-[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha-
Lương Đoan thực sự rất chán nản, không có nhiều thông tin về Lương Đồng Minh nên hắn không thể biết liệu rằng giữa họ có mối quan hệ nào dựa trên thông tin đó hay không. Vì thế hắn hy vọng rằng họ có thể ngồi xuống và nói chuyện vui vẻ để xem liệu thông tin chính có thể khớp với nhau hay không. Việc thiếu thông tin có thể là do thời gian tìm kiếm tương đối ngắn, nhưng Lương Đoan cho rằng thông tin đã bị xóa một cách giả.
Sư phụ Lương không biết trong lòng Lương Đoan đang nghĩ cái gì, ông cụ ra vẻ bình tĩnh nhưng kỳ thật trong lòng lại hoảng sợ gật đầu: "Chờ một chút, khi tôi trở về sẽ giải thích mọi chuyện."
Ông cụ quay người và đi về phía nhà máy, bước đi ngày càng nhanh hơn, hai tay buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm. Ông cụ vào phòng bếp, giọng điệu vội vàng nói: "Đại Tiên, Hữu Nghị, thầy có chút việc phải làm, thầy xin phép nghỉ nửa ngày, chuyện còn lại các con cứ xử lý."
Lâm Hữu Nghị là một người cẩn thận, anh ta nhìn thấy vẻ mặt của sư phụ Lương có gì đó không ổn liền nói: "Sư phụ, thầy không sao chứ?"
Sư phụ Lương vẫy tay, nhanh chóng rời khỏi căng tin rồi đẩy xe đạp đến phòng bảo vệ thì liền đi chậm lại.
“Đi thôi.” Sư phụ Lương không khỏi lại nhìn Lương Đoan một cái, ánh mắt dừng ở bên tai anh ấy một lúc, sau đó đạp xe rời đi trước.
Lương Đoan không biết sư phụ Lương muốn đi đâu, nên hắn và vệ sĩ của mình lên xe ba bánh và đi theo sau sư phụ Lương.
Tranh thủ thời tiết tốt, bà cụ Lương đang chuẩn bị ngâm tỏi, nghe thấy tiếng của sư phụ Lương liền kinh ngạc bước tới mở cửa: "Sao hôm nay về sớm như vậy?"
Sư phụ Lương nắm tay sư mẫu Lương, trầm giọng nói: "Dù sau này có chuyện gì xảy ra, bà cũng nên bình tĩnh."
Sư mẫu Lương nghe vậy có chút khó hiểu, ý ông là sao?
Lúc này, chiếc xe ba bánh đi theo phía sau cuối cùng cũng đến cửa nhà, tài xế thở hổn hển vì mệt.
Ánh mắt bà cụ Lương rơi vào người Lương Đoan vừa xuống xe, cuối cùng bà cũng hiểu ý của sư phụ Lương.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của ông cụ Lương thì bà cụ Lương không hề quá kích động, cũng không khóc hay ngất đi như ông cụ tưởng tượng, bà ấy bình tĩnh đến kinh ngạc.
"Hôm nay thời tiết tốt. Chúng ta hãy pha trà trong sân. Tôi sẽ đi lấy trà."
Sư phụ Lương trầm ngâm khi nghe những lời đó.
Bà ấy vào nhà bưng ra một chiếc bàn trà, những chiếc ghế tre có lưng tựa và một bộ ấm trà bằng gốm đen, sư mẫu Lương lấy một chiếc giỏ nhỏ, trong đó có bánh chè, hạt vừng, chà là đỏ, đường nâu, v.v. ., và một hũ mận ngâm.
“Ngồi đi.” Bà cụ Lương liếc nhìn sư phụ Lương.
Sư phụ Lương lập tức sắp xếp những chiếc ghế tre theo vị trí như năm đó.
Năm đó, vào đêm trước khi họ định rời đi, hình ảnh uống trà lần cuối dường như vẫn còn sống động trong ký ức của ông cụ.
Bây giờ họ lại làm lại mọi thứ như năm đó, bao gồm cả lọ mận ngâm, giống hệt như trước đây.
Lương Đoan ngồi trên chỗ do sư phụ Lương sắp xếp, có cảm giác quen thuộc khó hiểu, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t
Hắn nhìn hai cụ già trước mặt, thực ra với trí nhớ mơ hồ vốn đã khó bắt kịp, mãi cho đến khi một tách trà nghi ngút khói được đặt trước mặt hắn.
Mùi hương quyện trong làn khí nóng uốn lượn gợi lên hương vị quen thuộc trong ký ức.
Lương Đoan nhấp một ngụm, hương vị vừa lạ vừa quen làm mờ tầm nhìn của hắn.
Bà cụ Lương nhẹ giọng nói: "Trên người anh trước tai phải và giữa cổ vai có một nốt ruồi màu nâu nhạt, trên bắp chân trái có một vết sẹo dài bằng ngón trỏ, trên mu bàn chân còn có vết sẹo bỏng.”
"Lúc anh đi lạc mặc áo sơ mi trắng và áo khoác ngoài màu xám đen. Trong áo có một túi nhỏ, bên trong có một chiếc túi nhỏ tôi làm cho anh để đựng bùa bình an. Chữ Đoan được thêu vào chữ Thụy."
Khi bà cụ Lương nói, nước mắt rơi xuống như những viên ngọc trai vỡ.
"Tên của cậu..." sư phụ Lương bị kích động, tiếp tục lời sư mẫu Lương nói.
Lương Đoan cầm chén trà, nghe hai ông bà nói cho hắn biết hắn có cái gì, không có cái gì, còn có rất nhiều chuyện giống hệt như những lời mà chú Lâm nói cho hắn.
“Cha, mẹ, là con trai bất hiếu, để hai người khổ sở rồi.” Lương Đoan quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía hai người già ba lạy. Hai người già vội vàng đỡ hắn dậy, rồi ngồi bên nhau, mỗi người kể về những trải nghiệm của mình trong mấy năm qua.
Vệ sĩ lặng lẽ ra khỏi sân, đứng gác ngoài cổng, cuối cùng lão đại cũng đạt được tâm nguyện.
Thời tiết hôm nay rất tốt, việc buôn bán của cửa hàng của La Thanh Mai tốt lên rõ ràng, vào lúc cao điểm thì cô hận không có thêm hai tay để làm.
Món canh giải nhiệt mà cô hầm thì đều sẽ có chàng trai tên Gia An sẽ đến lấy vào thời gian cố định. Liên tục mấy ngày, cô đều muốn hỏi Lương Đoan về việc theo dõi tìm người, nhưng miệng người này kín như bưng. Mà mấy ngày nay La Thanh Hồng cũng không trở lại, tạm thời anh ấy đi công tác, đương nhiên sẽ không có tin tức gì của sư phụ Lương.
Giờ cao điểm buổi trưa đã qua, La Thanh Mai rửa sạch bát đĩa rồi đặt chúng trong hiên cho khô, sau đó đi đến tiệm bánh của nhà học Tần bên cạnh để mua một miếng bánh nhân thịt. Bánh nướng thịt giòn nhà họ Tần làm được xếp chồng lên nhau bởi một lớp da và một lớp sốt thịt, tổng cộng có năm lớp, sau khi nướng xong, lớp da bánh rất giòn. Khi cắn một miếng thì có thể nghe thấy tiếng vỏ bánh vỡ ra trong miệng, nước sốt thịt kẹp trong đó thơm và giòn, ngon, chẳng trách đã trở thành đặc sản.
La Thanh Mai nghĩ về nó, cô cảm thấy mình có thể làm nước sốt thịt này, nhưng vỏ bánh thì không dễ làm. Tay nghề của cô thật ra rất bình thường, làm bánh trứng rau hẹ, bánh bao đơn giản thì được, nhưng làm loại bánh yêu cầu cao như thế này lại không dễ dàng như vậy.
Nói đến làm bánh, La Thanh Mai nghĩ đến Lý Siêu Việt, gần đây cô bận rộn nên quên mất chuyện đó. Chuyện này xảy ra đã lâu rồi, chẳng nhẽ hắn không muốn được lấy công thức đầy đủ hay sao?
Gần đây, kẹo của Nhà máy thực phẩm Hồng Ân vẫn rất nổi tiếng, nhiều trẻ em rất hào hứng mua kẹo nếp của Hồng Ân. Có thể thấy rằng Lý Siêu Việt vẫn quan tâm đến xưởng kẹo.
Cô còn đang nghĩ ngợi, thì Kiều Tiểu Na từ phòng bên chạy tới: "Thanh Mai, trong rạp chiếu phim có một bộ phim mới, gần đây thời tiết cũng tốt, buổi tối có rất nhiều người xem phim, em có muốn đến đấy bán gì không?”
“Em phải suy nghĩ mới được.” La Thanh Mai đang nghĩ xem nên bán cái gì mới có thể vừa kiếm được tiền lại ăn ngon.
"Vậy em nghĩ đi, buôn bán buổi tối cũng tốt lắm."
Kiều Tiểu Na rất rõ ràng về những thứ nổi tiếng gần đây: "Gần đây chị cũng nghe nói có người đã mua rất nhiều đồ tươi từ tỉnh Quảng Đông và muốn mở một quầy hàng bên cạnh chùa Nam Hoa. Từ giờ trở đi, đường Nam Môn sẽ càng sôi động hơn."
“Mở quán ở chùa Nam Hoa ư?” La Thanh Mai kinh ngạc: “Không phải nên chọn đường Đông Hoa hay sao?”
“Chị mặc kệ tại sao lại chọn nơi này, dù sao cũng tốt cho chúng ta là được.” Kiều Tiểu Na nhướng mày nói: “Nơi này càng náo nhiệt, việc làm ăn của chúng ta càng thuận lợi.”
"Chị Kiều nói có lý." La Thanh Mai nghĩ, nếu những gì Kiều Tiểu Na nói là sự thật, thì cô thực sự phải nhanh chóng làm món ăn mới.
Cô vào cửa hàng uống một hớp nước, kiểm tra hàng trong kho, nếu là mùa hè thì cô có thể nghĩ ra rất nhiều, nhưng mùa xuân thì cô có hơi muộn phiền.
La Thanh Mai đang viết vẽ vào một cuốn sổ, rồi cô nghe thấy ai đó gọi mình bên ngoài nên vội vã đi ra ngoài.
Sư phụ Lương và bà cụ Lương cùng nhau đến cửa hàng, cả hai người họ đều tươi cười và trông trẻ ra hơn rất nhiều.
Lương Tư Kiệt nắm lấy tay sư phụ Lương, khi thằng bé nhìn thấy La Thanh Mai liền nở một nụ cười thật tươi: "Chị, chị, nhìn kìa, đây là ông bà của em gái em và em. Cha đã tìm thấy họ."
La Thanh Mai sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng nhận ra, cô mỉm cười với Tư Kiệt: "Thật tốt, mời mọi người vào ngồi."
Cô quay người đi vào bếp, nấu một nồi nước mật ong: "Sư phụ Lương, sư mẫu, chúc mừng hai người đoàn tụ."
Bà cụ Lương ôm cháu gái, để cháu ngồi trong lòng rồi đút thìa cho cháu.
"Thanh Mai, cảm ơn cháu." Sư phụ Lương rất biết ơn La Thanh Mai: "Ông nghe A Đoan nói rằng nhà ông có cơ hội gặp nhau vì cháu một mực nói chuyện với nó."
La Thanh Mai vội vàng xua tay: "Cháu cũng đâu có giúp được gì nhiều." Cô nhìn Lương Tư Kiệt đang nghiêm túc cầm chén lên uống nước: "Là cháu nên cảm ơn Tư Kiệt mới đúng, là do thằng bé bị sốt cao nên phải thay đổi hành trình nên mới gặp được người."
Cô thuật lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, bây giờ nghĩ lại cũng thấy có chút bí ẩn.
“Mọi chuyện đều là ý trời, là sự sắp đặt tốt nhất.” Sư mẫu Lương lấy khăn lau miệng cho Lương Tư Vị, nhẹ nhàng nói.
"Vậy hai người tương lai có dự định gì không? Hai người có định ở lại Đông Lương không?" La Thanh Mai không nghĩ rằng Lương Đoan sẽ phát triển ở trong nước trong một thời gian dài.
"Chúng ta đã bàn bạc rồi, hai chúng ta định trở về cùng bọn nó ở chung một khoảng thời gian, đợi đến lúc sự nghiệp của A Đoạn ở thành phố Đông Lương ổn định rồi sẽ quay lại."
Sư phụ Lương cười nói: "Chúng ta đều đã đến tuổi này, cũng đã đến lúc về hưu, nhìn cháu trai cháu gái cũng thấy thỏa mãn rồi."
La Thanh Mai không ngạc nhiên về điều này: "Cháu nghe nói ở đó rất phồn hoa, hai người có thể vui vẻ dạo chơi rồi."
Sư phụ Lương lấy ra một tờ giấy đưa cho La Thanh Mai: "Đây là một số suy nghĩ của ông về kỹ thuật nấu ăn trong những năm qua, ông hy vọng nó có thể truyền cảm hứng cho cháu."
"Ông không cho cháu công thức nấu ăn, những thứ đó đều là những thứ cứng ngắc. Đầu bếp chân chính luôn có thể dùng nguyên liệu trong tay làm ra món ăn ngon."
La Thanh Mai nhìn tờ giấy trong tay, cảm thấy nó quá quý giá: "Sư phụ Lương, cháu cũng không giúp được gì nhiều nên cháu không dám nhận."
“Cháu nhận đi.” Sư phụ Lương vỗ đầu La Thanh Mai: “Cửa hàng của cháu có vị trí tốt, làm cho thật tốt nhưng cũng đừng để chính mình mệt nhọc.”
“Kiếm tiền tuy khó nhưng ông tin với cháu thì sẽ không khó”.
La Thanh Mai nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng chấp nhận nó, cô vào phòng và viết công thức của canh giải nhiệt, đồng thời lấy một vài gói nguyên liệu của canh giải nhiệt mà cô đã chế biến xong.
"Em gái uống mấy gói canh giải nhiệt thì bệnh cũng sắp khỏi rồi." La Thanh Mai giải thích phương pháp đơn giản, nhưng thực ra nó cũng không đặc biệt phức tạp, mấu chốt nằm ở dược liệu trong tay cô.
Hiệu quả của món canh giải nhiệt không phải do mình nấu chắc chắn kém hơn nhiều, nhưng nó cũng phù hợp với Lương Tư Vị lúc này.
Sư phụ Lương phụ và sư mẫu Lương không từ chối mà sẵn sàng nhận lấy, hiện tại họ đã có đầy đủ con cháu.
Trong vòng hai ngày, Sư phụ Lương phụ và sư mẫu Lương thu dọn hành lý, giao sân vườn cho hai người học trò rồi theo Lương Đoan đến tỉnh Quảng Đông, rồi từ tỉnh Quảng Đông đến đảo Hồng Kông. Tốc độ nhanh đến mức có vài người còn không kịp phản ứng.
Sau khi Khâu Ái Đình tan sở, cô ấy đưa Khâu Ái Hồng đến chỗ của La Thanh Mai để ăn tối, nhưng sau đó cô ấy không rời đi ngay mà ở lại giúp đỡ, nhân tiện trò chuyện và nói về Sư phụ Lương.
"Tôi thực sự ghen tị với Sư phụ Lương phụ và sư mẫu Lương có thể ra nước ngoài. Tôi nghe nói ở những nơi đó có vô số chỗ kiếm cơm ăn áo mặc, nếu tôi cũng có thể ra ngoài thì tốt biết mấy."
Thấy Khâu Ái Đình khao khát được ra nước ngoài, La Thanh Mai có chút khó hiểu: "Sao mà như thế được? Ở đâu cũng có kẻ giàu người nghèo. Tôi nghĩ ở nước mình vẫn tốt hơn."
"Tôi chỉ nghĩ vậy thôi, còn có Ái Hồng nữa mà." Cô ấy xoa đầu Khâu Ái Hồng, sau đó quay đầu hỏi La Thanh Mai: "Cậu nấu cái gì ngon thế? Chưa gì đã ngửi thấy mùi thơm rồi."
“Tôi đang làm thử món mới.” La Thanh Mai nói, đem thức ăn trong nồi đặt lên đĩa: “Nào, ăn thử đi rồi cho tôi một ít lời khuyên.”
Khâu Ái Đình nhìn những món trên đĩa, chỉ có thể nhận ra ba lớp thịt và khoai lang, trên bề mặt có một lớp nước sốt màu nâu nhạt.
Cô ấy nghi ngờ nếm thử một miếng khoai lang, bên ngoài hơi cháy nhưng bên trong mềm, nước sốt bên trên hơi ngọt, ăn có vị hơi lạ, nhưng cũng không khó ăn.
Cô ấy nếm thử một miếng nữa, hóa ra là đậu hũ, so với khoai lang thì bên trong mềm hơn, chấm với nước chấm cũng ngon hơn.
"Thanh Mai, cậu làm như thế nào vậy?" Khâu Ái Đình tò mò hỏi.
La Thanh Mai không trả lời, nhưng hỏi Khâu Ái Hồng: "Ái Hồng, cậu cảm thấy món ăn nào ngon nhất?"
“Đậu phụ.” Khâu Ái Hồng không chút do dự đáp: “Còn có thịt, rất thơm, cực kỳ thơm.”
"Chỉ là chiên rồi trộn lên thôi, nhưng tôi không hài lòng lắm. Tôi sẽ nghĩ cách làm khác."
La Thanh Mai đã tự mình nếm thử và cảm thấy hương vị sau khi trộn không hoàn toàn được lắm, cô nên quét trực tiếp nước sốt lên khi chiên, để kích thích mùi thơm của nước sốt nữa.
Rán, quay và chiên ngập dầu là ba cách chế biến thức ăn dễ kích thích khẩu vị của mọi người, nhưng nghĩ đến thực tế, La Thanh Mai quyết định sử dụng phương pháp chiên.
La Thanh Mai trở lại nhà bếp, đặt lại chảo rán rồi đổ một ít dầu, thêm đậu phụ khô, chiên cả hai mặt cho đến khi chín vàng, rưới nước sốt lên và tiếp tục chiên một lúc.
"Còn cái này thì sao?"
Khâu Ái Đình cắn thử một miếng, đôi mắt cô ấy lập tức sáng lên: "Cái này ngon và thơm hơn."
"Tôi biết rồi." La Thanh Mai cũng cắn một miếng, hương vị quả nhiên so với trước càng thêm nồng đậm, mùi vị cũng ngon như cũ, nhưng gia vị cần phải điều chỉnh, ít nhất phải có thêm hai vị. Ngoài ra, máy đồ dùng cũng phải được thay đổi, chảo này vẫn còn quá nhỏ.
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.