Hoa Liên đi tới trước mặt nàng, đột nhiên vén tóc Du Đào như phát hiện ra điều gì: “Tóc của sư muội còn chưa khô, vẫn còn ướt, khi trở về phòng ta sẽ hong khô cho muội. Ngủ với mái tóc ướt sẽ khiến muội đau đầu vào ngày hôm sau đấy.”
Hoa Liên hơi cúi xuống, hai người lại gần hơn một chút, Du Đào có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, khẽ cau mày.
Hơn nữa hành động vén đuôi tóc này hiện lên vẻ ái muội, Du Đào cảm thấy có chút không quá thoải mái, theo bản năng cự tuyệt: “Không cần đâu nhị sư huynh, ta trở về tự mình lau là được…”
Ba chữ “Không sao đâu” này còn chưa nói xong thì cổ áo phía sau đột nhiên bị kéo ra, người Du Đào giật nảy một cái, nàng lùi lại hai bước, chiếc chuông ngọc trên mắt cá chân kêu leng keng.
Du Đào còn chưa kịp ổn định lại cơ thể, nàng đã nghe thấy tiếng cười khúc khích từ trên đầu, sau đó là giọng nói lạnh lùng có chút khó chịu của thiếu niên.
“Mấy tháng trước đi câu cá bị cá kéo xuống sông thôi mà bây giờ Vân Cảnh Phong có bao nhiêu người cũng không nhớ rõ, nhị sư huynh, huynh nên trở về lau khô đầu óc trước đi.”
Phần lớn thời điểm Úc Ly đều gọi thẳng tên họ của hắn, rất ít khi kêu hắn là nhị sư huynh, hiện tại hắn thật sự cảm thấy thở không nổi.
Chậc chậc, ngoài miệng nói không thèm để ý, hắn mới chạm vào tóc của nàng, ánh mắt này suýt chút nữa đã giết chết hắn rồi.
Hoa Liên bị mắng đầu óc vô nước không chỉ không tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm, tâm trạng cực tốt nói: “Ta đương nhiên biết sư đệ ở tại Vân Cảnh Phong, nhưng ngày thường không phải là sư đệ thích yên tĩnh hay sao, không muốn người ngoài đặt chân ngươi nơi ở của mình, cho nên để tiểu sư muội ở chỗ của ta không phải là sự lựa chọn tốt nhất hay sao?” 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play