Tung tích đã bị người ta tìm ra hết rồi.

Doãn Ngư không phải người thích nằm ì trên giường nhưng cũng chẳng tham vọng thứ gì, tuy vậy hai ngày nay cậu thật sự rất vui vẻ nên đã lỡ phá vỡ quy tắc hai lần. Lẽ ra cậu phải sớm lên thư viện hẹn chỗ ngồi học nhưng giờ này lại lăn trên giường hai vòng mới vò đầu bước xuống, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Chiếc điện thoại cũ kỹ của cậu đổ chuông đúng lúc, ting ting nhắc cậu rằng có ai đó đã gửi tin nhắn.

Doãn Ngư quay mặt ra nhìn.

Lúc này, cậu đang nghiêm túc ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, má phồng lên một cục tròn vo, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông đen rộng thùng thình, thậm chí còn không mặc quần, hai chân thon dài đung đưa. Khí chất u ám trên người được thay bằng vẻ trẻ con non nớt, nếu có người nhìn thấy cậu như vậy nhất định sẽ không nhận ra Doãn Ngư.

[Sao nhỏ: Ngư Ngư, tớ đã đến cổng trường cậu rồi, có rảnh không tới đón tớ một chút nha!]

[Ọt ọt: Có.]

Trả lời xong, Doãn Ngư lập tức súc miệng, nhanh chóng vẩy nước vuốt mặt một chút, dù trên mặt vẫn rất ung dung bình thản nhưng bước chân của cậu rất lanh lẹ, nhón chân nhẹ bẫng bước tới giường ngủ. Sau khi mặc quần áo xong, cuối cùng cậu trùm mũ áo lên đầu, một lần nữa che đi gương mặt của mình, vẻ trẻ con hăng hái gần như biến mất hoàn toàn, Doãn Ngư quay trở về với sự u ám trầm lặng.

Tuy rằng bản thân mong đi gặp người bạn thân duy nhất đến mức bước chân lướt nhanh như bay nhưng trên mặt Doãn Ngư vẫn không có biểu cảm gì, đây dường như đã thành thói quen của cậu, dù sao bao nhiêu năm qua cậu vẫn luôn như vậy.

Cậu bị bắt nạt ở trường trung học, những nam sinh tự xưng là trai tráng nghĩa hiệp nhất khinh cậu là một "thằng đàn bà" lầm lì yếu đuối, vậy nhưng cũng có không ít cô gái chìa tay giúp đỡ Doãn Ngư. Trong số đó có một người đã trở thành bạn thân của cậu, đó là "Sao nhỏ" Vạn Tinh.

Tối hôm đó, cậu nghẹn ngào ngồi xổm trong góc tường, cảm nhận đồng phục trên người thấm đẫm nước lau nhà, mùi hôi thối át hết cả mùi xà phòng thoang thoảng trên người cậu. Toàn thân lạnh lẽo nhưng miệng vết thương lại nóng ran, đều đau như chết đi sống lại, Doãn Ngư cảm thấy mọi chuyện đều thật vô nghĩa, thật sự quá mức vô nghĩa.

Rồi khi cậu đang khóc, bỗng có một bàn tay mảnh khảnh chìa ra.

Chính Vạn Tinh đã đưa giấy ăn cho cậu.

Vạn Tinh bảo cậu lau nước mắt trên mặt, yên lặng nhìn cậu hồi lâu rồi ôm gối ngồi xổm ở bên cạnh cậu, dịu dàng nói: Đừng khóc, sau này cũng đừng khóc.

Doãn Ngư ngẩng đầu lên với đôi mắt đẫm lệ, không biết Vạn Tinh đang nói gì, cô liền lặp lại, sau này đừng khóc nữa.

Doãn Ngư mông lung không hiểu rõ. Cậu không biết khi mình khóc lên, chóp mũi và đuôi mắt sẽ rực hồng, con mắt thấm ướt nước mắt, lông mi cũng ướt đẫm, cả người mong manh yếu ớt mà đẹp đẽ lạ lùng khiến người khác muốn dày vò ác liệt hơn nữa.

Một con thú nhỏ bé mong manh xinh đẹp và dễ bắt nạt như vậy là con mồi dễ bị vây bắt nhất, vì vậy, đừng thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, đừng khóc cũng đừng cười. Như vậy người khác sẽ không làm tổn thương cậu, sẽ không cảm thấy cậu yếu đuối, khi nhìn thấy cậu khóc sẽ không muốn bắt nạt để cậu khóc nhiều hơn, trông thấy cậu cười sẽ không sinh ác ý muốn hành hạ dập tắt nụ cười ấy nữa. Dù sao chỉ đến khi trông thấy vẻ mặt đờ đẫn, trạng thái u ám quái gở bao quanh con người xinh xắn như con gái của Doãn Ngư, bọn họ mới hả hê và không còn hứng thú nữa.

Kể từ đó, Doãn Ngư chậm rãi học cách hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, khiến bản thân trông u ám, ù lì như người tàng hình. Dần dần, cũng không biết phương pháp của Vạn Tinh có hiệu quả hay không, nhưng những người đó dường như thực sự không còn gây khó dễ cho cậu nữa.

Cậu đã chạy thoát khỏi thứ bắt nạt như cơn ác mộng ấy.

*

Đường lớn trong khu rừng.

Một cô gái ăn mặc thuần khiết với mái tóc đen dài suôn thẳng, trên tay cầm một hộp sủi cảo tôm đóng gói đứng một mình trước cổng trường nghịch điện thoại. Mãi cho đến khi điện thoại bị một cái bóng che phủ, nghe thấy tiếng ho nhẹ từ Doãn Ngư trước giờ vẫn bước đi trong lặng lẽ, Vạn Tinh mới chợt ngẩng đầu lên, mỉm cười vẫy tay với cậu.

"Tớ tới rồi nè Tiểu Ngư!"

Cô tiến tới nhét sủi cảo tôm vào tay Doãn Ngư, giọng nói nhẹ nhàng: "Lần này cậu dạy tớ tiếng Anh đi, nếu không tớ không đỗ được CET-6 đâu."

Doãn Ngư nhận lấy đồ nhưng trong giây lát lại không biết nhếch môi thế nào, cuối cùng cậu đành "ừm" một tiếng bối rối. Di chứng của "cơn ác mộng" vẫn còn hiện hữu, bây giờ cậu rất khó nở nụ cười với người khác, ngay cả với người bạn thân nhất trước mặt cậu cũng không thể cười nổi.

Một lúc sau, cậu nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, lắc đầu thành thật: "Cậu đỗ được mà."

Vạn Tinh không kìm được mà bật cười, cô không phủ nhận mình kiếm cớ đến thăm Doãn Ngư, chỉ là cảm thấy cậu bạn thân của mình quá đáng yêu, cũng rất... đáng thương. Cô theo sau Doãn Ngư, tự nhiên bước vào trường học của cậu nhưng cũng chỉ đứng đó một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Doãn Ngư, nói khẽ:

"Cá Con, cười lên một chút đi."

Doãn Ngư có chút cứng đờ, nhưng cậu rất nghe lời, một lúc sau mới nhếch khóe môi lên một chút, chỉ là trông cũng không giống cười lắm.

Rõ ràng bóng cây lay động, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Doãn Ngư khiến cậu nom như một con mèo đắt giá nhưng lại rất cứng ngắc, thậm chí không thể biểu lộ một cảm xúc vui vẻ.

Vạn Tinh ngẩn ra giây lát, trong một khoảnh khắc cô tự hỏi không biết suy nghĩ trước đây của mình là đúng hay sai. Một lúc lâu sau, cô nhìn Doãn Ngư, cũng không gượng gạo nữa mà chỉ cười dịu dàng rồi rủ cậu tới thư viện.

Doãn Ngư không để ý, cậu chỉ tưởng rằng mình nụ cười của mình hơi xấu nên ngượng ngùng cúi đầu, lặng lẽ kéo cổ áo lên.

Hai người đặt được vị trí rất tốt trong thư viện, có nắng mà xung quanh lại không có người.

Doãn Ngư thoăn thoắt lôi hết sách vở ra nhưng túi vẫn phồng lên, nằm thù lù một cục bên cạnh cậu như một người đang ngồi.

Vạn Tinh không khỏi có chút tò mò, cô vươn tay, hạ thấp giọng nói: "Tiểu Ngư, sao túi của cậu lạ vậy?"

Giữa cô và Doãn Ngư không có bí mật hay khoảng cách gì, trước giờ cô cũng không ngại cho cậu xem đồ của mình nên Vạn Tinh giơ tay mở roẹt khóa kéo, thứ đồ bên trong thoáng hiện ra trước mắt.

Cả người Doãn Ngư run lên giống như bị điện giật, gần như vô thức đứng bật dậy!

Cậu vô cùng cuống quít, lo lắng đối diện với ánh mắt của Vạn Tinh.

Vạn Tinh chớp chớp mắt, đóng khóa lại như không có chuyện gì, sau đó mới khẽ chậc một tiếng: "Tiểu Ngư, cậu lạnh thế cơ à, mang cả áo khoác tới thư viện nữa."

"Ây dà."

"..."

Doãn Ngư hơi gượng gạo nuốt nước miếng, một lúc lâu sau mới lắc đầu: "Cậu thấy rồi."

Lần này Vạn Tinh im lặng, cô khẽ thở dài, đứng dậy đưa giấy ăn cho Doãn Ngư: "Cậu không muốn nói thì không ai có thể ép cậu được, đừng căng thẳng nữa mà, nhé?"

Trong chớp mắt tờ giấy ăn đến gần, Doãn Ngư mới phát hiện hơi thở của mình rất gấp gáp, con ngươi không biết đã run rẩy từ khi nào, ngay cả cái trán cũng lấm tấm mồ hôi.

May mà người trước mặt cậu là Vạn Tinh, Vạn Tinh sẽ không vu khống cậu ăn cắp đồ như những người khác.

Vậy nên Doãn Ngư ổn định lại một hồi mới lắp bắp lên tiếng: "Tớ nhặt được."

"Trong khu rừng nhỏ, dưới chiếc ghế đá," Từng câu từng chữ cậu nói đều rất vất cả nhưng đã tốt hơn ban nãy một chút: "Tớ cầm hộ người ta hai ngày, hai ngày nữa cậu ấy mới quay lại trường được."

Vạn Tinh hiểu ý cậu, cô rút ra một tờ giấy khác nói nhẹ nhàng:

"Tuyệt quá còn gì, tớ biết rồi nha."

Doãn Ngư nín thở một hơi, cái cổ trắng nõn hơi ửng lên, cậu muốn lắc đầu nhưng cũng muốn gật đầu.

Lẽ ra sáng nay cậu không muốn cầm điện thoại của Ôn Phủ theo nhưng sau khi ra cửa, Doãn Ngư lại trông thấy ánh mắt có vẻ dò xét của dì quản lí kí túc. Cậu không phải người duy nhất có chìa khóa phòng, trong phòng có rất nhiều đồ đạc linh tinh của trường nên người khác có thể đi vào, chẳng qua cậu không có đồ gì quý giá nên không để ý lắm.

Thế nhưng...

Cậu đứng đó do dự một lúc.

Điện thoại của Ôn Phủ đã được đặt trong cái ổ giấy nhỏ bên gối, có lẽ không có chuyện gì.

Một lúc lâu sau, cánh cửa nhỏ của ký túc xá vẫn mở ra, mèo đen linh động lo lắng lấy một chiếc áo khoác của mình quấn chặt chiếc điện thoại rồi nhét vào túi, mang theo thứ đồ quý giá này bên người cậu mới yên tâm.

Doãn Ngư chật vật giải thích rõ ràng từ đầu đến cuối cho Vạn Tinh nghe, sau khi được bạn thân công nhận và khen ngợi mới thở phào một hơi.

Cuối cùng cậu cũng ngồi xuống, trong lúc dùng khăn giấy lau mồ hôi liền nghe thấy Vạn Hành hỏi bâng quơ: "Thế Tiểu Ngư biết người mất là ai chưa? Cậu phải can đảm tự đưa cho bạn ấy nha."

Lần đầu tiên Doãn Ngư có tự tin với chuyện này đến vậy, cậu gật đầu thật mạnh, trong mắt như chợt hiện lên chút vụn sao lấp lánh, cậu nói khẽ: "Tớ biết."

Vạn Tinh ồ lên thích thú, trước khi các học sinh bước đến ngồi vào chỗ, cô nhanh chóng hỏi một tiếng: "Nam hay nữ? Là ai vậy?"

Lời đến môi lại ngập ngừng nuốt vào, một lúc lâu sau Doãn Ngư mới mím môi, xé nhẹ một tờ giấy bên cạnh, viết vài chữ rồi đặt trước mặt Vạn Tinh.

[Nam.]

Vạn Tinh nhìn thấy chữ này liền nhướng mày, mặc dù không phải một cô gái dễ thương nào đó nhưng Tiểu Ngư có thể chủ động tiếp xúc, không sợ con trai cũng là tốt rồi.

Thế nhưng mấy từ tiếp theo lại khiến sắc mặt cô đột ngột thay đổi.

[Tên cậu ấy là Ôn Phủ.]

Trán Vạn Tinh túa ra mồ hôi, có ký ức nào đó như ập đến trong giây lát khiến cổ họng cô hơi nghẹn lại, cô bất chợt ngẩng đầu nhìn Doãn Ngư đang vô tư cúi đầu đọc sách phía trước.

Lòng bàn tay Vạn Tinh cũng ướt đẫm, khó khăn lắm cô mới giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt.

Ôn Phủ, Ôn Phủ.

Vạn Tinh nhắc đi nhắc lại cái tên này trong đầu, cô không thể nào quên được người này!

Chiếc điện thoại đời mới bị rơi này là của Ôn Phủ?

Doãn Ngư tốt bụng vừa ngoan vừa ngốc đến mức đáng yêu sợ rằng bây giờ còn chưa biết hãng điện thoại này có hệ thống định vị riêng, tung tích của cậu có khi đã bị Ôn Phủ tìm ra hết rồi!

Chỉ cần Ôn Phủ muốn, hiện giờ cho dù Doãn Ngư trốn tới đâu cũng sẽ bị cậu ta tìm ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play