Chỉ với mấy câu này có thể chứng minh cho lời đồn dùng sắc hầu sư, bụng dạ hẹp hòi hay ganh tỵ.
Tư Nhược Trần nhìn Lục Tinh Minh bằng ánh mắt đầy ám chỉ: "Nếu quý quốc muốn trả thù, thì nên tìm ta mới phải."
"Các người phái nhiều người bao vây phủ Nhiếp Chính Vương như vậy làm gì, ta đang ở đây, nếu muốn lấy mạng ta thì cứ tới đây, lúc nào ta cũng có thể tiếp đón."
Bây giờ Lục Tinh Minh mới thật sự cảm thấy sợ hãi.
Sao y lại biết gã phái người đi bao vây phủ Nhiếp Chính Vương? Chẳng lẽ từ đầu Quý Thanh Lâm đã nhận ra rồi ư?
Nhiệm vụ duy nhất của gã khi đến Đại Ngụy lần này chỉ là dành được Ngọc Tủy, chỉ tạm thời đến phủ Nhiếp Chính Vương để dò xét tình hình, ai biết vậy mà lại phát hiện ra một tin tức__
Võ công của Quý Thanh Lâm đã hoàn toàn biến mất!
Nếu đúng là thế, chắc chắn Quý Thanh Lâm trốn trong phủ không dám ra ngoài. Người của gã sẽ dựa theo bản đồ phân bố do Sở Uyên cung cấp trước đó, dễ dàng né tránh ám vệ rồi ám sát Quý Thanh Lâm đang trở thành phế nhân.
Nhưng hôm nay Quý Thanh Lâm không chỉ xuất hiện ở đây, mà còn gióng trống khua chiêng như thế, nào có giống việc mà một phế nhân nên làm?
Tin tức mất võ công chắc chắn là do Quý Thanh Lâm tung ra để khiến người khác thật giả khó phân.
Để rồi gã hệt như một thằng ngốc bị lừa, còn chính miệng nhường lại Ngọc Tủy vốn đã tới tay mình.
Nếu Quý Thanh Lâm nhất quyết dùng sức mạnh để đoạt lại Ngọc Tủy, Phù Vân Lâu chưa chắc sẽ khoanh tay đứng nhìn, nhưng giờ chính gã đã nói sẽ tỉ thí để phân định thắng thua.
Tư Nhược Trần tựa như hiểu gã muốn làm gì, cười lạnh một tiếng, nâng kiếm chỉ lên phía trên:
"Vừa rồi chính ngươi đã nói, tỉ thí xem thắng thua để nhận được Ngọc Tủy, vậy thì Phù Vân Lâu sẽ không can thiệp đúng chứ?"
Thiếu nữ áo tím bất đắc dĩ nói: "Xin công tử cứ tự nhiên."
"Giờ ta thắng rồi, ngươi đưa đồ cho ta, ta sẽ suy xét tha mạng cho ngươi."
Đời trước, sau khi Quý Thanh Lâm chết, Lục Tinh Minh lấy bản đồ do Sở Uyên cung cấp, sau đó phái người đi cướp đoạt phủ Nhiếp Chính Vương.
Nhưng lúc đó Tư Nhược Trần chỉ nhớ đến tình nghĩa Sở Uyên từng tìm thuốc trị bệnh giúp mình, lại thêm quan hệ của hai người khi đó có hiểu lầm sâu sắc nên y không quan tâm đến.
Thế nên bản đồ rơi vào tay Lục Tinh Minh thì gã nắm rõ toàn bộ bố trí binh lực của toàn thành, Sở Uyên cũng nhân đó gây rối từ bên trong nội bộ, khi Đại Ngụy và Tây Ung giao chiến chỉ có thể liên tiếp nhận thất bại.
Rốt cuộc, không ai ngờ rằng vị Nhiếp Chính Vương một tay che trời, tưởng rằng suốt ngày ăn không ngồi rồi là hắn, lại thực sự hiểu rõ mọi thứ về quân sự, chính trị, thậm chí còn tự mình vẽ hai bức bản đồ thế này giấu trong phòng.
Cuối cùng Đại Ngụy nước mất thành vong, Sở Kỳ hy sinh khi chiến đấu, Liễu Dật Hàn bạt vô âm tính, còn bá tánh Đại Ngụy lưu vong khắp nơi. Tất cả đều được định trước sau cái chết của Quý Thanh Lâm, phủ Nhiếp Chính Vương mất đi hai tấm bảo đồ.
Lần này Quý Thanh Lâm vẫn còn sống yên ổn, nhưng Tư Nhược Trần vẫn phái người theo dõi động tĩnh xung quanh phủ, không ngờ thật sự phát hiện động tĩnh của chúng.
Quả là chó ngáp phải ruồi.
Lần này bắt được Lục Tinh Minh, là một niềm vui bất ngờ.
Lục Tinh Minh suy nghĩ, biết rằng thật sự không còn cách khác chỉ đành ném hộp gỗ cho y.
"Đồ vật đưa ngươi, thả ta đi!"
Tư Nhược Trần nhận lấy rồi mở chiếc hộp ra xem, bên trong là một bông hoa làm bằng lục bích, những cánh hoa mỏng trong veo như ngọc thủy, phát ra ánh sáng xanh nhạt, vừa mở ra liền có một mùi thơm thoang thoảng bay thẳng vào mặt.
Giống hệ khối Ngọc Tủy mà Sở Uyên đã đưa y trong đời trước.
"Thả thì đương nhiên sẽ thả, nhưng lúc nãy ngươi đã nói điều không nên nói với sư phụ ta, ngươi nên biết là tính tình sư phụ ta tốt nhưng ta thì không được như vậy."
Mọi người: Sư phụ ngươi tốt tính từ bao giờ thế?
Ánh mắt Tư Nhược Trần lạnh lùng, trong con ngươi hiện lên màu đỏ khát máu.
Một nhát kiếm vút qua, chỉ nghe tiếng da thịt bị cắt đứt.
"A____"
Tiếng kêu thảm thiết như đâm thủng màng tai của đám người ở đây, họ mở to mắt nhìn sau đó đổ mồ hôi đầy đầu.
Miệng vết thương đổ máu đầm đìa hiện lên rõ ràng trong không khí đông cứng.
Huyết quang rọi vào đôi đồng tử Tư Nhược Trần càng trở nên đáng sợ:
"Nhớ kỹ, không có lần sau."
Cả người y dường như đều hoàn toàn thay đổi khác xa với ban đầu, trở nên đáng sợ giống hệt sư phụ mình.
Mọi người nhớ từ trước đến giờ y luôn là người khiêm tốn hữu lễ, đối nhân xử thế hiền lành, y và ngũ hoàng tử Sở Uyên đều là thiếu niên như trăng sáng trong lòng mọi người.
Lúc này nhìn lại mới thấy đôi mắt y sâu lạnh như hầm băng, hệt như bị chôn vùi hàng chục năm.
Cho dù không cam tâm thì kiếm vẫn đang trên cổ gã, gã chỉ có thể chịu đựng.
Tư Nhược Trần rút kiếm lại, Lục Tinh Minh nhanh chóng lùi về sau nhảy ra ngoài cửa sổ, thoáng chút đã không còn bóng dáng.
Chỉ còn lại vết máu đỏ trên mặt đất như đang nhắc nhở mọi người chuyện vừa xảy ra.
Mọi người đều kinh hoàng trước cảnh tượng trước mắt, chỉ có Quý Thanh Lâm trầm tư nhìn đôi mắt đỏ tươi của Tư Nhược Trần:
[Không phải mấy ngày trước y còn tức giận vì tao đã vô lễ với y à, sao hôm nay lại như lên cơn động kinh bảo vệ tao dữ vậy?]
Sau khi nguy cơ được giải quyết thì Hệ Thống lập tức trở về nguyên hình, nó cười khúc khích: [Cái này không tốt hơn à? Chứng tỏ năng lực tiếp nhận của y khá mạnh, đã chịu nghĩ thông rồi.]
[Nghe lời tôi đi, tối nay bắt y về phòng, biến lời đồn thành sự thật, ngày mai tổ chức đám cưới luôn.]
Quý Thanh Lâm chỉ muốn vả y mấy cái.
Nhưng dù tiếng xấu của hắn bị Tư Nhược Trần rửa sạch mất hai vụ, nhưng vẫn giữ được mạng nhỏ thì nghĩ lại mọi chuyện cũng không tệ lắm.
Tư Nhược Trần dùng tay áo lau chùi chiếc hộp gỗ thật sạch mới chịu đưa cho Quý Thanh Lâm.
Ánh mắt y đã trở lại bình thường, mặt mũi tuấn tú vươn nét ngây ngô hệt như thiếu niên trăng sáng khi xưa.
Nhưng chỉ thấy người kia nhướng mày nhìn y hỏi:
"Đưa ta làm gì, con tự giữ đi."
Tư Nhược Trần tưởng hắn giận ngược lại mình, vì mình đã giận hắn chuyện hắn gọi tên Sở Uyên mới không chịu nhận.
Vừa rồi Tư Nhược Trần cũng đã nghĩ thông suốt, mong ước lớn nhất của đời trước là sư phụ còn sống khỏe mạnh, sau đó chấp nhận một đồ đệ như y là đủ. Bây giờ mọi thứ đều đã như ý y muốn, cũng chỉ làm một thế thân thôi có gì mà không được? Vì thế y mới khẽ cụp mắt dỗ dành:
"Sư phụ đừng nổi giận, là lỗi của con, con không nên vì chuyện của Sở Uyên mà giận dỗi người, sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
"Sở Uyên?" Con ngươi Quý Thanh Lâm khẽ động: "Không phải hắn ta chết rồi sao?"
Nhưng nếu dùng Ngọc Tủy cứu sống hắn ta thì có thể điều chỉnh cốt chuyện đi lệch bây giờ thành quỹ đạo ban đầu không nhỉ?
Lần này, hai người hiếm khi lại suy nghĩ giống nhau.
Tư Nhược Trần lập tức hiểu điều gì đang nảy ra trong đầu Quý Thanh Lâm, nơi mềm yếu nhất trong trái tim giống như bị ai đó đâm mạnh một dao.
Y đưa Ngọc Tủy sắp bị bóp nát cho hắn:
"Sư phụ, người đem đi cứu kẻ mà người muốn cứu đi!"
Lần này dù có muốn làm người thay thế cũng không có đủ tư cách.
"Thứ này vi sư không dùng tới, vốn dĩ là tìm cho con. Trong người con trúng phải kịch độc, dùng Ngọc Tủy này là có thể giải được, con lấy đi."
Tư Nhược Trần kinh ngạc nhìn hắn:
"Sư phụ... người biết từ khi nào?"
Sao sư phụ lại biết mình trúng kịch độc, lại còn chọn mình thay vì Sở Uyên trong khi cả hai đều đang gặp nguy hiểm?
Quý Thanh Lâm cũng rất kinh ngạc.
Sao tên nghiệt đồ này biết mình trúng kịch độc lại còn đồng ý đưa Ngọc Tủy cho hắn? Muốn chết à?
"Con không cần biết ta biết chuyện này từ khi nào, nếu đã lấy được Ngọc tủy thì chỉ cần mang về rồi giải hết độc trong người là được..."
Còn chưa nói dứt câu đã bị Tư Nhược Trần ôm lấy.
Cánh tay y siết hắn thật chặt.
Vốn dĩ Tư Nhược Trần nghĩ Quý Thanh Lâm muốn lấy Ngọc Tủy là do thấy hứng thú, sau đó lại muốn dùng nó để cứu Sở Uyên.
Thế nhưng tất cả đều không phải.
Trong lúc bàng hoàng, y chợt nhớ ra sư phụ vẫn luôn biết mình trúng độc, liệu y có thể nghĩ kiếp trước người này vẫn luôn tìm cách giải độc cho y không?
Chỉ là đời trước còn chưa kịp nói thì đã bị y giết chết?
Sư phụ thật sự thích Sở Uyên, nhưng cũng thật lòng đối xử tốt với y.
Vậy mà kiếp trước y đã làm gì?
Trong lòng y giống như có một lỗ hổng, vô số sự hối hận chui vào từ đó chậm rãi gặm nhắm tựa như đang muốn xé nát hắn.
Tư Nhược Trần càng ôm hắn chặt hơn, cho đến khi Quý Thanh Lâm không nhịn được kêu đau y mới phát hiện có gì đó không đúng.
Chuyện gì thế này?
Y truyền nội lực thâm dò tâm mạch của Quý Thanh Lâm, hết lần này tới lần khác, nhưng chỉ có một kết quả duy nhất.
Tâm mạch của hắn trống rỗng!
Nội công của sư phụ đâu rồi?
Tại sao không hề có chút nội công nào?
Dù cho là bị trọng thương thì cũng không nên như thế này.
Quý Thanh Lâm cảm nhận được cái ôm của Tư Nhược Trần hơi thả lỏng nhưng cơ thể y lại căng cứng.
Hắn nhíu mày hỏi: "Sao vậy, có phải độc trong người tái phát không?"
Độc trong người Tư Nhược Trần mỗi khi tái phát đều như bị côn trùng gặm cắn, đau đớn khó có thể chịu nổi.
Quý Thanh Lâm vừa định bảo y trở về phủ, lại nghe thấy y dán sát tai mình, chỉ dùng âm lượng cả hai có thể nghe được, hậm hực hỏi hắn:
"Nội công của người đâu rồi?"
Quý Thanh Lâm hoảng hốt nhìn vào đôi con ngươi đỏ đậm của Tư Nhược Trần.
Lại thấy y phẫn nộ hỏi lại:
"Nếu vừa rồi con không xuất hiện, có phải người thật sự sẽ đánh cược mạng sống đúng không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT