-[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha-

Bộ phim mới được công chiếu, trên đường Nam Môn ngày thường có nhiều xe đạp đi qua hơn, trong đó có nhiều các bạn trẻ gọi bạn bè đến xem phim chơi.

Nhà họ Trần ở bên trái kê một cái bàn ở cửa có hai bao tải, lần lượt bán hạt hướng dương chiên và đậu phộng được bọc trong giấy báo, mười xu một gói, cũng có khá nhiều người mua.

La Thanh Mai không vội vàng như vậy, dụng cụ nhà bếp phải được sửa sang lại sau khi La Thanh Hồng trở lại, cô cũng cần điều chỉnh lại nguyên liệu nữa.

Trên thị trường ngoài nước tương và giấm, thì còn có bột ngọt. La Thanh Mai đã mua thứ này trước đó, nếu dùng chúng vào thì món ăn sẽ ngon hơn, nhưng cô lại không thích

Vì thế cô phải mua tất cả các loại nguyên liệu và tự nhiên và xay chúng ra. Các loại gia vị và tỷ lệ khác nhau có thể tạo ra vô số hương vị, tuy hơi phiền phức nhưng so với mùi vị thì công sức chẳng là gì.

La Thanh Hồng mang theo hành lý phong trần trở về, việc đầu tiên anh ấy làm là chạy thẳng đến cửa hàng ăn một bữa ngon, sau đó ngủ một giấc thật ngon. Trong chuyến công tác này, anh ấy đã đến một số thành phố ở tỉnh Đông Giang để trao đổi ý kiến ​​và giải quyết vấn đề, đương nhiên điều kiện sống của anh ấy không tốt bằng ở quê nhà.

"Thanh Mai, anh sắp chết đói rồi, em có cái gì ăn không?" La Thanh Hồng vác hành lý đẩy cánh cửa nhỏ ra, đi thẳng đến mép sân.

La Thanh Mai đang di chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ và ngồi trong sân, trước mặt cô có một chiếc cối xay nhỏ bằng đá, cô đang nghiền một số thứ đen kịt nhìn không rõ hình dáng ban đầu.

“Anh hai, anh đã về rồi.” La Thanh Mai rất vui vẻ: “Vẫn còn đồ ăn thừa từ trưa, anh ăn cơm thịt kho đi.”

"Cơm thịt kho cũng được, đi công tác nhiều ngày như vậy, anh rất nhớ món thịt kho này." Lạc Thanh Hồng ngăn La Thanh Mai lại: "Em cứ làm việc đi, tự anh làm được."

“Em đang xay cái gì vậy?” Lạc Thanh Hồng vội vàng bưng cho mình một bát cơm lớn, ngồi xổm ở mép hiên ăn.

“Làm gia vị.” La Thanh Mai lại đổ bột thô đã xay trong bát vào trong cối xay đá: “Anh hai, nếu rảnh thì thay giúp em mấy cái đồ nhà bếp nhé.”

"Em nói đi." La Thanh Hồng cúi đầu và ăn hai miếng cơm, nghe La Thanh Mai mô tả, anh ấy cau mày, hàn tấm sắt ấy hả?

"Thanh Mai, em muốn làm gì?"

“Buổi tối đi buôn bán nhỏ.” La Thanh Mai chỉ vào mấy thứ mình đang xay: “Mấy ngày nay em đang chuẩn bị mấy lọ gia vị lớn.”

"Được, anh sẽ giúp em, nhưng anh chỉ có hai ngày nghỉ ngơi thôi." Lạc Thanh Hồng nhíu mày, nhưng không có nói cái gì giảm bớt nhiệt tình của La Thanh Mai.

La Thanh Mai cẩn thận xay gia vị nhiều lần, cánh tay của cô rất đau, hình như còn một chuyện nữa để nhờ anh thứ hai giúp đỡ.

Lạc Thanh Hồng bị tiếng động đánh thức, dụi dụi mắt, thấy trong phòng tối om, đi ra ngoài nhìn thì thấy trời đã tối.

La Thanh Mai đang bận rộn trong bếp, có rất nhiều người chen chúc bên cửa sổ, hét lên những gì mình muốn mua, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Những ngày anh ấy đi vắng, vậy mà buôn bán đắt hàng như thế này rồi?

La Thanh Hồng vội vàng đi lên để giúp đỡ, nhưng La Thanh Mai đang ở trong đống lộn xộn nên ngược lại khiến anh ấy ở đấy có vẻ vướng chân vướng tay.

Anh ấy nhìn dòng người chen chúc bên cửa sổ, phần lớn đều là thanh niên, cũng có vài người anh ấy quen biết, những kẻ này đều có ý đồ xấu.

"Xếp hàng, xếp hàng, đừng chen lấn."

La Thanh Hồng đen mặt bắt mọi người xếp hàng khiến nhiều người phàn nàn, nhưng như thế này trong trật tự hơn nhiều.

Khi La Thanh Mai nghe thấy những lời phàn nàn của khách, cô chỉ mỉm cười và nói: "Mọi người đừng lo lắng, từng người đến mua, chưa kể nếu đông người rất dễ bị thương, vả lại tôi cũng không nghe thấy mọi người muốn mua gì. Như thế tốc độ làm sẽ bị chậm lại, khiến mọi người mất thêm thời gian."

"Đồng chí La nói đúng, chúng ta xếp hàng, xếp hàng."

"Tay nghề của đồng chí La thật tốt. Đây thực sự là món thịt kho ngon nhất mà tôi từng ăn."

"Đồng chí La, khi nào thì có tai lợn hầm? Món này uống với rượu rất hợp."

"Còn có ruột già kho tộ, phổi heo kho tộ nữa."

Một nhóm người mồm năm miệng mười yêu cầu La Thanh Mai làm thêm một món mới.

“Mọi người yên tâm, sẽ đến ngay thôi.” La Thanh Mai bận rộn, hết khách hàng này đến khách hàng khác, thậm chí không có thời gian dừng lại để uống một ngụm nước.

Không biết có phải do xếp hàng hay không, nhìn thấy cửa hàng người ta xếp hàng, có người không nhịn được xếp hàng, so với hai ngày trước lượng khách nhiều hơn rất nhiều.

Điều hiếm thấy là tối nay không chỉ đậu hũ, đậu hũ khô và thịt cháy hàng, mà món trứng kho mà ngày thường ít người mua cũng cháy hàng.

La Thanh Mai ngồi trên ghế và uống nước, vừa rồi cô bận rộn nhưng lại không cảm thấy mệt, vậy mà bây giờ cô cảm thấy tay chân rã rời.

La Thanh Hồng có ý thức đi vào nhà bếp để nấu mì gạo.

"Thanh Mai, em mua mì gạo ở đâu vậy? Làm sao nấu lâu như vậy?" Lạc Thanh Hồng nấu một hồi, phát hiện mì gạo không dễ nấu, cảm thấy kỳ quái liền hỏi thêm.

La Thanh Mai đứng dậy nhìn vào nồi: "Cái này hả, hôm trước Hắc Bát đưa cho em, chắc là từ tỉnh Quảng Tây. Cái này cần được ngâm trước, nhưng anh cũng có thể đun sôi rồi đun lửa nhỏ."

“Sao lại khác với mì mà chúng ta thường ăn thế?” Lạc Thanh Hồng lẩm bẩm, hạ lửa nhỏ rồi đậy nắp nồi, dựa vào mép bàn hỏi: “Thanh Mai, mấy ngày nay đều có nhiều người mua như vậy hả?"

"Hôm nay có nhiều người hơn một chút." La Thanh Mai nghỉ ngơi gần đủ rồi, cô đi vào nhà bếp để chuẩn bị bữa tối cho hai người.

“Vậy thì phải nhờ người tới giúp.” Lạc Thanh Hồng nghiêm túc nói: “Con gái không thể quá mệt mỏi, kiếm ít tiền một chút cũng không sao.”

“Ngày mai em sẽ dán một tấm biển tìm người làm ở cửa.” La Thanh Mai vốn đã có kế hoạch này, nếu thuê người thì cô cũng có thể làm bữa sáng.

Trên thực tế, cô dành nhiều thời gian hơn cho công việc nhà, nếu có người xử lý những việc vặt này thì cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Vì chỉ ăn mì nên cũng không cần làm món gì quá cầu kỳ, măng chua thái mỏng, thêm chút thịt thái mỏng và rau xanh xào là đủ rồi. Măng chua là do La Thanh Mai tự ngâm, không đủ chua nên cô không hài lòng lắm. Ngoài món này, cô còn chiên đậu phụ khô dành riêng, rắc bột nêm tự làm, vậy là bữa tối đơn giản đã sẵn sàng.

"Đậu hũ khô sao lại thành như thế này?" La Thanh Hồng nhìn đậu hũ khô được bao phủ bởi một lớp bột màu nâu khiến cho mùi thơm rất hấp dẫn.

“Anh ăn thử đi, Ái Đình và Ái Hồng đều nói rất ngon.” La Thanh Mai múc cho mình một bát mì, đổ nước tương cô đã chế biến vào, đảo đều, gắp một đũa măng chua, múc một thìa. của đậu phộng, trông cô ăn rất ngon.

Mì dường như có thể kết hợp với tất cả các nguyên liệu, ăn thế nào cũng không ngán.

La Thanh Hồng cắn một miếng đậu phụ khô và bị thu hút bởi hương vị của nó, ăn rất ngon, đậu phụ cháy bên ngoài mềm bên trong, nước sốt và bột ngũ vị hương bao bọc bên ngoài làm món đậu hủ khô thêm ngon, ăn với cơm hay ăn vặt đều ngon.

“Ngon lắm.” Lạc Thanh Hồng giơ ngón tay cái lên: “Lát nữa anh vẽ bản thiết kế, ngày mai mượn dụng cụ đi mua vật liệu.”

Sau khi ăn xong, La Thanh Hồng lấy một cuốn sổ để vẽ bản thiết kế, vừa vẽ vừa hỏi ý kiến ​​​​của La Thanh Mai.

La Thanh Mai dự định đặt quầy hàng này ở cửa nên không thể quá lớn, và phải dễ dàng di chuyển, hơn nữa cũng phải có thể chứa bình gas và có ngăn kéo để đựng đồ. Hai người vừa thảo luận vừa vẽ, nguyên mẫu của một chiếc xe đẩy ăn di động đơn giản hiện lên sống động trên giấy.

"Vậy cũng tốt, nếu không cần dùng đến cũng có thể để ở ngoài hiên." La Thanh Mai rất hài lòng, đưa cho La Thanh Hồng 20 tệ: "Nếu không đủ thì anh cứ đến chỗ em lấy thêm."

“Anh biết rồi.” Lạc Thanh Hồng gật đầu, lấy thước mét đo kích thước của cửa cùng bình ga sau đó đánh dấu ở trên giấy.

Thời tiết rất tốt, trên đường lại có nhiều trẻ em chạy nhảy hơn, người lớn cũng không để tâm, một đám trẻ con chạy từ trong phố ra ngõ, dường như không biết mệt. Ngoài ra còn có rất nhiều người ra ngoài chơi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài người thả diều.

Đường Nam Môn cách công viên một quãng, đi ô tô mất mười lăm phút, La Thanh Mai không đi nhưng Kiều Tiểu Na nói mở quầy hàng nhỏ ở đó cũng rất có lãi.

“Thanh Mai, em tuyển người làm à.” Kiều Tiểu Na thấy La Thanh Mai dán một tờ giấy đỏ lên bức tường trước cửa: “Sao em không nhờ người quen giúp một tay?”

“Tìm người quen thì rắc rối lắm.” La Thanh Mai nhìn lại bảng thông báo tuyển người làm việc mà cô đã viết, tờ giấy đỏ vẫn rất bắt mắt, bất cứ ai đi ngang qua cũng có thể nhìn thấy.

Dù sao cô cũng không thích tìm người quen, một khi người quen vì lợi ích mà nhúng tay vào, thường sẽ dẫn đến càng nhiều phiền toái. Còn đối với người lạ, nếu cô không hài lòng thì chỉ cần tuyển một người khác, cũng không phải lo lắng nhiều.

Kiều Tiểu Na đồng ý và nói: "Thật sự rất phiền phức. Có người thậm chí có thể ghét em và gây rắc rối cho em nữa."

"À đúng rồì, chị định bảo con trai chị mang một ít bánh ra công viên bán. Em có muốn bán một ít đậu hũ khô và trứng kho không?"

"Cái này thì không cần, trong cửa hàng sợ bán không đủ." La Thanh Mai lắc đầu.

Một lúc sau, con trai cả của Kiều Tiểu Na, tên là Tần Chí Kiệt đang cõng một chiếc sọt trên lưng và mua ba mươi miếng đậu phụ hầm và năm quả trứng kho.

Cậu trả tiền và hỏi La Thanh Mai: "Cô muốn tuyển người thật không? Có giới hạn độ tuổi không?"

La Thanh Mai lắc đầu: "Chỉ cần phỏng vấn khiến tôi hài lòng là được."

“Vừa vặn có chị gái của một người bạn đang tìm việc, tôi sẽ nói với cậu ấy.” Tần Chí Kiệt cõng chiếc sọt trên lưng rời đi.

Hai ngày nay, rất nhiều người đều nghỉ ngơi, ở nhà không nấu cơm, cùng gia đình ra ngoài chơi, trong cửa hàng người ăn rất nhiều, hầu như không đủ món.

Khi thời gian bận rộn nhất trôi qua, một số người nhìn thấy đợt tuyển dụng và lần lượt đến hỏi thăm, nhưng La Thanh Mai không hài lòng lắm.

Khoảng ba bốn giờ chiều, có một cô gái gầy gò bước vào, nửa khuôn mặt bên phải xuất hiện một vết bớt màu đỏ sẫm như được tô bằng sơn, mái tóc dài buông xõa cố che đi vết bớt.

Cô ấy có vẻ rất lo lắng: "Xin chào, tôi nghe nói rằng cô đang tuyển người làm."

"Đúng vậy." La Thanh Mai nhìn vào tay, cổ tay áo, đường viền cổ áo và các vị trí khác. Móng tay không dài, ngón tay có chút thô ráp nhưng rất sạch sẽ, cổ tay áo, viền cổ áo những nơi khác cũng không có bẩn chút nào.

"Tôi có thể biết tên cô được không?"

"Tôi... Tôi tên là Vương Bích Ngọc, sống ở gần đây."

La Thanh Mai lần lượt hỏi một số câu hỏi, chẳng hạn như chào đón khách như thế nào, cô ấy có thể đọc số cân hay không, có biết chữ không, vân vân.

Sau vài câu hỏi, cô khá hài lòng, mặc dù cô gái này có vết bớt trên mặt nhưng điều đó không gây trở ngại gì, chỉ cần cô ấy chăm chỉ và có đạo đức tốt là được.

"Tháng đầu tiên thời gian thử việc là 12 tệ, bao gồm tiền ăn, nếu hết thời gian thử việc sẽ điều chỉnh tiền lương, mỗi ngày sáu giờ đến đây, bảy giờ tối tan làm, có hai ngày nghỉ mỗi tháng. Có được không?"

"Được chứ, ngày mai có thể đi làm luôn được không?" Vương Bích Ngọc cuối cùng cũng thả lỏng dây thần kinh đang căng thẳng của mình khi nghe thấy điều này, cô ấy lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Tuy lương hơi thấp nhưng bao ăn ở cửa hàng thực ra rất phải chăng, chưa kể sau này lương sẽ tăng.

"Đúng vậy, nhưng tôi hy vọng cô có thể buộc tóc lên. Dù sao thì chỗ tôi cũng buôn bán đồ ăn, vệ sinh là quan trọng nhất." La Thanh Mai nói, cô gái này trẻ hơn cô nên sẽ không có khoảng cách thế hệ vì tuổi tác và cô cũng không phải lo lắng không áp được cô ấy.

Vương Bích Ngọc do dự một lúc rồi đồng ý.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play