-[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha-

Lương Tư Kiệt thức dậy, nhìn thấy em gái vẫn còn đang ngủ, ấn đường vẫn luôn nhíu lại dường như cũng giãn ra. 

Thằng bé nhớ lại một chút, đêm qua hình như không có nghe thấy tiếng em gái khóc?

Thằng bé ngẩng đầu hỏi cha mẹ để chứng thực: "Cha, mẹ, em gái tối hôm qua ngủ có ngon không ạ?"

Lương Đoan vỗ vỗ đầu của thằng bé: "Ngủ rất ngon, không khóc cũng không có tỉnh lại, đều là công lao của Tiểu Kiệt."     

Lương Tư Kiệt rất vui vẻ, thằng bé hai mắt sáng lấp lánh: "Chỉ còn hai bát nữa, sau khi em gái uống hết nhất định sẽ khỏe hẳn."

Tần Luyến Luyến khó có được một giấc ngủ ngon, lần đầu tiên cảm thấy chăm sóc con gái mình dễ dàng đến như vậy.

Lương Tư Vị bị vây xem liền duỗi thẳng chân tỉnh dậy, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, thì há miệng kêu to vài tiếng, con bé cảm thấy đói bụng.  

Ăn bữa sáng xong, Tần Luyến Luyến dẫn hai đứa bé đi thay quần áo, Lương Đoan ở ngoài cửa nghe trợ lý báo cáo kết quả tìm người của vệ sĩ. Toàn bộ nhà hàng công ở thành phố Đông Lương đều không có một ai gọi là đầu bếp Lương Nhạc Khánh.   

Lương Đoan rất thất vọng, năm đó sắp giải phóng, rất loạn, một nhà bọn họ đi theo người quen, dự định cùng nhau rút lui đến bên ngoài nước, thế nhưng có ai ngờ, đi được nửa đường vậy mà lại gặp phải hỗn loạn, đám người bọn hắn cứ như vậy phân tán hết.       

Năm đó hắn còn nhỏ, cùng cha mẹ bị phân tán, hắn đi theo gia đình của Lâm thúc, nhưng vẫn không tìm thấy được cha mẹ, với lại vì tình huống lúc đó rất khẩn cấp nên phải rời khỏi nước trước.         

Vốn dĩ cho rằng bọn họ sẽ gặp mặt ở chỗ đã ước định, những không nghĩ tới đã qua nhiều năm vẫn không thể gặp mặt.         

Sự việc xảy ra lúc còn nhỏ, hắn đã không còn nhớ rõ, họ tên, quê quán, bao gồm tất cả những chuyện năm đó đều là chú Lâm nói với mình.

Hắn thở dài, bàn giao xuống dưới: "Tiếp tục tìm thêm hai ngày nữa, nếu như không thấy, chúng ta sẽ rời khỏi thành phố Đông Lương đi đến tỉnh Quảng Đông."

La Thanh Mai bận rộn trong phòng bếp, không nghĩ tới cả nhà Lương Tư Kiệt sẽ đến sớm như vậy, cô xin lỗi nói: "Thật ngại quá, canh giải nhiệt vẫn chưa có hầm xong."           

"Không sao cả, buổi chiều bọn em sẽ quay lại."       

Lương Đoan lướt qua các loại nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, trong đầu hiện lên ký ức mờ nhạt, cha ôm mình giảng dạy phân biệt các nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, còn mẹ thì ở một bên tươi cười, cuộc sống yên tĩnh mà lại tốt đẹp.          

Hắn cố gắng suy nghĩ, muốn nhớ rõ gương mặt của hai người họ trong ký ức.

Đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ cũng khoảng sáu mươi tuổi rồi, sẽ còn gặp lại nhau ở trần gian sao? Lương Đoan cự tuyệt suy nghĩ này, hắn nhiều lần thành tâm cầu nguyện, cố gắng làm nhiều việc tốt, ông trời nhất định sẽ không để cho hắn giữ lại nỗi tiếc nuối này.      

"Chị ơi, canh giải nhiệt rất có hiệu quả, em gái của em tối hôm qua ngủ ngon lắm." Lương Tư Kiệt vui sướng chia sẻ tin tốt lành này với La Thanh Mai.

La Thanh Mai lau tay từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy bé gái thần sắc so với hôm qua khá hơn một chút, đôi mắt tròn vo, cằm nhỏ, nhìn mình không chút sợ hãi nào.

"Tiếp tục uống thêm hai bát canh giải nhiệt nữa là được, khi cho ăn đừng dùng sữa bột, sữa mạch nha, dùng thêm một chút món ăn phụ thích hợp là sẽ ổn thôi."

"Chị ơi, có thể giúp em gái em nấu một chút cháo không, em có thể trả tiền." Lương Tư Kiệt móc từ trong túi ra một tờ tiền.

"Không cần phải đưa tiền, lúc chị làm canh giải nhiệt sẽ nấu cùng luôn, không mất công đâu." Đứa bé vừa lễ phép lại còn thông minh, ai cũng sẽ yêu thích, cô không ngại tặng một phần cháo làm quà.          

La Thanh Mai vừa nói vừa đánh giá Lương Đoan, cũng không có cảm thấy hắn rất giống ai đó, nhất định là anh hai bị hoa mắt rồi.

"Cảm ơn chị." Lương Tư Kiệt thu tiền vào.

Lương Đoan gật đầu với La Thanh Mai: "Buổi chiều bọn anh sẽ lại đến nhé."

Sau khi một nhà bốn người rời đi, La Thanh Mai tiếp tục làm việc, ngày hôm nay cũng như vậy phải kho mười ký thịt, số lượng đậu phụ cùng đậu phụ khô cũng đều tăng thêm.

Suy cho cùng, đồ ăn vừa rẻ lại vừa ngon, ai lại không thích chứ?

Còn chưa tới giữa trưa, thì có đứa trẻ cầm bát đến mua đậu phụ kho, đậu phụ khô kho, sau đó vui vẻ chạy về nhà, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Buổi trưa hôm nay người tới ăn cơm cũng tăng lên nhiều, chủ yếu chính là thịt kho rau củ, giá cả so với thịt kho thấp hơn 15 phân, nên rất được ưa chuộng.

La Thanh Mai không khỏi khâm phục sư mẫu Lương cùng sư phụ Lương, bọn họ quả thật suy tính cực kỳ thấu đáo.        

Trừ những người ăn cơm ở trong tiệm, còn có không ít người trẻ tuổi đều mang theo hộp cơm đến mua, sau đó lại đạp xe rời đi.

Chắc là công nhân trong công xưởng gần đây.

Có vẻ như thịt kho của quán ăn Mỹ Vị đã được biết đến nhiều trong phạm vi nhỏ rồi.

La Thanh Mai bới cho mình một chén cơm, phát hiện cơm còn lại cũng không còn nhiều, đoán chừng không đủ để bán vào buổi tối, buổi chiều cần phải nấu thêm một chút mới được.  

Qua giờ cơm, quán ăn Mỹ Vị không có thêm người đến ăn, La Thanh Mai mang theo găng tay cầm chén bát đem đi rửa, sau đó chuẩn bị bắt đầu làm canh giải nhiệt.

Lúc còn ở nông thôn, cô cũng không thường xuyên nấu canh giải nhiệt, dù sao rất nhiều bà cụ ở đó đều có cho mình một vài phương pháp đặc biệt để đối phó với các loại bệnh vặt này, hiệu quả cũng không tệ lắm.

Nhưng mà sử dụng canh giải nhiệt, cũng không có nói là không tốt, đặc biệt tác động đến những đối tượng hoạt động vào ban đêm, đi ngủ vào ban ngày, giúp điều chỉnh lại giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của con người.

Lúc làm canh giải nhiệt, La Thanh Mai tiện tay hầm thêm cháo củ từ, cho gạo vào hầm chung với nhau đến khi nhừ thành cháo, em bé nhỏ khi ăn cũng không khó khăn chút nào.

Cả nhà Lương Đoan trở lại quán ăn Mỹ Vị, so với lần đầu tiên thì lần này bọn họ để con gái của mình ăn canh không một chút do dự nào.

Một miếng cháo một miếng canh, Lương Tư Vị không có bắt bẻ uống hết canh, cháo thì còn lại một nửa, Lương Đoan đã làm một việc bất ngờ.

Hắn chạy đi mua một cái hộp cơm, nhờ La Thanh Mai rửa ráy sạch sẽ, sau đó cẩn thận đem cháo đổ vào.

Hắn giải thích, nói là con gái rất kén ăn, các món ăn phụ đều không thích, nhưng lần này lại ăn nhiều như vậy, sao có thể không làm bọn hắn vui mừng được?

Tần Luyến Luyến cùng La Thanh Mai thảo luận với nhau công thức nấu cháo như thế nào, dù sao con gái rất thích món cháo này, so với dáng vẻ kén ăn trước kia của con gái quả thực không có cách nào so sánh được.            

Nấu cháo cũng không có phương pháp bí mật gì hết, La Thanh Mai chỉ dạy từng bước, còn đối phương có thể nấu ra hương vị giống như của cô được hay không, thì cô không có cách gì bảo đảm được.

Trong lòng Lương Đoan rất vui vẻ, thiếu chút nữa đem thịt kho ở trong tiệm đều mua hết.           

Vẫn là La Thanh Mai nói buổi tối còn muốn buôn bán, chỉ chừa lại hai cân.

Lúc La Thanh Hồng trở về, còn dẫn theo Kiều Công, nhưng mà khi Kiều Công dừng xe đạp lại, lại bước vào tiệm bánh xốp ở bên cạnh.

Anh ấy lúc này mới nhớ ra, Kiều Công dường như có đề cập rằng anh ta có một cô em họ đang bán bánh, hóa ra là ở đây sao?

Kiều Công đứng trước cửa sổ thủy tinh, gọi một bát cơm thịt kho, anh ta nhớ tới món bánh trứng rau hẹ, liền hỏi: "Đồng chí La có còn làm bánh trứng rau hẹ không?"

"Thật ngại quá, tạm thời không có làm món đó." La Thanh Mai sửng sốt, nhìn La Thanh Hồng một chút, hóa ra người lần đó ăn bánh trứng rau hẹ là anh ta sao.

Kiều Công có chút tiếc nuối, cùng La Thanh Hồng mặt đối mặt ăn cơm, thuận tiện trò chuyện công việc ở trong xưởng.

Không bao lâu sau, Hắc Bát cưỡi xe đạp dừng lại, trong tay anh ấy cầm một hộp cơm, muốn mua nửa cân thịt kho, mười miếng đậu phụ khô, dự định cùng bạn bè đi uống rượu.

"Này, Thanh Mai, tay nghề của cậu thật sự rất tuyệt, yên tâm. . ." Anh ấy còn chưa nói hết câu, nhìn thấy trong nồi cơm trước mặt La Thanh Mai trống trơn, chỉ còn hai miếng thịt nhỏ ở trên kệ trúc muốn khô ráo luôn, anh ấy lập tức buồn bực: "Ngày hôm nay thịt kho đều bán hết rồi?"

"Có người mua hơn phân nửa, còn thừa lại không nhiều lắm."        

"Cậu buôn bán thế này cũng quá tốt rồi đó." Hắc Bát nói thầm: “Có phải là về sau tôi cũng sẽ không mua được nữa hay không."            

"Sẽ không đâu, hôm nay có trường hợp đặc biệt thôi." La Thanh Mai giải thích nói.

Hắc Bát mang theo hộp cơm đi ra ngoài, nghĩ đến Hà Tại Ngôn trước khi đi bảo mình chiếu cố La Thanh Mai buôn bán một chút, hiện tại có thể nhìn thấy lượng tiêu thụ ở trong tiệm, anh ấy cảm thấy La Thanh Mai cũng không cần anh ấy giúp đỡ.

Sau khi Hắc Bát rời đi, mọi người lại liên tục lần lượt tới không ít, xắt thịt, mua chút đậu phụ khô, trời vẫn chưa hoàn toàn tối xuống thì đồ ăn cũng bán xong hết rồi.

Kiều Công ăn cơm xong không đi ngay lập tức, vài lần muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt liên tục nhìn giấy đỏ trên tường.

Anh ta biểu hiện rõ ràng như vậy, có thể La Thanh Hồng căn bản không có chủ động hỏi anh ta đang nhìn cái gì, thì anh ta cũng không biết phải đề cập đến như thế nào, nói đến loại chuyện này thật sự là nỗi đau của người đàn ông.

Kiều Công vừa rời đi, La Thanh Hồng lập tức đem từng miếng tấm cửa gỗ đi lắp ráp, sau đó đến phòng bếp cùng La Thanh Mai chia sẻ kết quả những suy nghĩ của mình về ngày hôm nay.    

"Thanh Mai, anh nghĩ người đàn ông kia trông khá giống sư phụ Lương."

La Thanh Mai đang ở bên cạnh cái ao để rửa chén, nghe vậy không khỏi giật nảy mình: "Anh đừng đoán mò, sư phụ Lương cùng sư mẫu Lương không phải không có con cái sao?"

"Ai nói cho em biết sư phụ Lương không có con cái?" La Thanh Hồng kinh ngạc hỏi.

"Chẳng lẽ không phải sao? Ở trong sân nhà của sư phụ Lương cùng sư mẫu Lương, em không thấy có dấu vết sinh hoạt của những người khác, ngày bình thường trong quán cơm cũng không có ai đề cập đến."

La Thanh Hồng thở dài: "Bọn họ có con, chỉ là, ôi, bọn họ đúng là có số mệnh khổ mà!"

"Có chuyện gì thế?"   

"Anh nghe nói vợ chồng sư phụ Lương lúc đầu có con trai, gần ngày giải phóng thì qua đời. Về sau bọn họ lại sinh một người con gái, vừa được ba tuổi liền bị một tên què lừa gạt bắt đi mất."

"Sư mẫu Lương sinh con gái xong, lúc đầu thân thể đã không tốt rồi, nhận thêm sự đả kích này, lại càng kém hơn, sư phụ Lương tốn hết sức lực của mình mới động viên được bà ấy, cặp vợ chồng cứ như vậy chống đỡ qua nhiều năm."         

La Thanh Mai cũng không nghĩ tới sự thật là như vậy, cô trầm mặc xuống nói: "Sư phụ Lương cùng sư mẫu Lương thật là đáng thương."

"Những chuyện này không ai dám ở trước mặt bọn họ đề cập đến, đã nhiều năm như vậy, rất nhiều người cũng không nhớ rõ, chỉ biết là bọn họ không có con cái."    

La Thanh Hồng ánh mắt sáng rực mà nhìn La Thanh Mai: "Cho nên anh thật sự cảm thấy người này có thể là con trai của sư phụ Lương."

"Thanh Mai, sáng mai em giúp anh nghe ngóng một chút, có được không?"

La Thanh Hồng cùng sư phụ Lương quan hệ cũng không kém, đương nhiên sẽ hi vọng ông cụ lúc tuổi già còn có thể được hạnh phúc.

La Thanh Mai lau khô tay, suy nghĩ: "Loại chuyện này làm thế nào để hỏi đây? Rất khó mở miệng, em nghĩ nên lưu lại phương thức liên lạc của đối phương lại đi."      

"Chuyện này cũng được, Thanh Mai, em đi tắm rửa đi, những công việc còn lại này anh giúp em làm." La Thanh Hồng thúc giục.

Chỉ là không ai nghĩ tới, nửa đêm trời bắt đầu mưa, lúc La Thanh Mai thức dậy, không khỏi ngẩn người một hồi, thời tiết như thế này, còn buôn bán được nữa sao?

Xem ra số lượng tối thiểu cần phải giảm bớt đến một phần ba thậm chí càng ít hơn so với ban đầu mới được.

Sự thật đã chứng minh, suy đoán của cô về ngày hôm nay là đúng, buổi trưa bán được rất ít.

Mà điều khiến cho người ta chán nản chính là ngày hôm nay một nhà bốn người kia không có đến.

Chỉ có một người trẻ tuổi tới, anh ấy mang theo mấy cái túi nhựa: "Đây là cậu chủ nhỏ tặng quà cho cô, cảm ơn cô đã nấu cháo cho em gái nhỏ của bọn tôi."       

Anh ấy cẩn thận mà đem canh giải nhiệt cùng cháo cất vào hộp cơm mang đến, cũng đề cập muốn mua tất cả thịt kho cùng trứng kho nước tương ở trong tiệm.

La Thanh Mai nghĩ đến sư phụ Lương cùng sư mẫu Lương, hỏi một câu: "Nhà các anh sẽ ở lại thành phố Đông Lương bao lâu?"

"Chúng tôi tạm thời có việc, lát nữa sẽ rời khỏi thành phố Đông Lương." Người trẻ tuổi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho La Thanh Mai.

"Đây là cậu chủ nhỏ của bọn tôi đưa cho cô, cậu chủ rất thích món canh giải nhiệt và trứng kho nước tương cô làm, hy vọng có thể cùng cô giữ liên lạc."

La Thanh Mai nhìn bút tích non nớt trên tờ giấy, là số điện thoại cùng địa chỉ liên hệ, sau đó cô nhìn chằm chằm họ tên bên trên trên tờ giấy thật lâu.    

Lương Tư Kiệt, cũng là họ Lương.

Cho nên anh hai không có đoán sai sao? Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play