[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

La Thanh Mai chống khuỷu tay lên khung cửa sổ, nhìn chằm chằm ra khung cảnh nhấp nháy bên ngoài, cho dù có ngắm hồi lâu cũng thấy mệt mỏi khi cứ nhìn khung cảnh gần như không thay đổi gì.

Nhưng đây mới là lần thứ hai cô ngồi tàu hỏa kể từ khi đến thế giới này, lần trước là khi cô về quê.

Trong toa khách có rất nhiều người chen chúc, hơn nữa còn có âm thanh ồn ào ầm ĩ, ở lại lâu sẽ khá là phiền lòng.

La Thanh Mai không tránh khỏi vui mừng vì vị trí của cô đều là đồng chí nữ, nếu không cô sẽ sầu chết mất.

Tàu hỏa dừng rồi lại đi, có khi phải nhường đường hoặc dừng ở ga rất lâu, cửa sổ tàu sẽ được mở ra, lúc đó sẽ có những người bán hàng rong bên hông nhà ga tới rao hàng.

La Thanh Mai nhìn một lượt, thấy đa số đều là đồ ăn đã nấu chín, chẳng hạn như trứng gà, bánh bao, bánh ngũ cốc gì đó, cô chỉ nhìn lướt qua chứ không nghĩ đến việc sẽ mua.

Hoặc là hình thức đồ ăn không đẹp, hoặc là điều kiện vệ sinh của người bán hàng rất đáng lo ngại, vừa nghĩ đến đây cô lập tức cảm thấy không muốn ăn gì nữa.

Đêm khuya, đoàn tàu dừng lại trên đường ray, tiếng ngáy thay nhau vang lên khắp cả toa.

Bàn tay chống cằm của La Thanh Mai trượt một cái thì cô tỉnh giấc, dụi mắt, đứng dậy nhẹ nhàng di chuyển tay chân bị tê của mình.

Cô nằm mơ về chuyện kiếp trước của mình truyện được dịch miễn phí bởi app t y t.

Thực ra trước khi chết cô cũng không khổ nhiều, cũng chẳng có chấp niệm gì, mơ phải thì thấy vô cùng ngạc nhiên.

Ông nội của La Thanh Mai từng là đầu bếp nổi tiếng, trước khi xuất cung đã giữ vững một phe phái, năm 7 tuổi cô đã được đưa vào trong cung để đào tạo.

Nhưng mãi mà cô vẫn chỉ là một cung nữ nhóm lửa, cuối cùng bị dòng họ ruồng bỏ.

Chỉ có La Thanh Mai biết lý do tại sao cô không thể thể hiện, vì dù cho cô có cẩn thận như thế nào thì cô vẫn không tránh được cái chết.

Cô không biết nồi cháo mà cô giúp nấu nửa chừng có vấn đề gì mà tất cả người trong phòng bếp đều mất mạng cả.

Thế giới này có rất nhiều thứ mới lạ, mặc dù vật tư khan hiếm, nhưng ít nhất sẽ không có cây đao nào chĩa vào trên bến tàu.

La Thanh Mai lại ngồi xuống, nhấp một ngụm nước nguội, tiếp tục ngủ gật sau khi tàu hỏa khởi động lại.

Cuối cùng vào chạng vạng tối ngày thứ hai, chuyến tàu rốt cuộc cũng dừng lại ở nhà ga thành phố Đông Lương.

Chuyến tàu hai ngày một đêm hơi mệt mỏi, La Thanh Mai trông có vẻ uể oải, nhọc nhằn kéo hành lý của mình chen chân xuống tàu.

“Thanh Mai, Thanh Mai.” La Thanh Hồng kích động kêu lên, chen lách vài cái đã đến bên cạnh La Thanh Mai, nhận hành lý từ trong tay cô.

“Anh hai chờ lâu rồi ạ.” Lạc Thanh Mai cười cười, vươn tay kéo khăn quàng cổ, bên ngoài toa tàu còn lạnh hơn.

"Vẫn ổn, may mà chỉ trễ hai tiếng, bình thường có khi còn chậm năm sáu tiếng cơ." La Thanh Hồng đã quen với việc tàu đến muộn.

"Thanh Mai có đói không, anh dẫn em đi ăn trước, sau đó chúng ta ­về nhà." La Thanh Hồng dẫn La Thanh Mai ra khỏi nhà ga: "Mấy năm rồi em không về, thành phố thay đổi nhiều lắm."

La Thanh Mai cúi đầu, để cằm giấu dưới chiếc khăn quàng, thỉnh thoảng đáp lại hai câu, không nói quá nhiều.

La Thanh Hồng đưa La Thanh Mai đến một tiệm mì gần nhà ga, gọi hai bát mì rau cải trứng gà.

"Thanh Mai, trong hành lý của em có gì vậy, nặng thật đấy?" La Thanh Hồng tò mò hỏi, dưới ánh đèn lờ mờ, anh phát hiện ra khuôn mặt của em gái mình không tái nhợt như anh nghĩ.

“Một vài thứ ạ.” La Thanh Mai không giải thích, thấy hai bát mì rau cải trứng gà được bưng lên.

Cô cầm thìa xúc một miếng, chân mày hơi cau lại, nước canh quá nhạt, hơn nữa còn có mùi, chủ tiệm xào món trước xong không chịu rửa nồi.

La Thanh Mai cúi xuống mở túi hành lý dưới chân ra, cầm một lọ đồ ra, trong đó có dưa chua xào tóp mỡ mà cô tự làm.

Cô múc một chút vào bát mình, thấy La Thanh Hồng đối diện đang vùi đầu ăn mì: "Anh hai, anh có muốn nếm thử không ạ?"

“Em làm à?” Hai mắt La Thanh Hồng sáng lên, anh là người duy nhất trong nhà biết tài nghệ nấu nướng của La Thanh Mai.

La Thanh Mai gật đầu, đổ thêm thật nhiều tóp mỡ vào bát của La Thanh Hồng: "Có thể sẽ hơi cay đấy ạ."

“Không sao, anh không sợ.” La Thanh Hồng dùng đũa trộn mì, ăn một miếng đã giơ ngón tay cái lên: “Vừa chua vừa thơm lại cay, ăn ngon!”

La Thanh Mai mỉm cười cúi đầu ăn mì tiếp, cô thật sự rất đói, hai ngày trên tàu cô ăn vô cùng ít, nước cũng không uống nhiều, đến bây giờ đã là cực hạn của cô rồi.

La Thanh Hồng gắp mấy gắp đã ăn xong mì, thèm thuồng liếc nhìn lọ dưa chua xào tóp mỡ, há to miệng, thật là ngon!

"Thanh Mai này, anh đã tìm được cho em một công việc tạm thời ở nhà ăn rồi, Nhà máy Thực phẩm Hồng An, nhớ không?"

La Thanh Hồng tiếp tục: "Anh mất công lắm mới có được vị trí công việc này đấy, bây giờ là mười tám tháng tháng chạp, em đi làm cũng chẳng được mấy ngày, nhưng đi làm quen với môi trường được thì cũng tốt."

Đương nhiên cô biết Nhà máy thực phẩm Hồng An, công xưởng lớn nổi tiếng ở thành phố Đông Lương, nơi mà rất nhiều người muốn vào, vậy làm sao anh hai của cô lại có được vị trí này?

"Anh hai, công việc tạm thời này có không ít người muốn tóm lấy, sao anh lại giành được thế?" La Thanh Mai tò mò hỏi, nếu như cô nhớ không nhầm thì La Thanh Hồng đang làm ở nhà máy sản xuất máy móc.

La Thanh Hồng nhướn mày: "Máy móc nhà máy thực phẩm nhập khẩu có vấn đề mà anh lại giải quyết được, nhân cơ hội đó xin thêm vị trí này."

Muốn thêm chỉ tiêu không phải là chuyện đơn giản, nhưng anh không thấy mình cần phải nói với em gái về vấn đề đó.

“Anh hai thật giỏi.” La Thanh Mai cười nói: “Em đi làm có cần để ý cái gì không ạ?”

"Không cần, anh có quen một sư phụ bên ấy sẽ giúp đỡ em, không phải lo."

"..." La Thanh Mai húp nước mì, khóe miệng khẽ cong lên, cảm giác được quan tâm thật tốt: "Vâng."

Sau khi ăn mì xong, hai anh em đi nhờ xe rồi lại đi bộ, cuối cùng mới trở về nhà của họ ở ngõ Thanh Bình.

Trong ngõ Thanh Bình toàn là nhà cũ, nhà họ La ở ngay ven đường, không phải đi dọc theo đường mòn nên cũng tiện hơn.

Vào sân nhỏ, La Thanh Hồng bật đèn lên, kéo La Thanh Mai đi làm quen với cách bài trí trong nhà, mấy năm trôi qua, trong nhà thay đổi không ít.

“Phòng của em vẫn như trước, chẳng qua anh lấy thêm cho em cái giường nhỏ cùng một cái bàn.” La Thanh Hồng biết Lạc Thanh Lan không thích La Thanh Mai, nếu không phải gian phòng quá nhỏ thì anh ấy đã ngăn ra từ lâu rồi.

Động tĩnh của hai anh em không nhỏ, mẹ La là Trương Tố Anh nghe thấy tiếng, trở mình trên giường mấy lần song cũng chẳng ra ngoài.

La Thanh Mai thấy những thành viên khác trong gia đình không ra ngoài thì thầm thở phào nhẹ nhõm, quan hệ của họ chính là như thế, vì đó sau khi cô xuống nông thôn cũng chưa từng trở về thăm người thân.

La Thanh Mai dọn giường, rửa mặt, đến gần mười hai giờ mới nằm xuống.

Chiếc giường nhỏ rộng chưa đến một mét, nhưng La Thanh Mai cũng không ngại, hành lý của cô không nhiều, có thể để ở dưới gầm giường, điều kiện so với khi còn là thanh niên trí thức thì tốt hơn nhiều.

La Thanh Mai trằn trọc trên giường, cô thấy hơi không quen, nghĩ đến ngày mốt phải đi tới xưởng nhà máy thực phẩm báo cáo thành ra lại lo lắng, liệu những người ở đó có hòa đồng không? Cô có cơ hội để nấu ăn không?

Ngày hôm sau, La Thanh Mai thức dậy, thấy Trương Tố Anh đang bận rộn trong bếp, hai cháu trai đang ồn ào ở ngoài sân.

Cô lặng lẽ rửa mặt xong thì thấy anh cả và chị dâu cả dụi mắt từ trong phòng đi ra.

"Thanh Mai về rồi đấy à!" La Thanh Bằng cười nói, đưa tay ra chọc vợ mình.

Lâm Quý Mỹ gật đầu với La Thanh Mai: "Về rồi à!" Nói xong thì đi rửa mặt, trong lòng cô ta còn đang tức giận đây, công việc ở Nhà máy Thực phẩm Hồng An đó, dù chỉ là công nhân thời vụ nhưng có rất nhiều người muốn cướp lấy, tại sao lại đưa cho La Thanh Mai chứ?

Cô ta cũng là công nhân thời vụ, nếu được chuyển sang nhà máy thực phẩm chẳng phải sẽ vẻ vang hơn sao?

La Thanh Mai gật đầu, song cũng không quan tâm, khi cô xuống nông thôn thì anh cả và chị dâu cả vẫn chưa kết hôn, cô cũng không quen biết chị dâu cả, bây giờ hai cháu trai đã lớn rồi, cô sẽ không quá nhiệt tình làm gì.

Trong khi ăn sáng, cha La trực ca đêm đã trở lại, ngoại trừ La Thanh Hồng thì có lẽ ông là người vui mừng chào đón La Thanh Mai nhiều nhất.

"Anh hai con đã tìm việc cho con rồi, nếu con đã về thì hãy làm cho tốt."

"Vâng thưa cha." La Thanh Mai trả lời.

Trương Tố Anh đang cho cháu trai ăn, nghe thấy vậy liền suy nghĩ một lúc, nói: "Thanh Mai này, con cũng không còn nhỏ nữa, dì con trước đây có giới thiệu cho con một người, hay là con đi xem thử đi? Chuyện công việc để sang một bên trước?"

Trương Tố Anh vừa thốt ra, tất cả mọi người nhìn về phía cô.

Cha La cau mày, vừa định lên tiếng thì nghe thấy La Thanh Mai nói: "Kết hôn cũng được nhưng công việc quan trọng mà, con không thể phụ lòng tốt của anh hai được."

"Sao con lại không nghe lời thế? Mẹ..." Trương Tố Anh có hơi tức giận, vừa định nói gì đó thì La Thanh Hồng đang cầm bánh quẩy từ bên ngoài đi vào.

Sắc mặt anh khá khó coi: "Mẹ, mẹ đã quên lời con nói rồi ạ? Công việc này là con giành được, con muốn giao cho Thanh Mai, người khác đừng có tham vào."

La Thanh Hồng thực sự rất khó chịu, họ không quan tâm đến em gái cũng không sao, còn ngầm mưu tính công việc của con bé, quá đáng thật sự.

Anh ấy đặt trực tiếp bánh quẩy vào tận tay La Thanh Mai: "Thanh Mai, ăn bánh quẩy đi, lát nữa anh hai dẫn em đến nhà máy làm thủ tục."

La Thanh Hồng vốn nghĩ La Thanh Mai vừa trở về nên nghỉ ngơi trước, sau đó anh ấy sẽ đưa cô đến nhà máy, nhưng bây giờ xem ra, chuyện này nên giải quyết càng sớm càng tốt, đỡ cho nhiều người mong nhớ.

Anh hơi hối hận, nếu biết chuyện này, anh đã không kể trước về công việc của Thanh Mai.

Trương Tố Anh nghe vậy thì không vui: "Cậu hai, con nói cái gì đấy? Mẹ nói có sai à? Có cô gái nhà nào lớn tuổi lại không lấy chồng không hả? Lấy chồng rồi thì là người ngoài, công việc này chẳng phải thành lãng phí sao?"

"Đừng nói gì mà người ngoài với không phải người ngoài, công việc này con nhận được, con rất vui khi giao cho em gái con." La Thanh Hồng tức giận nhìn Trương Tố Anh: "Mẹ, có một số việc đã được định rồi, mẹ đừng nghĩ kế làm gì."

La Thanh Mai ăn xong cháo khoai lang, ăn thêm một cái bánh quẩy, đứng dậy nói với La Thanh Hồng: "Anh hai, em ăn no rồi, anh cũng ăn đi, em đi lấy tài liệu."

“Ừ, anh hai ăn nhanh thôi.” La Thanh Hồng gật đầu, múc cháo ngồi xuống ăn vội, ăn dưa chua xong anh ấy cau mày, ăn không ngon như Thanh Mai làm.

La Thanh Mai quay người đi về phòng, thấy Trương Tố Anh đang tức giận thì dừng bước: "Mẹ, mẹ đừng lo chuyện của con, dù gì thì trước đây mẹ không quan tâm, cũng không phiền lòng, không phải sao ạ?"

"Con..." Trương Tố Anh nhìn bóng lưng La Thanh Mai, tức giận ném thìa vào trong bát: "Quả nhiên đúng như lời Thanh Lan nói, về để chọc tức tôi mà."

La Thanh Mai cầm tài liệu, đi cùng La Thanh Hồng lên phố để làm một số thủ tục trở lại thành phố, phải chạy tận mấy nơi.

“Anh hai, em có thể có hộ khẩu riêng được không ạ?” La Thanh Mai hỏi, tách ra riêng sẽ thuận tiện hơn.

La Thanh Hồng nghĩ một lúc: "Để anh hỏi có thể để cùng một hộ khẩu với anh được không?"

“Nhưng hộ khẩu của anh không phải ở nhà máy sắt thép sao ạ?” La Thanh Mai không hiểu, song cô thật sự không biết nhiều về hộ khẩu hiện tại.

"Đúng là thế, nhưng mà em là em gái anh, hẳn là có thể ghi vào sổ của anh." La Thanh Hồng nghĩ, cảm thấy nếu để La Thanh Mai được ghi vào hộ khẩu của mình sẽ an tâm hơn.

Anh không ngờ mới ngày đầu tiên Thanh Mai trở về mà tình hình trong nhà đã như thế này, thực sự khiến người ta phải ớn lạnh.

“Vâng ạ, em và anh hai sẽ chung một hộ khẩu.” La Thanh Mai thở phào nhẹ nhõm, hộ khẩu để dưới tên anh hai, ít nhất sẽ không cần lo lắng nhiều thế nữa.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play