Nhưng tại sao lại là hai mươi ngày sau?

Quần chúng vây xem không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hẹn tỷ thí không phải là sau ba ngày kể từ ngày khiêu chiến hay sao?”

Chúc Minh Ngọc cũng sửng sốt, nàng nhíu mày: “Ngươi mới luyện khí tới tầng thứ tư.”

Hiện tại nàng ta đã Trúc Cơ tầng thứ sáu, có sự chênh lệch về thực lực cho nên nàng cũng không muốn bắt nạt người khác.

Du Đào sửng sốt một chút, nắm chặt nắm tay kiên định nói: “Ta sẽ nỗ lực! Yên tâm đi.”

Dựa trên tiến độ này, thời gian hai mươi ngày nữa, nàng ta chắc hẳn là có thể đạt tới luyện khí tầng thứ năm nhỉ?

Chúc Minh Ngọc: “… Chuyện này không phải chỉ nỗ lực là có thể thành công, thời gian chỉ mất có hai mươi ngày.”

Nàng ta rốt cuộc tự tin đến nhường nào vậy? Thời gian hai mươi ngày là có thể đánh thắng nàng hay sao?

“À…” Du Đào ủ rũ, có chút uể oải cụp mắt xuống, tay cũng thả xuống: “Vậy là ngươi không có thời gian sao?”

Chúc Minh Ngọc: “…”

Này này, tại sao nàng không đồng ý mà làm như nàng đang bắt nạt nàng ta vậy!

“Tại sao Chúc Minh Ngọc lại không đồng ý?”

“Chắc không phải là không dám đấy chứ?”

Nghe thấy tiếng quần chúng vây xem không ngừng xôn xao thảo luận, Chúc Minh Ngọc chỉ có thể hận thính giác của mình sao lại tốt đến như vậy, nàng nhắm mắt nhẫn nại nói: “Được, không thành vấn đề, hai mươi ngày sau thì hai mươi ngày sau.”

“Ngươi nói đi, địa điểm cụ thể chính là ở Thanh Đăng Phong sao?”

Đôi mắt Du Đào sáng lấp lánh: “Đúng vậy!”

“Lần này Du Đào hạ chiến thư, hai mươi ngày sau, kéo dài như vậy, chẳng lẽ là có chiêu thức phòng ngừa gì đó?”

“Ta cảm thấy cũng đúng, bằng không nàng đang luyện khí ở tầng thứ tư làm sao có thể dám khiêu chiến Trúc Cơ tầng thứ sáu đây.”

Chúc Minh Ngọc vốn dĩ cũng không nghĩ xa đến như vậy, thấy quần chúng bàn tán như vậy, nàng lại cúi đầu, vừa lúc thấy đáy mắt vui sướng của Du Đào.

… Nàng ta không phải là đang thật sự chuẩn bị mưu kế gì đấy chứ?

Muốn hung hăng đánh vào mặt nàng ở trước công chúng hay sao?

Hơn nữa tưởng tượng theo hướng như vậy, Thanh Đăng Phong là nơi tọa lạc bên trong Tàng Thư Các, mỗi ngày lượng người qua lại cũng rất nhiều.

Chúc Minh Ngọc cũng trở nên thận trọng hơn, lặng lẽ nhìn nàng: “Ta biết rồi, hai mươi ngày sau hẹn nhau tại Thanh Đăng Phong.”

Du Đào cười cong mắt: “Được, ngày đó gặp nhau!”

Nhìn theo Du Đào vui sướng rời khỏi cửa nhà ăn, thần sắc Chúc Minh Ngọc càng trở nên nghiêm túc hơn.

Mới vừa ăn no xong nàng đang muốn quay về nhà của nàng để ngủ, bây giờ lại không có chút do dự quay người đi đến đấu trường luyện kiếm vào đêm khuya.

Hừ, chút tâm cơ này của ngươi đã bị ta nhìn thấu rồi nhé!

Chúc Minh Ngọc hừ lạnh một tiếng, nắm chặt chuôi kiếm vung kiếm hung hãn, đối mặt với thực lực tuyệt đối, tất cả tính toán đều là hổ giấy mà thôi!

-

Trong căn phòng lạnh lẽo trống trải, thanh trường kiếm treo trên bức tường cạnh cửa sổ.

Du Đào đặt hộp thức ăn lên trên bàn, chống tay lên cằm, ngắm ánh trăng ở bên cửa sổ, khẽ ngâm nga một giai điệu.

Hộp đồ ăn có thể giữ nhiệt giữ tươi, cho nên nàng không cần lo lắng đồ ăn bị ôi thiu, ngày mai lại lấy vẫn giống với món ăn vừa mới làm xong.

Khẳng định mèo con sẽ rất thích nó!

Còn có Chúc Minh Ngọc…

Nàng lắc lắc chân, đối với chuyến đi đến Tàng Thư Các sau hai mươi ngày nữa nàng vô cùng mong chờ.

Đợi đã, Du Đào bỗng nhiên nhận ra được điều gì đó.

Hai mươi ngày sau nàng chỉ có thể tích góp đủ 50 tích phân, nếu như Chúc Minh Ngọc không có 50 tích phân thì làm sao bây giờ, không phải là không thể đi cùng nàng hay sao?

Hơn nữa chuyện này cũng là do nàng mở lời mời nàng ấy, nàng nên là người chi trả tích phân để mua phiếu chứ!

Nghĩ như vậy, Du Đào bỗng nhiên trở nên lo lắng hơn.

Cho nên, nàng cần phải kiếm đủ một trăm tích phân trong hai mươi ngày.

Du Đào nhanh chóng lấy lưu ly kính ra kiểm tra các nhiệm vụ của môn phái, đây là biện pháp duy nhất có thể kiếm được tích phân ở thời điểm hiện tại.

Nàng lướt nhanh qua các trang, không có nhiều nhiệm vụ của môn phái mà nàng có thể nhận làm khi đang ở kỳ luyện khí, phần lớn đều là chuyển đồ, nhiệm vụ tìm hái dược hái thuốc, một lần kiếm được một đến hai tích phân.(Ứng dụng TᎩT)

Lúc trước nàng cảm thấy những nhiệm vụ này quá phí thời gian, ảnh hưởng đến thời gian tu luyện của nàng cho nên nàng không bao giờ tiếp nhận chúng.

Thời gian chậm rãi qua đi, sau khi đã tính toán ổn thỏa nên phân bổ thời gian làm nhiệm vụ như thế nào, lúc này Du Đào mới yên tâm tắt trang nhiệm vụ của môn phái đi.

Khi rời khỏi, nàng đột nhiên nhìn thấy tiêu đề của một bài đăng trên diễn đàn của tông môn, ánh mắt nàng ngừng lại.

[Vào ngày 28 tháng 3, trận chiến tỷ thí giữa hai người sẽ diễn ra tại Thanh Đăng Phong ( nóng) (800)]

Du Đào:… Hả?

Vào ngày 28 tháng 3, Du Đào sững người một lúc, đếm lại thời gian, đây không phải là ngày nàng hẹn Chúc Minh Ngọc đi Tàng Thư Các đó sao?

Ngày đó cũng có người giao hẹn quyết đấu hay sao?

Nàng nhấp vào, xem qua nội dung bên trong bài đăng.

Quả nhiên là các đệ tử đều đang bàn luận sôi nổi về chuyện này bên trong bài đăng.

Chủ nhân của nội dung bài đăng này đã được ẩn tên họ, tên của hai bên lần lượt được gọi là “Tân sinh Giáp” cùng “Tân sinh Ất”.

Nội dung chính của bài đăng chính là:

Trước mặt các đệ tử trong môn phái, “Tân sinh Ất” đã chủ động thách đấu với “Tân sinh giáp” có tu vi cao hơn mình một tầng, hai người đã ước định ở Thanh Đăng Phong, thời gian là ngày 28 tháng 3.

Thật tò mò không biết đó là ai, chủ bài đăng hãy nói cho chúng ta biết đi.

Ai lại ngạo mạn tự đại đến như vậy chứ.

A a a có người báo tin là hai mươi ngày sau, ai đó hãy kéo nữ nhân độc ác này xuống! Nghiêm hình khảo vấn đi!

Hình như ta biết đó là ai rồi…

Du Đào không có hứng thú với việc người khác hẹn ước quyết đấu và cũng không hiếu kỳ đó là ai cho nên nàng chỉ nhìn qua loa rồi đóng lại mà không tiếp tục kéo xuống.

Nàng chau mày suy nghĩ có nên bảo Chúc Minh Ngọc đi sớm hơn vào hôm ngày đó để tránh trận quyết đấu này hay không.

Nếu có quá nhiều người tập trung ở đó thì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng đọc sách nhỉ? Sẽ còn đáng lo hơn nếu nó trở nên ồn ào, hay là bọn họ đổi sang một ngày khác đây?

Đây là lần đầu tiên Du Đào rủ ai đó đi chơi, nàng không muốn trong lần đầu tiên đi chơi lại khiến cho người đó cảm thấy khó chịu, nói không chừng có thể vì điều đó mà họ không còn là bạn bè nữa.

Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi về việc này, bên trong kính lưu ly một bài đăng mới nhất hiện lên trên đầu trang lập tức hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Nhìn hai chữ “Úc Ly” trên bài đăng, Du Đào ngơ ngác nhìn nó một hồi lâu rồi nhấp vào xem không chút do dự.

Ta nghe nói, Úc Ly sư huynh đã trở lại!

Thật vậy sao? Không phải huynh ấy đã rời khỏi tông môn rồi sao?

Ngày hôm qua ta đã nhìn thấy hắn ở Vân Cảnh Phong, mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, a a a, nhưng hắn thật sự rất đẹp.

Có câu nói nói như thế này, mạch thượng nhân như ngọc công tử thế vô song đúng không, chính là cái cảm giác đó, quá đúng!

Hình như lần này huynh ấy đi đến Mạc Hà hàng phục con hắc giao ngàn năm để dẹp yên lũ lụt?

Đúng vậy, vốn dĩ trưởng lão trong tông môn dự tính thời hạn cần ít nhất là nửa năm, nhưng huynh ấy chỉ dùng hai tháng rưỡi liền xử lý xong sự tình cho nên bây giờ đã quay trở lại, cũng không biết huynh ấy đã giải quyết nó như thế nào, quá lợi hại, không hổ danh là Úc Ly sư huynh.

Thảo luận đều là những lời khen ngợi hắn, Du Đào chậm rãi kéo xuống bên dưới, nhìn nhìn, môi nàng cũng vô thức nở một nụ cười nhàn nhạt, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.

Nàng nâng mặt, hai mắt cười cong cả lên.

Hắn rất lợi hại nha, bất kể là trước đây hay là hiện tại cũng đều rất lợi hại.

Nàng biết Úc Ly, nhưng cũng chỉ là đơn phương mà thôi.

Úc Ly, là tiểu sư huynh của nàng.

Mặc dù có mối quan hệ cùng môn phái nhưng hai người vẫn chưa từng chính thức gặp mặt, khi nàng vừa mới gia nhập môn phái, Úc Ly đang có việc ở bên ngoài tông môn.

Còn việc nàng gặp mặt hắn như thế nào, thực ra đó chính là hai năm trước khi người dân Hải Thành đã gặp phải kiếp nạn hải yêu, nàng là một trong hàng trăm người bị mắc kẹt, cũng may là Úc Ly đến kịp thời để cứu bọn họ, một người một kiếm liền quét sạch hải yêu tác loạn.

Kể từ đó, Du Đào đã thầm ghi nhớ trong lòng.

Cũng là từ khi đó, nàng cũng muốn học kiếm thuật, muốn trở thành một kiếm tu lợi hại, dốc sức khổ luyện, sau hai năm rốt cuộc nàng cũng có thể tiến vào Vô Thường Tông.

Vốn dĩ nàng chỉ muốn nối gót hắn, có thể trở thành một thành viên của Vô Thường Tông thôi cũng đã khiến cho nàng cảm thấy rất mãn nguyện, không nghĩ tới nàng lại may mắn đến như vậy, vậy mà lại được Huyền Vũ Tử mấy trăm năm không thu nhận một đồ đệ nào nhận làm đệ tử, sau đó hợp tình hợp lý trở thành sư muội của hắn.

Nghĩ đến chuyện đó, nàng cảm thấy mọi thứ dường như có chút hư ảo không chân thật, quá mức tốt đẹp.

Thời gian thấm thoát, đêm đã khuya, gió đêm mùa xuân thổi tóc mượt bên tai, mang theo một chút mát lạnh.

Ánh trăng tùy ý soi sáng cả căn phòng trống rỗng, thắp sáng toàn bộ căn phòng, lại vừa vặn dừng lại ngay trước bàn làm việc của nàng.

Mãi cho đến khi lướt tới cuối cùng bài đăng, Du Đào mới tắt lưu ly kính đi, đặt nó trở lại trên bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play