Chúc Minh Ngọc mím chặt môi: “Là Úc Ly sư huynh phải không?”
Du Đào hơi sửng sốt: “A, sao ngươi có thể đoán được vậy?”
Chúc Minh Ngọc cứng ngắc co giật khóe miệng: “À, là Hoa Liên sư huynh nói tiểu sư huynh cùng ngươi ở lại Huyễn Hư cảnh hai ngày, khi trở về nhất định là hai người đi cùng nhau.”
Du Đào gật đầu: “Hóa ra là như vậy.”
Tối hôm qua sau khi Úc Ly vô tình làm gãy cây trâm của nàng, nên sau đó đã dùng bạch mộc mài gọt cho nàng một cây dùng tạm, lại nói mấy ngày nữa sẽ đưa cho nàng một cây mới. 
Nàng xua tay nói không cần, trâm cũ chỉ là vật liệu thừa từ nơi sư thúc chế tạo vũ khí mà thôi, không có giá trị gì. Trước đó sư thúc đã nói rằng nếu hỏng thì hãy đến đây lần nữa, hắn sẽ làm cho nàng một chiếc khác.
Nhưng trong lúc Úc Ly đang giúp nàng vén tóc, hắn thấp giọng hỏi lại: “Bất luận đắt rẻ hay sang hèn đều không quan trọng, nếu đã làm hỏng đồ của người khác đương nhiên là phải bồi thường. Sư muội nghĩ ta là loại người lợi dụng người khác sao?”
Du Đào không nói với Chúc Minh Ngọc về chiếc trâm mà giải thích: “Là do tối qua ta không có linh lực để sấy khô tóc. Sư huynh nói nếu ta không sấy tóc khi ngủ rất dễ sinh bệnh, tiểu sư huynh mới giúp ta sấy khô sau đó liền thuận tay búi tóc lên cho ta.”
Sợ làm rối tung kiểu tóc, đêm qua nàng không dám xoay người lật qua lật lại.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play