[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]
La Thanh Mai đi theo La Thanh Hồng đến mấy chỗ mới giải quyết xong hộ khẩu với mấy thứ liên quan, nhìn tên mình xuất hiện trên sổ hộ khẩu của anh hai, cô không khỏi mím môi cười.
La Thanh Hồng nghiêng đầu thấy khuôn mặt tươi cười của La Thanh Mai cũng cười theo: "Thanh Mai, muốn ăn bánh bao không?"
Với cảnh tượng khó chịu như vậy vào buổi sáng, anh ấy tin chắc em gái mình không ăn nhiều như anh ấy.
"Có ạ." La Thanh Mai gật đầu, ở nông thôn hiếm khi cô có dịp được ăn những món ăn này, mà phạm vi hoạt động trước khi xuống nông thôn của cô còn nhỏ hơn, trong người cũng không có tiền, hôm nay có cơ hội đương nhiên cô sẽ muốn ăn thử càng nhiều càng tốt.
Cô nhìn La Thanh Hồng đưa ra một tờ tiền giấy một đồng thì không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Anh hai, không cần phiếu lương thực ạ?"
"Bên ngoài có một số sạp với cửa hàng nhỏ không cần phiếu lương thực, đến nhà hàng công mới cần." La Thanh Hồng chớp mắt: "Nhưng anh muốn ăn đồ em nấu hơn."
La Thanh Mai cầm chiếc túi giấy dầu chứa bánh bao trắng trẻo tròn trịa bên trong, cô cắn một miếng, tỉ mỉ xác định nhân bánh.
Bánh bao nhân thịt băm nguyên bản, trộn với hành tây tươi béo ngậy, thêm bột ngũ vị hương để mùi thơm thêm đậm đà.
Nhưng La Thanh Mai lại không hài lòng lắm, cho quá nhiều ngũ vị hương đã làm hỏng mùi vị: "Anh hai muốn ăn gì ạ? Muốn làm ở đâu?"
Bây giờ La Thanh Hồng vẫn đang sống ở nhà, mà chỉ cần sống ở nhà thì La Thanh Mai đừng hòng nghĩ đến việc nấu ăn.
La Thanh Hồng cắn ba miếng đã hết cái bánh bao trong tay, anh ấy suy nghĩ một chút rồi vỗ tay: "Anh biết một người bạn, nhà cậu ấy chỉ có mỗi cậu ấy, chúng ta đi mua đồ ăn trước rồi đến nhà cậu ấy nấu cơm."
La Thanh Mai bóp túi giấy thấm dầu: "Nhưng chúng ta không đến nhà máy thực phẩm ạ?" Cô vẫn đang băn khoăn về công việc trong nhà máy thực phẩm, có công việc rồi, cô sẽ có thu nhập thì sẽ càng tự do hơn.
“Anh quên mất.” La Thanh Hồng bước lên xe đạp, nói với La Thanh Mai: “Lên đi Thanh Mai, chúng ta đến nhà máy thực phẩm, người mà anh hai nói cũng ở đó.”
Nhà máy thực phẩm Hồng An nằm ở trên đường Cách Mạng, chiếm diện tích rộng, từ xa đã có thể nhìn thấy xe chở hàng ra vào cổng.
La Thanh Hồng dẫn La Thanh Mai đi đăng ký chỗ bảo vệ, đưa cô đến tìm Giám đốc Tần phụ trách hậu cần.
Khi khuôn mặt tròn mũm mĩm của giám đốc Tần nhìn thấy La Thanh Hồng đi tới, đôi mắt anh ta đột nhiên híp lại thành một hàng: "Sư phụ La, mời ngồi, uống trà nhé?"
Một sư phụ kỹ thuật cao như La Thanh Hồng đến bất kỳ nhà máy nào cũng sẽ được chào đón.
"Giám đốc Tần không cần vội, để tôi giới thiệu với ngài, đây là La Thanh Mai, em gái tôi." La Thanh Hồng vừa nói vừa kéo La Thanh Mai đến trước mặt Giám đốc Tần, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t.
"Xin chào Giám đốc Tần, tôi tên là La Thanh Mai." La Thanh Mai vội vàng cúi xuống, mỉm cười chào hỏi.
Giám đốc Tần nhìn La Thanh Mai, người hơi gầy, nhưng trông rất ngay thẳng xinh đẹp, khuôn mặt tươi cười của trông vô cùng thoải mái, xem ra lòng dạ của mấy thằng nhóc trai trẻ trong nhà máy sắp bị khuấy động rồi.
“Nhìn là biết em gái cậu rồi.” Giám đốc Tần vỗ vai La Thanh Hồng: “Tôi đi làm thủ tục luôn đây.”
"Làm phiền Giám đốc Tần ngài rồi, hôm khác sẽ mời ngài ăn cơm." La Thanh Hồng cười nói.
La Thanh Hồng đưa La Thanh Mai đóng dấu, nhận đồng phục và thẻ công tác, sau đó đến nhà ăn.
Lúc này đã sắp đến giữa trưa, bếp sau của nhà ăn nhà máy thực phẩm Hồng An đang bận rộn sục sôi ngất trời, La Thanh Hồng đứng ở cửa sổ nhìn một lúc, thấy bóng dáng một ông cụ gầy gò thì vội vàng kêu lên: “Sư phụ Lương, sư phụ Lương, bên này, bên này."
Nghe được thanh âm, ông cụ gầy nhom xoay người lại, xào xong rau mới đi tới bên cửa sổ, liếc La Thanh Mai hai lần: "Em gái cậu?"
“Vâng, giống không ạ?” La Thanh Hồng cười nói, nhưng rồi lại đứng thẳng người dưới ánh nhìn soi xét của sư phụ Lương.
Sư phụ Lương lắc đầu, tặc lưỡi hai cái: "Giống cậu thì thôi xong rồi."
Ông cụ nói với La Thanh Mai: "Đến nhà ăn trước sáu giờ ngày mai, có được không?"
La Thanh Mai nghe nhưng chưa trả lời mà nhìn La Thanh Hồng: "Anh hai, từ nhà đến Hồng An mất bao lâu?"
Nhà họ La và nhà máy thực phẩm hoàn toàn không cùng một hướng, đi xe đạp phải mất hơn nửa giờ.
Nghe vậy, La Thanh Hồng không khỏi nhíu mày, quên mất vấn đề này: "Không sao, anh đưa em đi."
Anh làm việc ở nhà máy sản xuất máy móc nằm ngay cạnh nhà máy thực phẩm Hồng An, cũng xem như thuận đường.
La Thanh Mai khẽ cau mày, rất nhanh lông mày của cô lại giãn ra, đường xá xa xôi, xem ra sau này sẽ có cơ hội dọn ra ở riêng.
Sư phụ Lương không quan tâm La Thanh Mai đến như thế nào, chỉ cần không đến muộn là được, ông cụ hỏi La Thanh Hồng: "Có ăn ở nhà ăn không?"
"Không ạ, sư phụ Lương, cháu dẫn em gái đi xem thôi." La Thanh Hồng lắc đầu, mang theo La Thanh Mai rời đi, sau đó tại lối vào nhà ăn lại gặp được người quen.
“Hắc Bát, hôm nay anh không lái xe à?” La Thanh Hồng tiến lên, hai tay ôm lấy bả vai một chàng trai đen gầy: “Buổi trưa đừng ăn ở nhà ăn nữa, tôi mời anh ăn cơm."
Hắc Bát cười hì hì nhìn La Thanh Hồng, sau đó lén lút nhìn La Thanh Mai, nhướng mày: "Thanh Hồng, đây là ai thế? Không giới thiệu à?"
La Thanh Hồng ôm cả người đi ra ngoài: "Em gái tôi. Để tôi nói anh hay, em gái tôi nấu ăn cực ngon, để chúng tôi mượn dùng bếp nhà cậu tí đi."
“Thật hay giả đấy?” Hai mắt Hắc Bát đột nhiên sáng lên: “Muốn dùng nhà bếp cũng được, tùy các anh thôi.”
Nhà của Hắc Bát ở khu Đông Bắc thành phố Đông Lương, ngay phía Bắc nhà máy, đi xe đạp mất mười lăm phút, đây là nơi giàu có và sôi động nhất toàn thành phố, cửa hàng bách hóa và các cơ sở khác đều ở chỗ này.
La Thanh Mai hỏi khẩu vị của Hắc Bát rồi bắt đầu chọn nguyên liệu, đã gần trưa nên không có nhiều món để chọn, may mắn thay, La Thanh Hồng có mang phiếu trên người, mua được thịt với xương sườn nhỏ.
Nhà của Hắc Bát nằm trên đường Xuân Hóa khu Đông Bắc, bên này có những tòa nhà nhỏ, một số là do chính họ xây dựng trước đó, còn một số là do đơn vị xây dựng.
Nhà Hắc Bát là kiểu nhà một tầng có ba căn và một khoảng sân nhỏ, nhà bếp ở phía bên phải cửa ra vào, có hai lò than, một chiếc tủ năm ngăn, trên chiếc bàn dài bày biện mấy cái xoong nồi muôi chậu lộn xộn.
La Thanh Hồng xắn tay áo, đẩy Hắc Bát một cái: "Tới giúp đỡ đi."
Hắc Bát xoa xoa mặt, đột nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ, anh ấy ở một mình nên cũng không hay thu dọn nhà cửa, trước đây không thấy có cái gì không ổn, bây giờ La Thanh Mai tới thì cái gì cũng bất ổn.
“Tôi, tôi sang nhà anh Ngôn mượn dấm với nước tương.” Hắc Bát nói xong liền nhanh chân đi ra cửa viện, sau đó vang lên tiếng gõ cửa cách vách.
La Thanh Hồng nhìn La Thanh Mai: "Thanh Mai, em xem cần anh làm gì cho em không? Nơi này hơi thô sơ, lần sau anh hai sẽ tìm cho em một phòng bếp tốt hơn."
La Thanh Mai mỉm cười: "Anh hai, anh giúp em rửa rau đi ạ, em rửa nồi rồi nấu cơm trước."
Vừa nói, cô vừa đốt bếp lò than lên, chờ đến khi cô đem gạo đi nấu cơm xong thì Hắc Bát mới xách một cái giỏi từ nhà bên về.
Hắc Bát đặt cái giỏ cạnh bếp lò, ngượng ngùng hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
La Thanh Mai nhìn cái giỏ, ngoài dầu, muối, nước tương và giấm ra còn có một miếng thịt lạp nhỏ đen thùi lùi cùng một hộp dưa chua.
"Cậu dùng bao xơ mướp rửa thịt lạp đi, lát nữa tôi sẽ xử lý." Tâm tình La Thanh Mai vô cùng tốt, rửa sạch thớt rồi bắt đầu chặt sườn.
“Được.” Hắc Bát gãi đầu, cầm thịt lạp chạy ra ngoài cửa.
"Này, Thanh Hồng, em gái anh nấu đồ ăn ngon như nào? Còn ngon hơn đồ ăn cung đình anh Ngôn dẫn chúng ta đi ăn sao?"
Hắc Bát cà miếng thịt lạp trong tay, dùng khuỷu tay đụng khuỷu tay của La Thanh Hồng.
La Thanh Hồng bĩu môi: “Tôi thấy không hề kém đâu, mọi đồ ăn bình thường qua tay con bé đều ăn ngon hơn.” Anh ấy còn nhớ rõ năm đó La Thanh Mai làm hũ thịt kia thật sự rất là ngon.
Khi đó, anh khó lắm mới kiếm được nửa cân thịt ba chỉ, vống định lén chiên ăn nhưng bị Thanh Mai phát hiện, sau đó anh bị cô thuyết phục để cô nấu.
Hai người bí mật lấy một ít muối, tìm một cái bình sành to, chạy đến núi Lăng Vân ở phía Tây Bắc, tìm đám trẻ con trong thôn dưới chân núi lấy một ít khoai môn, ở lại trong núi nửa ngày.
La Thanh Hồng không biết La Thanh Mai còn thêm gì vào nồi nữa, tóm lại, thịt nấu từ bình sành to kia thơm nồng chín nhừ, khoai môn thấm đẫm nước thịt siêu thơm, đó là thịt và khoai môn ngon nhất anh ấy đã từng ăn.
Sau lần hợp tác này, hai anh em thường xuyên bí mật lên núi kiếm đồ ăn, mỗi lần đi cả đi cả ngày trời, khi trở về thường bị mắng không ít, bây giờ nhìn lại, năm ấy lại là kỷ niệm đẹp nhất. ( truyện trên app tyt )
Hắc Bát nghĩ La Thanh Hồng thường đi ăn đồ ngon với mình, mà La Thanh Hồng tôn sùng đồ ăn La Thanh Mai làm như thế, vậy anh ấy phải ăn thử xem chúng có thực sự ngon như vậy không.
La Thanh Hồng rửa rau xong bước vào phòng xem, thấy La Thanh Mai đang gắp sườn heo chiên lên, chuẩn bị đổ dầu.
“Thanh Mai, để anh giúp em.” La Thanh Hồng vội vàng tiến lên hỗ trợ: "Em muốn nấu gì đó?”
"Các anh muốn ăn gì? Sườn xào chua ngọt hay kho?"
“Kho đi.” La Thanh Hồng không chút nghĩ ngợi nói.
La Thanh Mai gật đầu, quay sang xử lý thịt lạp, cô sẽ xào thịt lạp cùng bắp cải, còn thịt đùi cô mua được thì cắt thành lát mỏng và xào với hoa tỏi non, ớt và tiêu.
Sau khi cơm đã nấu xong, La Thanh Mai đặt nồi sang một bên trên đất, bếp trống vừa lúc để làm sườn kho, bếp còn lại dùng để xào.
Lúc đầu Hắc Bát không để ý lắm, nhưng khi mùi thơm của nước sốt sườn bắt đầu tỏa ra, anh ấy đã không thể ngồi yên.
Hắc Bát chạy tới bên chỗ La Thanh Hồng, ngồi xổm bên bếp lò cùng anh ấy, say sưa hít hương thơm kia, chỉ thấy con sâu tham ăn trong bụng đang kêu gào khẩn thiết.
La Thanh Mai đang xào bắp cải, nhìn biểu cảm của hai người họ không khỏi mỉm cười, xem ra không cần lo lắng đồ ăn mình nấu không hợp khẩu vị bọn họ.
Bởi vì gia vị không đầy đủ nên cô chỉ dùng một chút khả năng của bản thân để mang lại hương vị nguyên bản cho món ăn.
Sau khi xào thịt lợn thái lát với hoa tỏi non, La Thanh Mai nghĩ một lúc, cắt một ít thịt lạp xào với dưa chua, sau đó thêm nước vào đun sôi, tiếp nữa rắc một nắm hành lá xắt nhỏ, hoàn thành một món canh dưa chua đơn giản.
Ba món ăn và một món canh được bày ra trên bàn, La Thanh Hồng gắp mỗi món một ít cho La Thanh Mai, cô ăn cơm chậm, anh sợ cô không ăn được thức ăn, ở nhà hay làm như vậy đã thành thói quen.
Hắc Bát bưng bát, là người đầu tiên cầm đũa gắp miếng sườn, anh ấy gặm một miếng, hai mắt sáng lên, lại gắp thêm hai miếng.
"Ngon!" Hắc Bát giơ ngón tay cái đang rảnh lên, La Thanh Hồng thực sự không lừa mình.
La Thanh Mai cười, nếm thử món sườn, do thời gian có hạn nên chưa đủ đậm đà, sườn heo chiên giòn có một mùi khét được bọc trong nước sốt màu nâu đậm đà, ăn với cơm rất hợp.
Tuy nhiên, hương vị của thịt xông khói xào bắp cải không được ngon lắm, lửa không đủ to, bắp cải xào quá già và không đủ giòn, nhưng thịt lạp rất ngon, được hun khói từ tùng hương.
Thịt lợn với mầm tỏi nấu chưa đủ, La Thanh Mai không khỏi lắc đầu, một miếng cơm một miếng đồ ăn, thịt trước rau sau, thứ tự không hề rối loạn.
Sau khi ăn xong một bát cơm, La Thanh Mai không thêm cơm nữa, cô nhìn La Thanh Hồng và Hắc Bát mỗi người lấy một món, đổ cơm vào và ăn cùng với canh rau.
Cô mỉm cười múc cho mình nửa bát canh, dưa chua được ướp vừa phải, có vị chua thơm nồng, thêm chút thịt lạp vụn làm loãng vị chua, tăng thêm hương vị mới.
Tạm được, đây là đánh giá của La Thanh Mai về bữa ăn mình làm.
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.