theo như những gì Nhạn Diên quan sát nhị hoàng tử này là 1 kẻ vô cùng khó đối phó, nếu như cô đã muốn rời đi mà lại mang ơn hắn như vậy chắc chắn là không dễ dàng

Nhạn Diên: thưa nhị hoàng tử! tôi muốn đàm phán với ngài nhưng có lẽ giá trị của tôi sẽ có ích cho ngài nhỉ?

Thiếu nữ ngồi trên giường ánh mắt cô ấy đầy âm trầm, có lẽ từ khi đến Xung Manh tiếp xúc với Manh Linh Nhạn Diên chưa từng để lộ ánh mắt đó, nhưng những ngày tháng ở nước Phổ khi ngày nào Nhạn Diên cũng có ánh mắt như vậy, nó đã ăn sâu vào trong thói quen của cô giờ đây ánh mắt âm trầm đó lại xuất hiện

Xung La: không tệ, thông minh đó ta muốn cô làm người bên cạnh ta, mỹ nhân

Manh Linh: nhị ca..

Nhạn Diên: nếu ngài đã nói vậy thì tôi cũng không còn gì nói nữa! tôi đồng ý

nghe xong câu trả lời của Nhạn Diên Xung La mỉm cười hài lòng sau đó hắn ra khỏi phòng cùng với Xung Ảnh

Nhạn Diên: công chúa, ta..

Manh Linh: Nhạn Diên, cô tên là Nhạn Diên phải không?

Nhạn Diên: vâng ạ

Manh Linh: tôi muốn nói cho cô dù như thế nào, cô là ai nhưng những ấm áp của cô đã cho ta cảm nhận, vòng tay ấm áp và cả sự dịu dàng đó ta sẽ không quên.. cho dù là nô tì bên cạnh nhị huynh nhưng chúng ta vẫn sẽ gặp nhau thường xuyên, nếu cô không chịu nổi cảm giác bên cạnh của nhị ca, nói với ta ta nhất định sẽ giúp đỡ cô

trong căn phòng tĩnh lặng 2 nữ nhân,người ngồi trên giường người đứng đối diện, Nhạn Diên nghe xong những lời đó bỗng cảm thấy lồng ngực của mình đang dâng trào 1 cảm xúc mãnh liệt khó tả, Manh Linh đứng vòng tay qua eo Nhạn Diên ôm cô 1 cái sau đó rời đi

lúc này Xung La đi vào không nói không rằng vác Nhạn Diên lên vai

Nhạn Diên: tôi có thể đi được rồi mà? tại sao lại phải làm như vậy chứ? nhị hoàng tử như vậy rất mất mặc đó

Xung La: ta chỉ sợ cô yếu đuối tới nỗi đi không được nên làm như thế dù sao nhìn cô kiểu gì cũng thấy mình hạc sương mai yếu đuối như vậy làm sao có thể chịu đựng được cơn đau của viên đá đó vậy? nếu đó là ta, có lẽ ta đã chết lâu rồi! cô đúng là sống dai thật

sau khi đưa Nhạn Diên về cung của mình Xung La để cô ở trên giường dặn dò cô nằm yên đừng quấy phá rồi hắn đi đến tẩm cung của mẫu thân vương hậu có việc cần xử lí

Nhạn Diên nằm cả buổi trời cũng chẳng thấy 1 bóng ma nào đi vào phòng dọn dẹp, cũng chẳng thấy 1 tiếng động, tẩm cung của nhị hoàng tử lại vẳng vẻ như vậy ư?

Nhạn Diên im lặng bước xuống giường đi ra khỏi tẩm cung to rộng mà hiêu quạnh của nhị hoàng tử, cô thật sự không hiểu địa hình nơi vương cung Xung Manh đi cả buổi rốt cuộc cũng bị lạc không tìm thấy lối đi về tẩm cung, mò làm sao Nhạn Diên đi qua rất nhiều nơi, nhà bếp, nhà kho, nhà tắm chung, nơi các gia nô làm việc theo lẽ thường sẽ có rất nhiều người nhưng trong vương cung Xung Manh lại lặng lẽ yên tĩnh đến đáng sợ. Nhạn Diên càng đi càng thấy kì lạ giống 1 mê cung hơn là vương cung xa hoa cũng không biết đã đi qua bao nhiêu cái cầu thang cuối cùng Nhạn Diên cũng xuống được tới 1 nơi

1 khu vườn xinh đẹp động lòng người, những loại trái cây hoa quả các miền khác nhau ở đâu trên thế giới nơi đây cũng có Nhạn Diên băng qua khu vường kính đó cô lại nhìn thấy 1 cái hồ xinh đẹp mê hoặc cô không ngừng bước tới trước nó. Nhạn Diên như trúng mê hồn cứ bước tiếp bước tiếp rồi sao cùng khi lấy lại ý thức cô thấy mình đã cách cái hồ nữa bước chân cơn gió mạnh thổi qua cùng đất này nó cuốn đi hết tất cả mọi thứ kể cả nỗi buồn Nhạn Diên đứng ngay hồ nước vô thức lầm bầm

Nhạn Diên: Gió trên mặt hồ tiêu diêu tự tại, hồ dưới chân gió tĩnh lặng thâm sâu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play