-[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha-
Buổi tối La Thanh Hồng trở về, cửa tiệm đã đóng cửa, chỉ chừa lại một cánh cửa nhỏ, Thanh Mai ngồi ngẩn người ra, ấn đường gần như đều nhăn lại một chỗ.
"Thanh mai, hôm nay không có người đến ăn sao?" La Thanh Hồng nhỏ giọng hỏi.
La Thanh Mai lấy lại tinh thần, cô lắc đầu một cái: "Anh hai, em đi nấu cho anh một tô mì để ăn."
Mới vừa vào tới cửa phòng bếp, cô dừng lại, quay đầu hỏi La Thanh Hồng: "Anh hai, nếu như cả gia đình kia thật sự là người thân của sư phụ Lương, thì anh định làm gì?"
"Còn có thể làm thế nào, đương nhiên là phải nói cho sư phụ Lương biết." La Thanh Hồng vào trong nhà thay một bộ quần áo, sau đó quay trở lại bên cạnh bếp để sưởi ấm: "Em có nghe ngóng được gì không?"
La Thanh Mai lấy tờ giấy kia từ trong túi ra đưa cho anh ấy: "Anh nhìn xem."
"Địa chỉ ở tỉnh Quảng Đông?" La Thanh Hồng ngạc nhiên nói: "Lương Tư Kiệt? Cũng đều là họ Lương, nhất định là có khả năng này, ngày mai anh sẽ đi quán ăn Đông Phương hỏi một chút."
"Không còn kịp nữa rồi, bọn họ hôm nay đã rời đi." La Thanh Mai buồn bã nói.
La Thanh Hồng nghe La Thanh Mai nói rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng mà anh ấy không có phiền muộn giống như cô: "Không phải là còn có số điện thoại đây sao? Đến lúc đó chỉ cần liên hệ là được."
…
La Thanh Mai vớt mì vừa nấu xong lên, đem đưa qua cho La Thanh Hồng, sau đó cũng tự bưng một bát ngồi ăn ở bên cạnh.
"Chuyện này hay là đừng có nói cho sư phụ Lương biết." La Thanh Mai có chút lo lắng: "Em chỉ sợ sẽ khiến ông cụ không vui, ông cụ đã lớn tuổi rồi, sợ là không chịu đựng nổi."
"Trước tiên, chúng ta cần điều tra cả gia đình này đã, chờ xác định chính xác xong rồi lại nói tiếp." Lỡ như, người ta chẳng qua là lớn lên nhìn giống nhau mà thôi?
"Hôm nay trời mưa nên việc buôn bán không được tốt, thịt cùng trứng kho nước tương đều là nhờ có gia đình này mua mới bán hết được." La Thanh Mai có chút lo lắng: "Bây giờ đang là mùa xuân, chẳng lẽ trời sẽ mưa mãi sao."
"Năm nay khó nói, có thể sẽ mưa tương đối nhiều." La Thanh Hồng suy nghĩ một chút nói: "Mùa xuân này, chịu đựng sẽ có chút khó khăn."
"Việc khác thì em không lo lắng, nhưng mà thiếu tiền thì khá phiền phức." Đảm đương trên người là một số nợ lớn, dù như thế nào cũng không nhẹ nhõm nổi.
"Sẽ trả được hết nợ thôi." La Thanh Hồng hút sợi mì: "Hơn nữa, cho dù là trời mưa, thì vẫn phải ăn cơm chứ, em nhìn chợ bán thức ăn có khi nào trở nên vắng vẻ chưa?"
La Thanh Mai cúi đầu húp nước dùng, cô biết là La Thanh Hồng là nói sự thật, nhưng mà ở trong lòng cô lúc này, khó tránh khỏi sẽ có chút lo được lo mất.
Ngày mười một tháng hai, mưa vẫn rơi không ngừng, La Thanh Mai từ chợ bán thức ăn trở về, nhanh chóng đi thay một bộ quần áo.
Hôm nay trừ nguyên liệu nấu ăn dùng cho những món kho ra, cô còn mua thêm không ít nguyên liệu khác, định làm món chả giò chiên để ăn.
Tiếc là cô không thấy có người bán rau khúc①, nếu không thì có thể làm những món ăn thanh minh.②
①rau khúc: gồm khúc nếp và khúc tẻ, là một loại cây dùng trong Đông Y và ẩm thực.
② món ăn thanh minh: là những món ăn nhẹ truyền thống vào ngày tết Thanh Minh (ví dụ món qingtuan: mochi ngải cứu, món bánh rau khúc…)
Ngày mai là ngày mười hai tháng hai, cũng là ngày lễ hội hoa, nếu như thời tiết vẫn còn mưa, hay là cô đóng cửa quán ăn một ngày, đi hái chút rau dại?
La Thanh Mai nhanh chóng xử lý thịt, xong rồi bỏ vào trong nồi để kho, cô không có mua nội tạng, chủ yếu là vì công đoạn xử lý rất phiền phức, khi đem đi kho sẽ bị rút nước rất nhiều, giá cả cũng gần bằng với giá thịt, nên khi bán sẽ không có lời.
Ngay cả tai heo cũng không dễ mua, từ lâu những người có quan hệ với nhà máy thịt đều đã đặt mua hết rồi.
Không chỉ tai heo, còn có tim heo, các bộ phận khác trong bụng heo, đều được chia cho các nhà hàng công một phần, ở chợ bán thức ăn cũng không có thấy những nguyên liệu đó.
Lúc kho thịt, La Thanh Mai đem khối đậu phụ để ngay ngắn rồi cắt đều đặn thành từng miếng bỏ vào trong nồi.
Làm xong, tiếp theo cô chỉ cần khống chế sức lửa là được, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t
La Thanh Mai lúc trước ở nhà họ Khâu đã làm chả giò chiên một lần rồi, làm lại một lần nữa liền thuần thục hơn, từng miếng da mỏng dần được hình thành và xếp chồng lên trên cái mẹt ở trong nồi.
Sau khi làm xong da chả giò, La Thanh Mai bắt đầu thái rau củ.
Cô mua các loại nguyên liệu như nấm bào ngư, củ cải trắng, củ cà rốt, cải thảo, đậu phụ da, còn mua được cả mực ống tươi mới.
Lần này cô dự định đem nấm bào ngư cắt nhỏ, mực ống cắt nhỏ, thêm vào chút tỏi, trứng gà, bột khoai lang, lại thêm chút muối, hạt tiêu, khuấy thành hỗn hợp đặc dẻo, dùng da chả giò cuộn thành những miếng bánh dày từ 2 đến 3 cm.
Bởi vì dùng bột khoai lang, nên những miếng bánh sẽ có màu xám tro đậm nhìn không được đẹp mắt, nhưng mà mùi hương lại rất đặc biệt, nhất là mực ống có mùi thơm đặc trưng riêng của hải sản, cực kỳ mê người.
La Thanh Mai nhân lúc còn nóng, đem những miếng bánh cắt ra từng miếng, cô nếm thử, cắn xuống một cái, có thể ăn được lớp da vàng giòn có vị mặn, bên trong có nấm bào ngư cùng với viên mực ống mềm mại.
Cô ăn một cái vẫn cảm thấy không đủ, đem những miếng đã cắt rồi đều ăn hết, dùng dầu để chiên hoặc hoặc rán thì hương vị cũng đều rất ngon.
Có điều là lúc nguội, mùi vị sẽ không còn ngon như lúc còn nóng, cũng không còn giòn, nhưng mà vẫn sẽ có người có sở thích ăn nguội như vậy.
La Thanh Hồng cũng rất thích ăn, cho nên lần này La Thanh Mai lấy ra một cái chậu lớn, để một ít bánh chiên rồi ra ngoài, ăn cùng với cái gì cũng được, hơn nữa khi chiên lại cũng sẽ không khó khăn, chiên thêm một lần hoặc là hấp lại đều được.
Ngoại trừ món này, La Thanh Mai còn làm củ cải chua ngọt.
Củ cải cắt thành sợi, thêm muối và đường ướp 15 phút, vắt khô sau đó đem nước củ cải đổ ra, thêm muối và đường một lần nữa rồi ướp lần thứ hai.
Chỉ cần ướp củ cải trắng thái sợi hai lần được, La Thanh Mai lấy một nắm ăn thử, đã không còn vị cay nữa, lại còn rất giòn, có chút mặn có chút ngọt.
Cô lấy một cái tô, đem củ cải thái sợi bỏ vào, cho thêm chút ít nước tương, giấm, đường trắng, khuấy đều rồi đặt ở một bên là xong.
Như vậy sẽ làm được món củ cải thái sợi mùi vị thiên về chua ngọt, trong đó có chút vị mặn của nước tương, ăn cũng không tệ lắm.
Trên thực tế củ cải có rất nhiều phương pháp để làm, thay đổi một chút tỷ lệ của nước tương, giấm, đường, rồi ướp củ cải thái mỏng trong một ngày, sẽ trở thành món củ cải ngâm tương.
Cứ như vậy làm thành món củ cải muối, đặc biệt thích hợp để làm món khai vị, nếu như là mùa hè thì đem đi ướp lạnh, lúc ăn sẽ càng thêm sảng khoái.
Làm xong một ít mấy món này, La Thanh Mai lại thái mỏng cải thảo cùng với cà rốt xào chung với nhau.
Một lúc nữa, cô sẽ bắt tay vào làm tiếp món canh đậu phụ dưa muối, múc hai khay món kho, và chuẩn bị sẵn rau để ăn kèm với chả giò chiên.
Trong lúc La Thanh Mai đang bận rộn, thì có một bà lão từ ngoài cửa bước vào, trong tay bà ấy cầm một cái bát tráng men: "Đồng chí, cho tôi một khối đậu phụ kho, với lại thêm một muỗng nước kho."
"Tám phân tiền." La Thanh Mai nhận lấy chậu tráng men, thả một khối đậu phụ, lại cho thêm một muỗng nước kho nữa.
Nước kho này dùng để nấu ăn hoặc là nấu mì cũng không tệ, nhưng mà phải châm thêm nước.
Cho nên chỉ cần có người muốn, La Thanh Mai cũng sẽ cho, nhưng không cho quá nhiều.
Bà lão cầm đậu phụ đi ra ngoài, không bao lâu sau, Kiều Tiểu Na ở bên cạnh liền đi vào, tựa vào cửa sổ thủy tinh, tay chống ở trên bệ cửa sổ, thấp giọng hỏi: "Người mà mới vừa rồi đi vào, chưa nói gì hết có phải không."
"Nói chuyện gì?" La Thanh Mai kỳ quái hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Kiều tiểu Na nói tiếp: "Chính là chủ nhân căn nhà ở bên trái của quán em đó, nhắc tới lại cảm thấy bọn họ cũng thật đáng thương."
Từ trong miệng của Kiều Tiểu Na, La Thanh Mai mới biết được.
Đó là nhà họ Trần, chỉ còn lại hai bà cháu. Bà Trần tính cách tương đối âm u, không ai có thể dễ dàng trêu chọc bà ấy.
Kiều Tiểu Na nói xong những chuyện xung quanh liên quan đến nhà họ Trần, liền bắt đầu than thở: "Thời tiết này thật xấu, bánh xốp nhà chị cũng không dám làm nhiều, nếu mà không bán được, để bị ỉu thì sẽ vô cùng phiền phức."
La Thanh Mai nghĩ đến lúc trước mình quá bận rộn, đều quên mất phải đi mua bánh nướng thịt giòn, cô quả thật muốn nếm thử một chút: "Chị Kiều hôm nay có làm bánh nướng thịt giòn không?"
"Hôm nay không có, để hôm khác chị làm bánh nướng thịt giòn xong, chị sẽ kêu em." Kiều Tiểu Na lại tiếp tục cùng La Thanh Mai trò chuyện ăn uống: "Đầu bếp của nhà hàng công ở thành phố Đông Lương cũng không có giỏi lắm, nghe nói vài năm trước lúc loạn lạc, những đầu bếp tửu lầu③ kia bây giờ đều chuyển thành các nhà hàng công, kinh doanh ở khắp nơi, tại sao chúng ta lại không có?"
③tửu lầu: nhà hàng bán thức ăn và rượu có lầu cao.
"Chắc có thể là do chúng ta không được may mắn như bọn họ." Không biết tại sao La Thanh Mai lại nghĩ tới sư phụ Lương.
Kiều Tiểu Na có chút buồn bực nói: "Nhưng thật ra chị có mơ ước là được ăn tất cả các món ăn ngon trên đời. Nhưng đáng tiếc là em chỉ nấu những món kho, nếu em bán những món ăn khác thì thật tốt biết mấy."
"Mấy ngày trước bọn em mời khách, cái mùi thơm đó khiến chị thèm ăn muốn chết, thiếu chút nữa là sẽ xông vào cướp đồ ăn."
La Thanh Mai nghe Kiều Tiểu Na nói như vậy, cảm thấy buồn cười: "Lời nói này của chị khoa trương quá rồi, đều là chút món ăn đơn giản mà thôi, ở nhà cũng có thể tự mình làm ăn."
"Đơn giản chỗ nào? Chị nấu cơm đã nhiều năm như vậy, vẫn luôn không làm được." Kiều Tiểu Na buồn bực nói: "Tại sao năm đó chị lại ngốc như thế, cảm thấy bánh xốp này ăn ngon thì liền đi lấy chồng, tại sao không biết đường mà tìm một người biết nấu ăn ngon?"
"..." La Thanh Mai trừng mắt nhìn, trong một lúc không biết phải trả lời làm sao, cô ấy chỉ vì một miếng ăn mà đi chồng, có chút tùy ý nhưng nhìn kỹ lại thì có điểm buồn cười, phải làm sao đây?
La Thanh Mai nhịn cười nói: "Nếu không em cho chị một chén nước kho, lúc trở về chị tùy tiện cho thêm củ cải, đậu phụ rồi cải xanh gì đó vào hầm cùng nhau, cũng sẽ thành một món ăn ngon, chị thấy thế nào?"
Kiều Tiểu Na sửng sốt một chút: "Sao chị lại không biết xấu hổ như vậy được chứ, hay là thế này đi, chị đưa tiền cho em, em bán cho chị một bát."
“Cũng được, chị đưa cho em một phân tiền đi." La Thanh Mai vốn dĩ là muốn nói không cần đưa tiền, nhưng mà nghĩ lại lỡ như sau này những người khác cũng tới thỉnh cầu như thế thì càng thêm phiền toái.
Kiều Tiểu Na hào hứng trở về lấy một bát ăn cơm tới, còn mang theo một nắm rau dại.
"Bó rau dại này là do bọn trẻ con hái lúc đi ra ngoài chơi vào ngày hôm qua, vẫn còn rất non và tươi." Kiều Tiểu Na cầm bát nước kho trở về, cô ấy cảm thấy La Thanh Mai nói đúng, tại sao cô ấy lại đòi hỏi làm món xào nhỉ, món kho cũng là món ăn mà.
La Thanh Mai lấy một phân tiền cất vào, cầm bó rau dại kia lên, bất ngờ phát hiện ra lại là cây rau má, rau này nấu cùng với đậu trắng và thịt nạc, sẽ tạo ra một món ăn có mùi vị đặc biệt.
Lúc này mới hầm đậu trắng thì nhất định là không kịp thời gian, vậy đem món canh đậu phụ dưa muối lúc ban đầu đổi thành món canh rau má thịt nạc đi.
Trong nhà ăn của nhà máy thực phẩm Hồng An, sư phụ Lương đem nồi thịt đã được xào xong giao cho giám đốc Thạch: "Này, ông Lương, ông ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện một chút."
Ông ấy rút một đôi đũa cho sư phụ Lương, vừa nói chuyện vừa ăn.
"Đợi tôi một chút." Sư phụ Lương đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát bưng một khay đậu phụ kho đi vào: "Gần đây đơn đặt hàng ở trong nhà máy cũng không tệ."
"Đúng thật là như vậy, sản phẩm kẹo mới này bán rất tốt, cửa hàng bách hóa tổng hợp ở thành phố ven biển bên kia cũng đưa xuống một đơn đặt hàng."
Giám đốc Thạch gắp một miếng thịt, xới một bát cơm, suy nghĩ một chút hỏi: "Đồng chí La không muốn làm việc trong nhà máy, bây giờ thế nào rồi?"
Nói thật, ông ấy không nghĩ tới là La Thanh Mai sẽ cùng trưởng phòng Lý làm một giao dịch với nhau, nhân cơ hội này lấy một khoản tiền, vì để tránh sau này có cơ hội tiếp xúc với trưởng phòng Lý, ngay cả công việc cũng không cần.
Người trẻ tuổi có ý tưởng và làm việc quyết đoán như vậy, thật là rất hiếm thấy.
Mà càng làm cho ông ấy ngạc nhiên, lại là Lý siêu Việt không hề giống như mọi người nói là loại người không có bản lĩnh, chỉ biết dựa vào quan hệ với trưởng phòng Lý.
Mặc dù là công thức do La Thanh Mai đưa ra, nhưng mà kẹo được phân xưởng kẹo làm ra chắc chắn là đã được tinh chỉnh phù hợp, chẳng hạn như là mùi vị, màu sắc,... Nhất định là do Lý Siêu Việt tự mình nghĩ ra.
Giám đốc Thạch không muốn đi tìm tòi nghiên cứu những việc này, ông ấy chỉ muốn được về hưu một cách thuận lợi.
Sư phụ Lương nghe giám đốc Thạch hỏi tới La Thanh Mai, không khỏi nở nụ cười: "Con bé dùng số tiền kia mua một căn nhà, bây giờ ở đường Nam Môn mở một quán ăn, tôi đi ăn thử rồi, mùi vị rất ngon."
"Giám đốc có rảnh cũng đi xem thử một chút?" Sư phụ Lương cười nói, thật ra thì một mình La Thanh Mai buôn bán cực kỳ tốt, so với ở công việc ở nhà máy thì có triển vọng hơn rất nhiều.
Giám đốc Thạch gật đầu một cái: "Có cơ hội tôi sẽ đi ngay." Ông ấy vừa nói, vừa nhìn sư phụ Lương muốn nói gì đó rồi lại thôi.
"Sao thế?" Sư phụ Lương cảm thấy kỳ quái.
"Ông Lương, mấy ngày trước có người hỏi thăm các nhà hàng công trong thành phố Đông Lương về một người tên là Lương Nhạc khánh."
Giám đốc Thạch vừa cẩn thận vừa nói: "Tôi nghe nói, những người hỏi thăm đó hình như là hoa kiều④, ông..."
Sư phụ Lương để đũa xuống, sắc mặt trầm xuống: "Có người nói cho bọn họ biết tôi chính là Lương Nhạc Khánh?"
Giám đốc Thạch lắc đầu: "Bây giờ người ở thành phố Đông Lương, chỉ có một mình tôi biết ông chính là Lương Nhạc Khánh, ông lo lắng cái gì?"
Ông ấy không nhịn được nói tiếp: "Ông không muốn biết là ai đang tìm ông sao? Lỡ như là con trai của ông thì sao?"
Da mặt sư phụ Lương co rút một cái, nỗi buồn nơi đáy mắt cuộn trào mãnh liệt, không nói một lời nào.
Giám đốc Thạch để đũa xuống: "Nói thật, tôi cảm thấy ông có thể gặp mặt bọn họ một chút, bây giờ không giống như trước kia nữa, còn lo lắng quan hệ đối ngoại⑤ để làm gì?"
⑤quan hệ đối ngoại: Là chỉ mối quan hệ họ hàng, bạn bè giữa công dân sống trong đất liền và người ngoài đất liền.
"Ông cứ từ từ mà ăn, tôi đi làm việc trước đây." Sư phụ Lương rõ ràng không muốn nói tới chuyện này, để đũa xuống liền đi ra ngoài.
Giám đốc Thạch cũng không còn ngon miệng ngồi thở dài, ông ấy thật lòng không hy vọng rằng hai vợ chồng ông Lương sẽ mãi lẻ loi hiu quạnh.
Bây giờ ông ấy chỉ hy vọng ông Lương tìm được người là bọn họ vẫn luôn mong đợi.
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Chương 40: Chúng ta nói chuyện đi
-[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha-
La Thanh Hồng tan ca sớm, trước tiên chạy đến nhà máy thực phẩm một chuyến, anh ấy muốn tìm sư phụ Lương nói chuyện để thăm dò ý kiến của ông cụ như thế nào.
Nhưng mà hỏi thăm một chút, thì Trần Đại Tiên nói sư phụ Lương có việc đã sớm tan ca rồi.
Anh ấy có chút tiếc nuối, thôi được rồi, để sáng mai lại đến.
La Thanh Hồng đang định đi, thì Lâm Quý Mỹ vội vàng gọi anh ấy lại: "Thanh Hồng, Thanh Hồng, cậu đợi một chút."
"Chị dâu, làm sao thế?" La Thanh Hồng hơi nghi hoặc hỏi.
"Cậu có biết Thanh Mai đang ở đâu không? Tôi từ nhà mẹ đẻ trở về mang theo ít đồ cho em ấy."
Lâm Quý Mỹ rất hài lòng đối với công việc ở hiện tại, với lại nghe nói tháng sau cô ta có thể trở thành nhân viên chính thức, khẳng định việc này chính là nhờ có công lao của cô em chồng.
Cô ta mặc dù thích chiếm lợi một chút, nhưng cũng không phải là người vong ơn bội nghĩa①, nên muốn tự mình nói lời cảm ơn với La Thanh Mai.
Ban đầu La Thanh Hồng muốn từ chối, nhưng là anh ấy nghĩ lại nói: "Chị đem đồ vật đưa cho tôi, tôi trở về sẽ đưa cho Thanh Mai."
Lâm Quý Mỹ có chút thất vọng, La Thanh Hồng rõ ràng là không có ý định cho mình gặp mặt La Thanh Mai.
Lúc cô ta nói chuyện yêu đương với La Thanh Bằng, không bao lâu sau La Thanh Mai xuống nông thôn, ngày bọn họ kết hôn cũng không có trở về, cô ta cùng với cô em chồng này không có sống chung với nhau, cũng không hề thân quen.
Lâm Quý Mỹ mang theo một cái bao tải tới, đưa cho La Thanh Hồng: "Cũng không phải đồ vật gì tốt, đây là măng khô mà nhà bà ngoại tôi phơi, cậu đưa thêm đồ ăn này cho Thanh Mai giúp tôi."
"Có thời gian rảnh rỗi, các cậu trở về cùng ăn một bữa cơm." Cô ta lại nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng giải thích nói: "Tôi không có mời Thanh Lan, nên cậu cứ yên tâm."
La Thanh Hồng gật đầu: "Cảm ơn chị dâu, có thời gian rảnh chúng tôi sẽ trở về." Việc La Thanh Mai mua nhà mở quán cơm, anh ấy không muốn để cho người trong nhà biết.
Lâm Quý Mỹ quay trở lại làm việc, cô ta là người có chút thói hư tật xấu, nhưng mà mối quan hệ xung quanh của cô ta cũng không tệ, cùng nhóm bác gái ở trong bếp đều rất thân thiết.
Cô ta đang làm việc, liền nghe được có người nhắc đến La Thanh Mai, dửng thẳng tai nghe xong, lập tức kinh ngạc đến ngây người.
La Thanh Mai mở một quán cơm thịt kho ở trên đường Nam Môn? Lâm Quý Mỹ không có nói chen vào, nhưng trong lòng lại có nhiều cảm giác phức tạp, hỗn loạn, nói không nên lời.
Thật may, không có ai biết cô là chị dâu của La Thanh Mai, nếu không những vấn đề này không biết nên trả lời với đồng nghiệp như thế nào.
Lâm Quý Mỹ một bên rửa chén một bên suy nghĩ, mất một khoảng thời gian dài, cô ta mới quyết định là giả vờ không nghe thấy những lời nói của ngày hôm nay, cũng sẽ không nói với ai hết.
Lúc La Thanh Hồng khiêng bao măng khô trở về quán cơm, La Thanh Mai đang cắt thịt, đợi đến lúc đưa tiễn khách xong, cô mới nói với La Thanh Hồng: "Anh hai, em có làm một chút chả giò chiên, anh mang qua đưa cho sư phụ Lương với sư mẫu Lương giúp em."
La Thanh Hồng nhìn thấy một ít chả giò chiên bên trong cái mẹt, có chút thèm, cầm lấy một cái bỏ vào miệng cắn.
"Ồ, ở bên trong em cho những gì?" La Thanh Hồng híp mắt: "Có mực ống, cải thảo, đậu phụ, củ cải đúng không?"
La Thanh Mai vỗ xuống mu bàn tay La Thanh Hồng: "Muốn ăn thì đợi em làm cho anh ăn, còn đây là em làm riêng cho bọn họ, nhân lúc trời không có mưa, anh tranh thủ thời gian đạp xe mang qua đó giúp em, rồi trở về muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."
"Được được được, anh đi ngay bây giờ." La Thanh Hồng cầm hộp cơm, đem từng cái chả giò chiên tinh xảo, nhỏ nhắn xếp vào trong.
La Thanh Hồng nhanh chóng đạp xe đi đến nhà của sư phụ Lương, nhưng mà có điều làm anh ấy ngạc nhiên, người mở cửa lại là sư mẫu Lương, còn sư phụ Lương vẫn chưa trở về.
Sư phụ Lương không phải đã sớm tan làm rồi sao?
"Sư mẫu, đây là chả giò chiên của Thanh Mai làm, cháu mang qua một ít để cho hai người nếm thử."
Sư mẫu Lương nhìn thấy La Thanh Hồng cũng có chút bất ngờ: "Vào nhà uống chén nước đi, đường Nam Môn xa chỗ này như vậy, sao không đợi đến sáng mai rồi đưa cho ông Lương?"
"Còn chẳng phải là Thanh Mai muốn để hai người ăn mẻ chả giò mới chiên xong sao?" La Thanh Hồng cười nói, sư phụ Lương không có ở nhà, chuyện mà anh ấy muốn hỏi cũng không hỏi được, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t
Anh ấy cùng sư mẫu Lương nói thêm vài câu, liền vội vàng đạp xe đi. Trở lại đường Nam Môn thì trời đã tối đen, đèn ở ven đường cũng không sáng sủa, La Thanh Hồng nhìn thấy quán ăn Mỹ Vị mở cửa ra, trên bàn bày nhiều món ăn nóng hổi.
"Thanh Mai, anh về rồi." La Thanh Hồng gọi một tiếng, rửa tay, rồi ngồi xuống múc một chén canh.
Canh rau má thịt nạc rất thanh đạm, cũng rất ngon miệng, có mùi thơm mát đặc trưng của rau dại.
La Thanh Hồng một hơi uống hết nửa bát, cầm lấy vỏ bánh chả giò bắt đầu cuốn đồ ăn.
La Thanh Mai bưng hai bát cơm chiên ra, hai người ăn trong yên lặng một lúc lâu, cô mới hỏi: "Anh có gặp được sư phụ Lương không?"
"Không có gặp, thực ra hôm nay anh tan ca sớm, chạy đến nhà ăn nhưng không tìm được ông cụ, trong nhà cũng không thấy, anh cũng không dám nói với sư mẫu Lương chuyện sư phụ Lương đã tan ca từ sớm rồi."
"Chắc là ông ấy có công chuyện gì đó." La Thanh Mai ăn hai miếng, liền buông đũa xuống, thò tay xuống sờ lên tờ giấy ở trong túi.
"Đúng rồi, anh hai, họ tên của sư phụ Lương là gì?"
La Thanh Hồng cũng đã hỏi thăm, anh ấy cau mày suy nghĩ: "Hình như là gọi Lương Đồng, Lương Đồng Minh, chính là cái tên này."
Ngày hôm sau, mây trên trời tất cả đều phân tán, bầu trời quang đãng, hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.
La Thanh Mai bận rộn hết một buổi sáng, đem thịt cùng đậu phụ đều bỏ vào trong nồi kho, cô suy nghĩ, đi tới cửa, hỏi Kiều Tiểu Na đang ở bên cạnh: "Chị Kiều, ở gần đây có chỗ nào có thể gọi điện thoại không?"
"Gọi điện thoại?" Kiều Tiểu Na đi tới, nghi hoặc mà hỏi: "Em muốn gọi cho ai?"
"Liên hệ với một người bạn." La Thanh Mai nói, từ thành phố Đông Lương đến tỉnh Quảng Đông mất một ngày hai đêm, cả nhà Lương Tư Kiệt chắc là đã đến nơi rồi.
"Ngay tại chùa Nam Hoa ở hướng đối diện có một cái bưu điện, không xa lắm nên em đạp xe đến đó rất nhanh." Kiều Tiểu Na nhiệt tình nói: "Chị sẽ giúp em trông coi quán ăn."
La Thanh Mai cảm kích cười một tiếng: "Cảm ơn chị Kiều." Cô nói xong đẩy xe đạp ra, đi đến chỗ bưu điện mà Kiều Tiểu Na nói.
Cô quyết định gọi điện thoại cho gia đình Lương Tư Kiệt để hỏi thăm mọi chuyện, hỏi một chút xem có tín vật hay là vết bớt gì đó, phải có tin tức xác thực mới nói cho sư phụ Lương biết việc này, tránh làm cho họ bị hụt hẫng.
La Thanh Mai gọi điện thoại tới, mãi một lúc lâu, cuối cùng bên kia cũng có người nghe máy.
Cô hít một hơi thật sâu hỏi: "Xin hỏi Lương Tư Kiệt có ở đây không?"
Nghe máy chính là một ông lão, giọng của ông ta có chút kỳ lạ: "Thật ngại quá, cậu chủ nhỏ của chúng tôi vẫn chưa có trở về."
La Thanh Mai khẽ nhíu mày: "Vậy ông có thể liên hệ với ngài Lương giúp tôi có được không?"
Ông lão hiểu rõ mục đích của La Thanh Mai, ông ta lạnh lùng nói: "Xin lỗi cô, tôi chỉ có thể chờ bọn họ liên hệ với tôi mà thôi."
"Ông có biết khi nào bọn họ sẽ trở về không?"
"Thật ngại quá, chuyện của chủ nhân, phận người làm chúng tôi cũng không biết."
La Thanh Mai cau mày cúp điện thoại, xem ra số điện thoại này không có sai, đúng là của nhà họ Lương, lần này không liên hệ được, vậy thì đợi đến lần sau đi.
Cô đạp xe quay trở về, vừa đi ngang qua một giao lộ, dư quang khóe mắt nhìn thoáng qua thấy một người có gương mặt khá quen thuộc.
La Thanh Mai vội vàng quay đầu lại nhìn đi, nhìn tới nhìn lui một vòng, cuối cùng cũng thấy được người mà mình muốn tìm.
"Vị đồng chí kia, xin chờ một chút."
Người bị gọi quay lại nhìn La Thanh Mai, không khỏi dừng bước, cười nói: "Là cô sao, cô chủ nhỏ."
La Thanh Mai nắm tay cầm xe đạp: "Các anh còn chưa đi sao?"
"Có chuyện xảy ra nên phải trì hoãn lại." Người trẻ tuổi cười cười: "Cô chủ nhỏ còn có việc gì sao?"
"Lần này các anh tới thành phố Đông Lương, có phải là muốn tìm một người hay không?"
La Thanh Mai thấy người trẻ tuổi cũng không định trả lời câu hỏi của mình, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Anh dẫn tôi đi gặp ngài Lương, tôi có việc muốn nói với ngài Lương một chút."
Người trẻ tuổi khẽ nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt: "Có chuyện gì cô chủ nhỏ có thể nói trực tiếp với tôi, tôi có thể thay cô truyền đạt."
La Thanh Mai từ chối: "Chuyện này rất quan trọng, tôi muốn gặp mặt nói chuyện." Cô lại bổ sung: "Trước đó anh có thể hỏi ý kiến ông chủ nhà anh một chút, có muốn gặp tôi hay là không, để cho ngài Lương quyết định."
Người trẻ tuổi nhìn La Thanh Mai thật kĩ, nhìn thấy ánh mắt trong veo của cô, cùng với vẻ mặt kiên định, trầm mặc nói: "Đi thôi."
La Thanh Mai đẩy xe đạp đi theo sau lưng người trẻ tuổi, lượn quanh một đoạn đường, về tới quán ăn Đông Phương.
"Cô đợi ở đây, tôi đi hỏi ý kiến một chút."
Người trẻ tuổi một đường đi thẳng đến tầng cao nhất, nhìn vệ sĩ rồi gõ cửa.
Lương Đoan ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, vẻ mặt tiều tụy, hắn nhìn người trẻ tuổi một chút: "Gia An, có chuyện gì."
"Thưa ngài, tôi vừa rồi đụng phải cô chủ nhỏ của quán ăn Mỹ Vị ở trên đường, cô ấy kiên trì nói rằng có việc muốn nói với ngài."
"Người đâu?"
"Đang ở phòng khách dưới lầu một."
"Cậu đưa cô ấy lên đây đi." Lương Đoan uống một ngụm trà: "Gia An, cậu không cần khẩn trương đến như vậy, ở trong nước không có ai biết được thân phận của tôi."
Tề Gia An không nói chuyện, xuống lầu dẫn La Thanh Mai đi lên.
La Thanh Mai đi lên tầng cao nhất, nhìn thoáng qua cơ thể khỏe mạnh của vệ sĩ giữ cửa, trầm mặc xuống, người này hình như không phải là người đơn giản.
"Nghe Gia An nói em có chuyện muốn nói với anh?" Lương Đoan ra hiệu cho La Thanh Mai ngồi xuống, cười nói: "Uống trà đi."
La Thanh Mai khóe miệng cong cong: "Đúng vậy, em còn nghĩ rằng các anh đã rời khỏi thành phố Đông Lương."
"Vốn dĩ là định đi rồi, nhưng Tiểu Kiệt đột nhiên lại sốt cao, liền phải thay đổi lộ trình."
"Hy vọng con trai của anh sớm ngày khỏe lại." La Thanh Mai nói, ngón tay để ở phía dưới xiết chặt lại: "Thứ lỗi vì em đã mạo muội, lần này anh đến thành phố Đông Lương để tìm người thân có phải không?"
Lương Đoan híp mắt xuống, cũng không phủ nhận: "Không sai, em có manh mối gì sao?" Hắn không có hỏi La Thanh Mai làm sao biết được chuyện này.
La Thanh Mai suy nghĩ hỏi: "Xin hỏi họ tên của anh là gì và anh bao nhiêu tuổi? Với lại anh có tín vật hoặc là có vết bớt nào đó để phân biệt hay không?"
"Lương Đoan, 47 tuổi, sinh ra ở thành phố ven biển." Lương Đoan cũng không trả lời vế sau của câu hỏi kia.
"Dáng dấp của anh cùng với một vị trưởng bối của em có điểm giống nhau, rất trùng hợp nữa là, ông cụ cũng họ Lương, nghe nói năm xưa con trai của ông cụ cũng qua đời."
Hô hấp của Lương Đoan rối loạn hai nhịp: "Vị trưởng bối này của em có họ tên là gì?"
"Lương Đồng Minh." Nói xong, La Thanh Mai khẽ nhíu mày.
Không thể không nói, Lương Đoan nghe được cái tên này liền cảm thấy thất vọng, nhưng nghĩ tới có thể người đó sẽ sửa tên đổi họ, hắn không nên từ bỏ sớm như vậy.
"Ngài Lương có bận bịu gì không? Em sẽ bàn bạc với vị trưởng bối kia một chút, nếu ông cụ không có ý kiến thì các anh gặp mặt nói chuyện một lần, có lẽ sẽ rõ ràng hơn."
"Không thể nói cho em biết về tín vật hay vết bớt sao?" La Thanh Mai hỏi lại lần nữa, lần trò chuyện này, La Thanh Mai biết mình đang ở vào trạng thái bị động.
"Thật xin lỗi." Lương Đoan lắc đầu: "Chuyện này không tiện để nói."
"Cám ơn em đã đặc biệt chạy đến đây một chuyến." Lương Đoan không thu hoạch được manh mối gì cả, nhưng mặc kệ dù có như thế nào đi nữa, đã biết họ tên rồi, trước tiên để cho vệ sĩ điều tra lại thông tin, sau đó đi gặp một lần rồi lại tính tiếp.
"Làm phiền em bận bịu nấu giúp anh hai phần canh giải nhiệt, giấc ngủ của con gái của anh được cải thiện không ít."
"Được." La Thanh Mai gật đầu đáp ứng, đang muốn chào tạm biệt rồi rời đi, liền thấy Lương Tư Kiệt từ trong phòng đi tới, sắc mặt thằng bé có chút đỏ, đôi mắt lờ mờ, trông có vẻ rất buồn ngủ.
"Chào chị." Lương Tư Kiệt nằm bò lên trên đùi Lương Đoan, giọng khàn khàn nói: "Em muốn ăn trứng kho nước tương."
"Chờ em khỏi bệnh rồi, chị mời em ăn nhé." La Thanh Mai biết người khi bị bệnh rất khó chịu, cô vỗ về Lương Tư Kiệt hai câu, liền rời khỏi quán ăn Đông Phương.
La Thanh Mai đứng ở cửa quán ăn, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời tháng ba cũng không quá nóng nực, ánh nắng tươi sáng mà dịu dàng.
Cô suy nghĩ, đạp xe đạp đi bưu điện, vừa rồi lúc cô gọi điện thoại, hình như nhìn thấy bên cạnh máy điện thoại có sổ ghi chép danh bạ.
Anh hai cứ một mực không chịu đi tìm sư phụ Lương, vậy thì cô sẽ đi tìm, đường quá xa, đi đi về về thì không lo nổi chuyện trong quán ăn.
Nếu mà gọi điện thoại, bao giờ cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
La Thanh Mai bước vào bưu điện, chờ người khác ở phía trước nói chuyện điện thoại xong, liền đi đến lật sổ ghi chép ở bên cạnh máy điện thoại ra xem, quả nhiên là tìm thấy được số điện thoại của nhà máy thực phẩm Hồng An.
Lúc này sư phụ Lương chắc là đang bận, lúc đầu cô nghĩ sẽ phải chờ thật lâu, nhưng không nghĩ tới sư phụ Lương lại nhận điện thoại rất nhanh.
La Thanh Mai nói đơn giản tình huống xong, sư phụ Lương trầm mặc nói: "Ông biết rồi, nếu hắn có tâm sẽ tự tìm đến ông." Nếu như không tìm đến, ông cụ sẽ tự mình đi một chuyến.
Sư phụ Lương cúp điện thoại, kinh ngạc đứng im một chỗ, trong đầu đều là những câu nói của La Thanh Mai về họ tên rồi tuổi tác.
Ở một bên, giám đốc Thạch thấy vẻ mặt ông cụ có chút không đúng: "Làm sao thế?"
"Không có gì, ông uống trà đi, tôi về nhà ăn đây."
Giám đốc Thạch nhìn dáng vẻ vội vã của sư phụ Lương, không khỏi thở dài, bọn họ quen biết nhau rất nhiều năm, hai cái thân phận của ông cụ đều là do ông ấy sắp xếp.
Bởi vì biết rõ điều đó, ông ấy mới hiểu được vướng mắc trong lòng của sư phụ Lương, ôi, đều là người số khổ!
Sau khi La Thanh Mai rời đi, Tần Luyến Luyến ôm con gái từ trong phòng đi ra.
Cô ấy nhìn Lương Đoan: "Vừa rồi cuộc nói chuyện của bọn anh, em đều nghe hết rồi, cô ấy không hiểu rõ về gia đình chúng ta, sẽ không có lý do gì để lừa gạt chúng ta cả. Cô ấy tự mình tìm đến đây, hỏi tín vật, vết bớt của anh, đoán chừng là định điều tra chúng ta trước để nói lại với trưởng bối."
"Nhưng mà họ tên không khớp, anh…"
"Đứa trẻ để em trông nom, anh để vệ sĩ điều tra địa chỉ, sau đó tự mình đi gặp xem sao?"
Lương Đoan trầm mặc không nói chuyện, lại uống thêm vài chén trà: "Được rồi, dù sao cũng muốn thử một chút."
Giữa trưa, thời điểm bận rộn nhất đã qua, sư phụ Lương đang muốn tìm chỗ để ở một mình, liền nghe nói có người muốn gặp, nhờ chuyển lời giúp là hiện tại đang chờ ở ngoài cửa chính.
Có người nhiều chuyện hỏi: "Là người thân trong nhà đến sao?"
Sư phụ Lương nghe vậy đột nhiên trong lòng cảm thấy lo lắng.
Ông cụ khoát tay với người chuyển lời, trước tiên dặn dò Trần Đại Tiên cùng Lâm Hữu Nghị sắp xếp công việc, sau đó cởi tạp dề ra rồi đi ra ngoài. Ông cụ đi đến phòng bảo vệ, liếc mắt nhìn thấy được bên cạnh tường có hai người trung niên, ông cụ không khỏi dừng bước, có chút giật mình.
Ông cụ nhớ lại những lời nói của giám đốc Thạch, suy nghĩ rất nhiều các loại khả năng, chỉ có khả năng này là không dám nghĩ tới.
Ông cụ nhìn người trung niên kia đi đến trước mặt của mình, nghiêm túc nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
①vong ơn bội nghĩa: Đó là những kẻ sống chỉ biết mình, quên đi ân tình của những người đã giúp chúng vượt qua hiểm cảnh.
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.