy chứ? Nói như thể tôi mơ ước nhan sắc cậu muốn chiếm tiện nghi
không bằng.”
Văn Tinh Trần bỗng nhiên dừng bước,
nghiêng mắt nhìn cậu: "Chẳng lẽ, không phải sao?”
Ánh sáng của hằng tinh từ chân trời rơi
xuống, vừa vặn bao lấy thân hình cao lớn tuấn tú, Lộ Cảnh Ninh ngây người trong
chốc lát, câu bên miệng "Không phải" kia bỗng nhiên có chút chột dạ
không nói ra được.
Khao khát sắc đẹp không? Khụ khụ, giống
như... Có thật?
Văn Tinh Trần thấy cậu không có hé răng,
khinh miệt cười một tiếng.
Lộ Cảnh Ninh bị thái độ của hắn kích
thích, bất mãn cao giọng: "Không phải là mượn pheromone của cậu để dùng
thôi sao? Cậu cũng quá keo kiệt rồi đấy, chẳng lẽ còn sợ tôi mượn cơ hội quấn
lấy cậu? Tôi cam đoan dùng xong liền buông tuyệt đối không dây dưa, còn không
được sao?”
Khóe miệng Văn Tinh Trần không thể khống
chế hơi co giật một chút: "Tôi thoạt nhìn giống như là một loại công cụ
dùng rất tốt sao?”
Lộ Cảnh Ninh: "... Tôi nghĩ, ý của
tôi không phải như vậy?"
“Thuốc đã chuẩn bị xong, cậu vẫn nên an
tâm uống nó, đừng lãng phí!" Nói xong câu cuối cùng, Văn Tinh Trần xoay
người rời đi, không quay đầu nhìn lại.
Lộ Cảnh Ninh đứng tại chỗ trong chốc lát,
luôn mơ hồ cảm thấy nội dung đối thoại vừa rồi tựa hồ có chỗ nào đó không đúng.
Rõ ràng cậu mới là Omega, nhưng sao lại
giống như cậu đang cưỡng ép gái nhà lành vậy?
Cái quái gì, nếu không phải những người
khác vừa ngửi thấy mùi pheromone của cậu liền chân mềm nhũn, làm sao còn phải
cầu xin cái tên họ Văn này? Một Alpha, thủ thân như ngọc như vậy cũng được sao,
chỉ là để cho hắn nhẹ nhàng cắn một cái mà thôi, cũng không phải làm cho cậu
mang thai được!
Lộ Cảnh Ninh càng nghĩ càng tức giận, vẻ
mặt khó chịu trở lại ký túc xá.
Ngôn Hòa Bân nhìn lướt qua thuốc cậu đang
xách trong tay: "Đi bệnh viện?”
Lộ Cảnh Ninh "Ừ" một tiếng, tiện
tay ném lên bàn.
Chậc, ghét nhất là uống thuốc!
Ngôn Hòa Bân nhìn bộ dạng tùy thời có thể
nổ tung của cậu, cũng không hỏi nhiều, bắt đầu tiếp tục mày mò nguyên mẫu cơ
giáp trên bảng điều khiển ảo.
Lộ Cảnh Ninh liếc mắt một cái, nhất thời
tò mò tiến lại gần, sợ hãi nói: "Ngôn Hòa Bân, quá trình giảng dạy của tam
viện các cậu nhanh như vậy sao, liền bắt đầu chế tạo cơ khí rồi sao?"
Ngôn Hòa Bân đẩy gọng kính trên sống mũi,
đầu cũng không quay lại một chút: "Trong khóa học còn chưa bắt đầu dạy, là
tôi tự học.”
Lộ Cảnh Ninh bỗng nhiên đối với người bạn
cùng phòng này của mình nhìn với cặp mắt khác xưa: "Nhìn không ra, cậu là
một học bá!”
Ngôn Hòa Bân rốt cục nhìn cậu một cái:
"Có việc gì không?”
Lộ Cảnh Ninh xoa xoa tay: " Không
biết có bất tiện không, sau này thi lý thuyết cậu đối chiếu với tôi một chút
được không?"
"Đối chiếu" là cách nói uyển
chuyển một chút và nó gần giống như viết trực tiếp yêu cầu gian lận là
"nhờ giúp đỡ trong kỳ thi" trực tiếp trên mặt.
Dưới ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú như
vậy, trên mặt Ngôn Hòa Bân không có chút cảm xúc dao động: "Thật không
tiện."
Lộ Cảnh Ninh bị thái độ cự tuyệt người
khác của hắn làm cho sửng sốt: "Ngôn Hòa Bân, cậu lãnh khốc vô tình như
vậy sau này sẽ không tìm được Alpha đâu.”
Ngôn Hòa Bân thờ ơ: "Cậu không hề
lãnh khốc vô tình, sao cũng thấy không tìm được Alpha?”
Một nhát dao chết người.
Lộ Cảnh Ninh: "..."
Trình độ không dễ ở chung của vị bạn cùng
phòng này quả thực giống Văn Tinh Trần. Cũng không biết ngày nào đó khi hai cái
độc lưỡi đụng phải cùng một chỗ thì sẽ va chạm ra tia lửa đặc sắc tuyệt luân
như thế nào.
Trong đầu Lộ Cảnh Ninh bỗng nhiên hiện ra
một thân ảnh cao gầy, cậu hơi sửng sốt, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Rốt cuộc không còn tâm tình trêu ghẹo Ngôn
Hòa Bân nữa, sau khi vào phòng tắm rửa sạch mùi thuốc khử trùng của bệnh viện,
cậu cứ như vậy im lặng bò lên giường. Trước khi ngủ, trong đầu chỉ có một ý
niệm.
Cũng không tin thiên hạ này còn có Alpha
mà Lộ Cảnh Ninh cậu xử không được, Văn Tinh Trần, hãy cùng chờ xem nhé!
......
Vu Kình Thương sau khi biết được tin Lộ
Cảnh Ninh đến bệnh viện có vẻ đặc biệt để ý, sáng sớm hôm sau, liền xách theo
bữa sáng thịnh soạn chờ ở dưới lầu ký túc xá Omega.
Nội
dung trong mộng của Lộ Cảnh Ninh cả đêm hôm qua đều là đem Alpha hung hăng ấn
vào góc XXOO, dưới tình huống ngủ không ngon cho dù có đồ ăn ngon trước mặt,
cậu cũng không thể nguôi ngoai cơn cáu kỉnh.
Nghe Vu Kình Thương không hề có chủ đề hỏi
đông hỏi tây nửa ngày, không kiên nhẫn cắt ngang yêu cầu của hắn đi thẳng đến
chủ đề: "Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Vu Kình Thương hắng giọng, chuyển đề tài:
"Sắp tới là vòng thứ hai của trận bóng rổ cổ, dạo này cậu thế nào, còn
chơi được không?"
Lộ
Cảnh Ninh không khỏi trợn tròn mắt.
Bất quá cậu đối với tình huống thân thể
gần đây của mình cũng không xác định lắm. Đối với trận đấu bóng rổ cổ đại, cậu
cũng thật sự không xác định được, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đến lúc đó rồi
xem.”
Vu Kình Thương quá hiểu rõ tính cách của
Lộ Cảnh Ninh, bởi vậy đối với thái độ chủ động nhường nhịn lần này cậu lại cảm
thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì, gật gật đầu: "Cũng
được đi.”
Dù sao nhị viện mạnh nhất cũng đã bị bọn
họ hạ gục, còn lại nhất viện cùng tam viện trình độ bày ra ở nơi đó, quả thật
cũng không cần tôn đại thần này xuất trận.
"Còn có
một chuyện." Hắn cũng không tiếp tục đề tài này nữa, bỗng nhiên vẻ mặt bát
quái hạ thấp thanh âm, "Tôi nói, cậu cùng Văn Tinh Trần rốt cuộc là xảy ra
chuyện gì? Bệnh viện đều là hắn đi cùng cậu, hai người các cậu sẽ không thật sự
giống như Khương Loan nói..."(IchiRuki x TᎩT)
Chưa đợi nói xong, Lộ Cảnh Ninh hướng về
phía đầu hắn đấm một quyền: " Hiện tại tôi không muốn nghe cái tên
đó!"
Vu Kình Thương không hiểu sao lại bị đánh
một trận, vẻ mặt mờ mịt xoa chỗ đau, nhìn vẻ mặt phẫn nộ bất bình của Lộ Cảnh
Ninh, trong đầu nhịn không được não bổ hơn mười vạn chữ yêu hận tình cừu.
Tuy Rằng Lộ Cảnh Ninh từ nhỏ đến lớn đều
không giống một Omega, nhưng hiện tại bộ dáng oán niệm này, quả thực càng nhìn
càng khả nghi!
Đáng tiếc là, giờ học sắp đến, điều kiện
không cho phép hắn đi sâu vào bát quái.
Tạm biệt Vu Kình Thương, Lộ Cảnh Ninh ngậm
một miếng bánh mì lười nhác đi vào phòng học, liếc mắt một cái liền thấy Văn
Tinh Trần ngồi ở vị trí phía sau bên trái.
Đuôi lông mày cậu hơi nhướng lên, không
chào hỏi, trực tiếp vòng tới hàng cuối cùng, nhét ba lô vào ngăn kéo, quay đầu
ngủ.
Khương Loan nhìn thấy Lộ Cảnh Ninh liền
chuẩn bị đứng dậy nhường chỗ, lúc này thấy thế, động tác vừa đứng lên không
khỏi dừng lại ở chỗ cũ.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua bộ dáng Văn
Tinh Trần không ngẩng đầu lên mà nhìn sách giáo khoa, mặt mày tràn đầy vẻ ngạc
nhiên.
Đây là tình huống gì, hai người này, cãi
nhau?
Văn Tinh Trần dưới ánh mắt chăm chú của
hắn ngẩng đầu lên, ngữ điệu không gợn sóng: "Có việc gì?”
Khương Loan nhìn thoáng qua bộ dáng hỉ nộ
không rõ của hắn, vô cùng thân mật đề nghị: "Nếu không, tôi đi đổi vị trí
với Lộ Cảnh Ninh?”
Khóe miệng Văn Tinh Trần cong lên một nụ cười:
"Có thời gian xen vào việc của người khác,
sao không hẹn hò với nhiều Omega hơn?"
Một câu nói đánh thẳng vào trái tim.
Khương Loan ôm ngực đau đớn.
Họ Văn đúng là không ra gì! Biết rõ gần
đây những Omega kia bị hắn, là tân sinh đệ nhất hấp dẫn một nửa, lại bị Lộ Cảnh
Ninh hấp dẫn một nửa, ngẫu nhiên có mấy người đơn độc còn hoàn toàn không quan
tâm chuyện hẹn hò, hắn đi kết giao với omega nào!
Quả nhiên, trình độ độc miệng của người
này hoàn toàn tỷ lệ thuận với tâm tình không tốt!
Nghĩ như vậy, Khương Loan âm thầm ôm lấy
bản thân yếu đuối.
Dù sao, tự bảo
vệ mình là quan trọng!
......
Kỳ thật Lộ Cảnh Ninh ngày thường cũng
không phải loại người hay đùa giỡn, chỉ là gần đây không biết có phải là bởi vì
rối loạn pheromone trong cơ thể hay không, khiến cậu 24/7 vây trong trạng thái
buồn ngủ.
Hơn nữa khi cậu nhìn thấy Văn Tinh Trần,
còn luôn không thể khống chế nhớ tới pheromone mùi khói bạc hà kia, mùi vị mê
người chết tiệt này, làm cho cậu hận không thể tùy thời đem cổ vươn tới trước
mặt người nọ, để cho hắn hung hăng cắn một cái.
Thế nhưng, cộng thêm lúc trước ở kho bãi
bỏ hoang, Văn Tinh Trần đã liên tục cự tuyệt cậu hai lần.
Lộ Cảnh Ninh từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm
qua thiệt thòi như vậy trên người một Alpha, cúi đầu lại là không có khả năng,
cho dù thật sự muốn bị đánh dấu, cũng nhất định phải để cho tên Văn Tinh Trần
kia chủ động mở miệng!
Lại nhìn về phía Văn Tinh Trần, ánh mắt
không khỏi thay đổi, giống như đối mặt với con mồi.
Vào ngày thi đấu bóng rổ với Đệ tam học
viện, lúc Văn Tinh Trần đi ngang qua cửa phòng nghỉ, trong không gian bỗng
nhiên bay qua một một mùi pheromone quen thuộc, như có như không.
Bước chân vừa mới bước đi không khỏi chậm
lại, phản ứng đầu tiên có chút hoài nghi pheromone của Lộ Cảnh Ninh có phải lại
hỗn loạn hay không.
Hắn theo bản năng nhìn về phía trong
phòng, tầm mắt rơi vào từ khe cửa nửa kín, vừa vặn nhìn thấy thiếu niên cởi đi
một nửa áo, cùng với đường nét rõ ràng ở thắt lưng.
Hoàn toàn bất đồng với dáng người hơi đơn
bạc bên ngoài, vòng cung bụng làm nổi bật cơ bụng săn chắc, kèm theo mùi
pheromone trong không khí, hình ảnh như vậy, mỗi một khung hình đều phảng phất như
đang điên cuồng khuấy động sợi dây lý trí trong đầu.
V ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).