Hắn ta vẫn cho rằng những vết tích đó là do Tư Nhược Trần làm ra, vậy mà không phải.
Có lẽ Quý Thanh Lâm cũng không một lòng như hắn ta tưởng, vậy thì ngay cả hắn ta không nhúng tay vào thì Tư Nhược Trần cũng khó được như ý muốn.
Nhưng mặc kệ người đó là ai, chỉ cần không phải Tư Nhược Trần là được, Quý Thanh Lâm có quan hệ với ai hắn không hề quan tâm, hắn ta chỉ cần Tư Nhược Trần cầu mà không được thôi.
Nếu cái nồi này đội lên đầu hắn, nhân cơ hội đó mà đả kích Tư Nhược Trần, hắn ta cũng rất vui lòng góp sức.
Hắn ta bắt lấy bàn tay đang chạm vào Quý Thanh Lâm của y, thô bạo ném ra.
“Thiếu các chủ, trước mặt ta lại động tay động chân với người của ta, có phải đang quá coi thường ta không?”
Tư Nhược Trần lạnh lùng nhìn hắn ta, vận nội lực trên người như chuẩn bị công kích:
“CÚT.”
Thấy mùi thuốc súng giữa hai người ngày càng nồng nặc, giống như chỉ chút nữa thôi là sẽ lao vào đánh nhau, Quý Thanh Lâm hừ lạnh một tiếng:
“Ai dám ra tay?”
Tuy Tư Nhược Trần sẽ không bị Sở Uyên làm bị thương được, mà hắn cũng chẳng quan tâm Sở Uyên có bị thương hay không, nhưng hắn sợ Tư Nhược Trần lại trực tiếp làm thịt Sở Uyên như lần trước.
Vậy những chuyện hắn trừu tính đều trở nên lãng phí.
“Sở Uyên, ngươi đi trước đi.”
Ánh mắt Sở Uyên soi mói nhìn hắn.
Sao đây? Muốn giúp Tư Nhược Trần ư?
“Ta không muốn ngươi bị y làm bị thương.”
Sở Uyên cười dịu dàng, bắt đầu làm trò sửa quần áo cho Quý Thanh Lâm trước mặt Tư Nhược Trần.
“Được, ta ra ngoài chờ ngài.”
Thấy người đi rồi Quý Thanh Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này hắn mới có thời gian đánh giá Tư Nhược Trần thật kỹ, vết thương trên mặt y đã được thoa thuốc, nhưng vẫn cảm thấy rất kinh người. Khí phách hăng hái của thiếu niên nên có cũng đã biến mất hoàn toàn cùng ánh sáng trong mắt y, trên mặt toàn là lệ khí cùng u sầu khó buông bỏ trên gương mặt, giống như đã hằn sâu.
Quý Thanh Lâm đứng đối diện với y.
Bây giờ họ không phải tình nhân, cũng không phải thầy trò.
Một chút thân phận để tìm lấy do cũng không có, hắn hơi do dự, cuối cùng nói một câu vô thưởng vô phạt:
“Tự chăm sóc mình cho tốt đi.”
“Không giải thích là đang thừa nhận đúng không?”
Tư Nhược Trần tựa như mất hết toàn bộ sức lực.
“Ta nói bị chó cắn ngươi có tin không?”
Đương nhiên y không hề tin: “Có phải ta nên cảm thấy may mắn, vì ngươi vẫn còn chịu tìm một cái cớ qua loa như thế giải thích với ta không?”
“Ngươi xem đi, ta nói ngươi cũng không thèm tin.”
Nếu hắn nói là Tư Nhược Trần cắn mình thì còn khó tin hơn cả chó cắn, không chừng còn khiến y nghĩ hắn đang cố tình châm chọc y.
“Cũng phải, sự thật cũng đã bày ra trước mặt rồi, ta hỏi làm gì đây?”
Bày bày quần què, sự thật bày trước mặt mi đây mà mi có biết đâu.
Tư Nhược Trần đột nhiên đến gần, dán sát bên tay hắn hỏi: “Là ngươi làm hắn hay hắn làm ngươi?”
Xem ra chuyện này có giải thích thế nào cũng không thông, nếu chọc giận cái thứ này thì y sẽ khẳng định hắn làm với Sở Uyên.
Quý Thanh Lâm bỏ cuộc: “Ta làm hắn.”
Dù là giả thì hắn cũng phải là người ở trên.
Tư Nhược Trần bất ngờ cạp một cái lên cổ hắn, máu tươi lập tức lan ra trong miệng.
Quý Thanh Lâm hít sâu một hơi.
Ái!
“Đau!”
Tư Nhược Trần buông hắn ra, vết máu đỏ tươi thấm trên đôi môi tái nhợt của y, phản chiếu rõ ràng trên khuôn mặt trắng bệch, mi mắt đen như mực, càng khiến y có một loại biểu cảm yêu dị bệnh hoạn.
Đôi môi y hơi nở nụ cười, ánh mắt lại âm u:
“Đau thì tốt, ta còn đau hơn thế này nhiều. Sau này mỗi lần hắn ân ái với người, đều phải nhìn ấn ký mà ta đã lưu lại ở đây.”
Quý Thanh Lâm: “…”
Hắn sờ sờ dấu răng trên cổ mình, nhớ đến mấy con chó nhỏ sẽ đi tiểu đánh dấu địa bàn của mình, cũng để tuyên bố chủ quyền với người khác.
“Đồ điên.”
“Phải, ta điên rồi, còn điên rất nặng, không thì sao cứ phải bám víu lấy một người như ngươi chứ! Ta cũng tự cảm thấy ta bệnh nặng lắm rồi, không thể cứu được nữa.”
Quý Thanh Lâm nhìn sự đau đớn tột độ trong mắt y, quay mặt nhìn nơi khác.
Hắn há miệng thở dốc, sau đó cười lạnh:
“Ngươi luôn miệng nói thích ta, nhưng ngươi lại không biết ta là ai cả, cái ngươi thích cũng chỉ có cái xác thân này…”
Hệ Thống sợ ngây người: [Ký chủ! Ngài mau im miệng! Không thể tiết lộ cho ai biết tin tức liên quan, nếu không sẽ bị xóa sổ! Ngài không muốn sống nữa sao?]
Sau khi hắn nói câu kia xong, trong đầu đột nhiên xuất hiện một sức mạnh bá đạo như muốn nghiền nát linh hồn hắn.
Qua một lúc lâu sau, sự đau đớn bén nhọn tưởng như sắp đâm thủng đầu của Quý Thanh Lâm mới dần dần biến mất.
[Sau này sẽ không đâu.]
Quý Thanh Lâm nhảy vào trong nước, vừa mới chạm mặt nước thì giọng nói của Tư Nhược Trần vang lên:
“Mặc kề ngươi có biến thành thế nào, hình dạng ra sao, ta đều có thể nhận ra… sau đó lại thích ngươi.”
Đợi nước tràn ngập cả người thì đầu óc xung huyết lúc nãy của Quý Thanh Lâm mới bình tĩnh lại.
Hắn khịt mũi coi thường những lời của Tư Nhược Trần.
Người đã chết từ lâu rồi, nói những lời này với một kẻ ngoại lai như hắn thật sự quá châm chọc.
Hệ Thống vẫn đang trách móc chuyện lúc nãy hắn làm càn: [Sao lúc nãy ngài lại nói như vậy với nhân vật chính chứ? May mà y không phát hiện, không thì dù hệ thống không trừng phạt ngài thì… nếu y phát hiện ngài chiếm xác sư phụ y…y sẽ…]
[Y sẽ giết ta đúng không? Khiến người y thích trở về?]
Hệ Thống không trả lời.
Chính mắt nó nhìn thấy hôm đó ở rừng hoa Hạnh, Tư Nhược Trần hết lần này tới lần khác đẩy Quý Thanh Lâm ra, mỗi lần gọi tên cũng đều là gọi nguyên chủ.
[Yên tâm đi, tao biết nên làm gì mà, tao sẽ không để y phát hiện thân phận của tao, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta có thể rời khỏi đây.]
Hệ Thống cúi đầu: [Ký chủ, thật sự xinh lỗi ngài, lúc trước tôi luôn nghĩ người y thích là ngài, tôi cho rằng hai người có thể ở bên nhau, hình như tôi làm sai rồi.]
Trong mắt Quý Thanh Lâm hiện lên chút mất mát.
Thì ra cái Hệ Thống không đáng tin này cũng có thể nhìn ra.
Quý Thanh Lâm mà y thích, không phải là hắn, mà là một người khác, người đã chết kia.
Tư Nhược Trần nói hắn lấy y làm thế thân cho Sở Uyên, nhưng không phải y cũng lấy hắn để làm thế thân của nguyên chủ đó sao?
Cứ như vậy đi, lần sau gặp lại có lẽ điểm thù hận cũng sắp đầy rồi.
Hắn và Tư Nhược Trần chắc chắn phải đi đến bước trở mặt thành thù.
Sau khi ra khỏi nước, hắn thấy đám người Sở Uyên đang đứng trên bờ chờ hắn. Mặc Tùng thấy hắn bước lên, mong chờ nhìn xuống nước như đang trông ngóng có thêm một người đi cùng.
Kết quả chỉ chờ được một mình Quý Thanh Lâm.
Hắn ta không khỏi lắc đầu thở dài, cảm thán trong thất vọng.
Khu rừng này so với thảm trạng lần trước khi họ vào thì đã thay đổi hoàn toàn.
Đám cây cỏ từng bị cổ trùng ăn mòn bây giờ lại cực kỳ xanh tốt, giống như cây khô gặp xuân sang.
Mặc Tùng đi trước dẫn đường.
“Nơi này một khi có nhân khí thì sẽ thu hút đám cổ trùng đó đến đây, đợi khi con người biến mất thì quang cảnh sẽ lại trở về như cũ. Không chừng chút nữa đám cổ trùng đó sẽ tới đây đó, chúng ta phải chạy ra khỏi khu rừng này trước đã.”
Cánh rừng này quá lớn, dù cho họ đã đi rất nhanh nhưng vẫn không kịp tốc độ mà đám cổ trùng kia xuất hiện.
Màn sương đen trong ký ức bắt đầu lan tới.
Mặc Tùng la to: “Bên này, chạy mau!”
Liễu Dật Hàn đi sát bên cạnh hắn ta, Sở Uyên thì đi sau lưng Quý Thanh Lâm, còn phía sau màn sương đen khủng bố đã tràn tới.
Quý Thanh Lâm nhìn gương mặt tươi cười giả dối của Sở Uyên, bỗng nhiên cong môi.
“A!”
Tiếng hét thảm vang lên khiến hai người phía trước quay đầu lại nhìn.
Thấy người xảy ra chuyện không phải là Quý Thanh Lâm mà là Sở Uyên, cả hai đồng thời thở phào một hơi.
Má phải của Sở Uyên bị màn sương cổ trùng ăn mòn, máu chảy đầm đìa, sau khi diệt trừ đám cổ trùng thì lưu lại một vết thương lồi lõm máu thịt lẫn lộn.
Quý Thanh Lam lo lắn nhìn hắn ta: “Sao lại bất cẩn như vậy? Để ta xem thử.”
Sở Uyên nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm.
Vừa rồi đám sương đen đó tự nhiên có một khối nhỏ tách ra, lao thẳng về phía hắn ta, giống như có người đang điều khiển.
Ánh mắt Sở Uyên tối xuống.
“Không sao đâu Vương Gia, vết thương chờ lát nữa xử lý sau, màn sương đó sắp đuổi kịp rồi, chúng ta đi trước đã.”
Quý Thanh Lâm đành khó xử buông tay:
“Vậy cũng được, đều là lỗi của ta không thể bảo vệ ngươi chu toàn.”
Sở Uyên vốn nghi là hắn động tay động chân, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn cũng không giống đang giả vờ.
Nếu thật sự Quý Thanh Lâm vì Tư Nhược Trần mà trả thù hắn ta, vậy trước đó sao lại sỉ nhục Tư Nhược Trần làm gì?
Có lẽ không phải là Quý Thanh Lâm, hắn không có lý do để làm chuyện này.
Sở Uyên chỉ có thể nghĩ là do bản thân hắn ta xui xẻo, vừa đánh vừa đi tiếp về trước, lại không thấy Quý Thanh Lâm đi sau đang khẽ cúi đầu lạnh lùng nở nụ cười.
Tuy rằng không thể chơi chết ngươi, cũng không thể trở mặt với ngươi, nhưng vẫn có thể tìm cơ hội khiến ngươi đau khổ.
Sau khi ra khỏi khu rừng, họ tìm một chỗ trú tạm rồi chờ tới ngày trăng tròn, giữu hư không xuất hiện một lốc xoáy cuốn người vào trong, sau khi ra khỏi đó thì trở về chỗ khách điếm trước kia.
Vừa mới chạm chân xuống đất, Mặc Tùng co giò bỏ chạy, bị Quý Thanh Lâm dùng nội lực tụ thành một sợi roi trói chặt, bắt hắn ta.
“Còn muốn chạy hả? Ngươi chạy thoát nổi không? Ngoan ngoãn về vương phủ với ta.”
Mặc Tùng rướn cổ kêu to, chạy về phái Liễu Dật Hàn:
“Quý Thanh Lâm ngươi muốn là gì hả? Nói gì đi nữa thì ta cũng giúp ngươi nhiều như vậy, cũng coi như huynh đệ hoạn nạn có nhau. Ngươi trở mặt thế này thật sự rất quá đáng, ông đây còn chưa sống đủ đâu.”
Hắn lại hét lên với Liễu Dật Hàn: “Ê, ngươi đừng có thấy chết mà không cứu chứ. Ta đi theo ngươi được chưa? Ta không muốn đi theo tên Diêm Vương này đâu.”
Liễu Dật Hàn rút kiếm muốn cắt đứt sợi dây nội lực đang trói hắn ta. Quý Thanh Lâm xuất lực một chút, đã kéo Mặc Tùng lại gần mình.
Liễu Dật Hàn muốn tiến lên, Quý Thanh Lâm rút kiếm khỏi vỏ, chắn trước mặt Mặc Tùng.
“Liễu Dật Hàn, bổn vương đang dạy dỗ người của phủ ta, ngươi can thiệp thật sự không hợp lý.”
Liễu Dật Hàn xấu hổ đứng đó.
Quý Thanh Lâm nói không sai, Mặc Tùng là người của phủ Nhiếp Chính Vương, y không có tư cách để đi giành người lại.
Mặc Tùng thấy Liễu Dật Hàn không động đậy, gấp đến nổi nóng: “Ta không muốn đi với ngươi đâu, ta muốn đi với Liễu Dật Hàn, ngươi thả ta ra!”
“Trong lòng ngươi có suy nghĩ gì ta hiểu rõ ràng nhất, đừng có đánh chủ ý lên người của bổn vương. Hôn sự của người với Liên Hoa hoàng thượng đã sớm sắp đặt, tự ngươi giải quyết cho tốt đi.”
Bị nói trúng ý nghĩ trong lòng nên Liễu Dật Hàn không dám mở miệng, trên mặt cũng nóng bừng. Giống như chuyện trong giấc mơ hôm đó thật sự bị Quý Thanh Lâm nhìn thấy, xấu hổ đến không biết trốn vào đâu.
Mặc Tùng thấy y không nói gì là biết có lẽ Quý Thanh Lâm đoán trúng gì rồi, nên cũng không ồn ào nữa.
Tuy rằng trong lòng Mặc Tùng vẫn còn khuất mắc với Quý Thanh Lâm vì chuyện năm đó, nhưng cũng không quên hai người này xưa nay không hòa thuận, nếu Liễu Dật Hàn thật sự dùng hắn để đối phó với Quý Thanh Lâm, Mặc Tùng tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Vậy hiển nhiên là Quý Thanh Lâm nhận ra gì đó rồi.
“Liễu Dật Hàn, uổng công ta xem ngươi là huynh đệ, vậy mà ngươi lại nảy sinh ý đồ xấu với ta!”
Quý Thanh Lâm kinh ngạc nhìn hắn ta.
Không lẽ Mặc Tùng cũng tự nhận ra rồi sao?
“Ngươi muốn lợi dụng ta để đối phó với phủ Nhiếp Chính Vương ư? Nằm mơ đi, ta không đi với ngươi đâu, Vương Gia, chúng ta đi thôi!”
Quý Thanh Lâm: “…”
Liễu Dật Hàn thở phào nhẹ nhõm.
Y đưa bình đựng Cực Hỏa Nhân Sâm cho Quý Thanh Lâm.
“Có thể nhờ Vương Gia giúp ta một việc không? Sau khi về Đại Ngụy phiền ngươi tới Viên Âm Tự một chuyến, đưa thứ này cho ấu đệ Liễu Khánh Thư của ta. Bình Dương Quan cần ta đến trấn thủ, lần này rời đi là vì tìm thuốc cho tiểu đệ, còn rất nhiều chuyện chờ ta về xử lý, tạm thời không có cách nào trở về Đại Ngụy.”
Quý Thanh Lâm không nhận.
“Quan hệ giữa ta và ngươi vốn không tốt, trước kia thật ra còn như nước với lửa, chuyện quan trọng như vậy lại nhờ ta giúp đỡ, ngươi không sợ ta vứt bỏ giữa đường à?”
Liễu Dật Hàn cười cười, khẳng định nói:
“Đã ở chung nhiều ngày như thế, ta biết Vương Gia không phải người ngông cuồng như lời đồn, tuy không phải người lương thiện nhưng cũng có nguyên tắc của mình, càng không phải người chuyện ác nào cũng không từ. Cái chết của gia phụ ta phải điều tra lại kỹ càng.”
Thật ra y cũng từng hỏi Hoa Ngưng Vũ, chuyện diệt tộc Giao Nhân năm xưa có thật sự là Quý Thanh Lâm làm như lời đồn đãi bên ngoài hay không, nhưng lại nhận được câu trả lời là không có liên quan tới hắn.
Trúc Lan từng trải qua tai họa diệt tộc đó, tuy rằng ký ức không rõ ràng nhưng nếu thật sự do Quý Thanh Lâm làm, cô cũng sẽ không thể nào bình thản đối diện với hắn như thế.
Nếu vậy thì lời đồn đãi Quý Thanh Lâm giết cha y ở Bình Dương Quan, cũng thật sự khiến người ta nghi ngờ.
Dường như Quý Thanh Lâm cũng không quan tâm lắm, nhưng y thì không.
Y chỉ muốn tìm ra hung thủ thật sự.
Quý Thanh Lâm nghe y muốn đi điều tra chuyện xảy ra ở Bình Dương Quan năm đó, nếu là trước kia hắn chắc chắn sẽ ngăn cản.
Nhưng bây giờ thì không cần nữa.
Sở Uyên ở đây thì Tam Quốc Đại Điển chắc chắn sẽ có chuyện, mặc kệ cuối cùng có thành công hay, đời này Đại Ngụy có vong quốc hay không, cuối cùng hắn và Sở Uyên đều sẽ bị ghép tội phản quốc, chịu sự thóa mạ của vạn dân.
Điểm thù hận của thế giới chắc chắn có thể đầy thanh.
Liễu Dật Hàn có điều tra hay không cũng không còn quan trọng.
“Nể tình mấy ngày hôm nay, ta sẽ giúp ngươi chuyện này.”
Quý Thanh Lâm nhận lấy bình ngọc bỏ vào trong ngực.
“Đa tạ Vương Gia.”
Mặc Tùng ngồi dậy đi theo hắn, thấy Sở Uyên cũng đi theo sau liếc nhìn hắn:
“Ngươi không đi đường của ngươi, đi theo chúng ta làm gì?”
“Hắn sẽ đi cùng chúng ta.”
Sở Uyên chạy theo Quý Thanh Lâm, quay đầu nhìn Mặc Tùng cười khiêu khích.
Mặc Tùng tức giận đến ngứa răng.
Còn không bằng đổi thành Tư Nhược Trần nữa!
Mấy ngày sau ba người về tới Đại Ngụy, trên mặt Sở Uyên trúng cổ độc, khối thịt trên mặt vẫn luôn bị hư thối, mặc kệ dùng thuốc gì cũng không có hiệu quả.
Bên ngoài Quý Thanh Lâm rất lo lắng, nhưng bên trong lại cực kỳ vui sướng khi thấy người gặp họa.
Lúc tới đại môn phủ Nhiếp Chính Vương, Mặc Tùng chống nạnh chắn trước mặt Sở Uyên.
“Ngươi có biết xấu hổ không vậy? Tới Đại Ngụy rồi ngươi còn không chịu về phủ của ngươi, chạy tới đây muốn ăn ké uống ké hay sao?”
Lần đầu tiên Quý Thanh Lâm cảm thấy Mặc Tùng được việc như vậy.
Thấy Sở Uyên tủi thân nhìn về phía mình, Quý Thanh Lâm liền bày ra vẻ khó xử:
“A Uyên, không phải ta không muốn giữ ngươi lại, mà huynh trưởng của ngươi vẫn luôn lo lắng về ngươi, còn có phụ hoàng ngươi nữa, ngươi vẫn nên đi thăm họ trước đi.”
“Được, vậy trễ chút nữa ta sẽ về dùng bữa với ngươi.”
Ngoài mặt Quý Thanh Lâm gật đầu đồng ý, trong lòng lại nghĩ:
Về á? Lúc trước Tư Nhược Trần bảo Sở Kỳ đi điều tra chứng cứ Sở Uyên cấu kết với đám người Tây Ung, đã lâu như vậy rồi, chứng cứ trong tay chắc chắn không ít.
Chuyện này trong thời gian ngắn nhất định khó mà giải quyết, Sở Uyên vẫn cần phải tìm cách để khắc phục những thứ đã xảy ra, sợ là vài ngày cũng chưa xong nổi.
Vừa hay để hắn được thanh tịnh mấy ngày.
Sở Uyên đi rồi, Quý Thanh Lâm dẫn Mặc Tùng vào phủ.
Hạ nhân thấy Mặc Tùng về theo đều khá kích động, mấy lão nhân kinh ngạc tới há miệng.
“Đây không phải là Nhị thống lĩnh sao? Cuối cùng cũng về rồi, cuối cùng cũng về rổi!”
Nghe nói Mặc Tùng tử trận ở Bình Dương Quan, sau đó ngoài Quý Thanh Lâm ra thì thật sự không có ai trở về cả.
“Ngươi đi xem thử phòng ở trước kia của hắn như thế nào rồi, sau đó sắp xếp quét dọn sạch sẽ đi.”
“Vâng.”
Mặc Tùng nhìn người quản gia đã ở trong phủ từ lúc hắn còn nhỏ vừa vào phủ, cũng coi như là người trông coi hắn từ nhỏ đến lớn, hốc mắt ửng đỏ:
“Ta… ta…”
Đột nhiên hắn ta không dám nói ra chuyện năm đó mình đã bỏ trốn.
Quý Thanh Lâm nhìn hắn một cái, sau đó nói với quản gia:
“Năm đó hắn bị thương ở đầu nên mất hết ký ức rồi, mấy ngày trước mới gặp lại ta, sau đó nhớ lại, những chuyện cũ kia không cần nói ra nữa, tránh cho hắn lại chịu đả kích.”
“Vâng vâng vâng, trở về là tốt, trở về là tốt rồi.” Lão quản gia lệ nóng tuôn trào, giống như nhìn thấy con trai ruột nhiều năm không gặp đã chịu trở về.
Đột nhiên có một giọng nói đầy sửng sốt giống như không thể tin nổi vang lên sau lưng hắn ta:
“Mặc Tùng?”
Mặc Tùng quay đầu lại nhìn, thấy Mặc Trúc mặc một bộ đồ đen bó sát người. Vẫn là một gương mặt cứng nhắc ngốc nghếch hệt như xưa, búi tóc rất cẩn thận, nhưng trên người không còn khí chất thiếu niên nữa mà chỉ còn lại sự trưởng thành lắng đọng trầm ổn.
Thì ra… cách lần gặp trước kia đã mười năm rồi.
Mặc Tùng có hơi nghẹn ngào, lần trước hắn ta rời khỏi đây thì cũng đã cắt đứt mười năm sinh mệnh mình, cho tới tận bây giờ.
Mặc Trúc ôm chầm lấy hắn.
“Cuối cùng ngươi cũng về rồi, cuối cùng cũng về…”
Cơ thể Mặc Tùng hơi cứng đờ, đối với sự đụng chạm của Mặc Trúc dường như vẫn còn đọng lại trong ký ức lâu xa trước kia.
“Ừm, ta về rồi.”
“Ta sợ khi tỉnh lại thì đây chỉ là một giấc mộng.”
Mặc Tùng bị y ôm chặt đến thở không ra hơi, chút xíu tang thương trong lòng bay biến không còn một mảnh.
“Có phải ta vừa về là ngươi định tiễn ta đi luôn không?”
Mặc Trúc vội vàng buông tay, cẩn thận xem xét thấy hắn không bị mình siết bị thương mới thôi, lại bất ngờ phát hiện một vài vết thương mờ nhạt trên mặt hắn ta.
“Mấy vết thương này từ đâu mà có?”
“Người sống trong giang hồ sao mà không có thương tích được? Ài, thôi không nói nữa.”
Quý Thanh Lâm vốn dĩ định đi rồi, lão quản gia giống như chợt nhớ ra gì đó, chạy vội ra cửa rồi nhìn bên ngoài thật lâu, thấy thật sự không còn ai mới hỏi Quý Thanh Lâm:
“Vương Gia, công tử đâu rồi? Vẫn không tìm thấy cậu ấy sao?”
Quý Thanh Lâm bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Lão quản gia vẫn cứ nói mãi:
“Trước giờ công tử chưa từng rời phủ lâu như vậy, không biết có bị ai ức hiếp không nữa. Từ bé công tử đã được Vương Gia nuôi dưỡng, sao có thể nhẫn tâm bỏ đi luôn chứ?”
Mặc Trúc lạnh lùng nói:
“Mấy năm nay không phải y cũng luôn như vậy sao? Đối với Vương Gia luôn không mặn không nhạt, ngược lại lại rất thân cận với Thất hoàng tử, lần trước còn trực tiếp cướp người ngay hôn lễ, không màng tới thể diện của Vương Gia. Tên Sói Mắt Trắng như y không quay lại càng tốt, ai biết sau này có quay đầu cắn Vương Gia hay không.”
Mặc Tùng còn tưởng tai mình nghe lầm.
Bây giờ Tư Nhược Trần với Sở Uyên vừa đụng mặt đã muốn đánh nhau như vậy, thế mà quan hệ trước kia lại rất tốt ư?
Thấy vẻ mặt Mặc Tùng ngơ ngác, Mặc Trúc giải thích cho hắn ta nghe:
“Mấy năm nay ngươi không ở trong vương phủ nên không biết gì cũng phải, đứa bé năm đó Vương Gia cứu từ Túy Hoan Lâu ra, sau này rất thân thiết với Thất hoàng tử, ngược lại cứ tránh Vương Gia không ngừng, lại luôn đối đầu với ngài ấy, làm ngài ấy đau lòng muốn chết.”
Vẻ mặt Mặc Tùng như đang nói “ngươi đánh rắm ấy”.
Từ lúc ban đầu hắn ta gặp Tư Nhược Trần, sau đó quen nhau, vì hắn ta bôi nhọ Quý Thanh Lâm nên Tư Nhược Trần còn nhất quyết muốn lấy mạng nhỏ của hắn!
Như thế mà kêu là tránh như tránh tà? Như thế mà gọi là luôn luôn đối đầu á?
Sau đó Quý Thanh Lâm bỡn cợt tình cảm y, vì Sở Uyên mà nhục mạ y, y vẫn cứ một lòng một dạ yêu hắn, hèm mọn tới mức làm Mặc Tùng cảm thấy Quý Thanh Lâm là đồ không biết tốt xấu luôn ấy chứ, thế mà y lại đi coi trọng thứ đồ như Sở Uyên?
Cuối cùng Mặc Trúc còn nói Quý Thanh Lâm đau lòng muốn chết?
Mặc Tùng sợ tới mức cứng đờ nhìn Quý Thanh Lâm.
“Ngài bỡn cợt tình cảm con người ta còn chưa đủ, lại còn đóng vai nạn nhân nữa hả? Cũng quá vô liêm sỉ rồi đó!”
Mặc Trúc nhíu mày:
“Sao ngươi lại nói Vương Gia như thế? Mấy năm nay Vương Gia phải sống thế nào ngươi có biết không? Ngài làm nhiều chuyện vì tên Sói Mắt Trắng đó như vậy, trong lòng y lại chỉ có mình Sở Uyên.”
Mặc Tùng cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.
Miệng Quý Thanh Lâm giật giật.
Chuyện này nên giải thích sao đây?
“Được rồi, đừng nói nữa.” Hắn xoa xoa trán:
“Sau này đừng nhắc tên người này trước mặt ta nữa, sau khi dùng bữa tối Mặc Trúc tới phòng ta, ta có chuyện cần ngươi đi làm.”
Mặc Trúc gật đầu: “Vâng.”
Lúc dùng cơm tối lại có một người từ ngoài xông vào, giống lúc xuất hiện lần trước như đúc.
Mấy người cũng không cản nổi thân hình vạm vỡ của gã.
Quý Thanh Lâm buông đũa.
“Sở Uyên về rồi sao ngươi không ở đó với hắn chạy đến phủ ta làm gì? Hắn chết ngươi tới tìm ta quậy, hắn sống ngươi cũng tới tìm ta quậy? Thật sự nghĩ phủ Nhiếp Chính Vương là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?”
Sở Kỳ ngồi xuống trước hắn, một đôi bàn tay như bao cát lớn vỗ lên bàn. Quý Thanh Lâm còn nghĩ cái tay đó có khi nào sẽ đập lên mặt mình luôn không.
Nhưng cuối cùng Sở Kỳ chỉ cầm chén đũa lên bắt đầu ăn cơm.
“Lúc trước ta nghe đồ đệ của ngươi nói nên đã phái người đi điều tra thử, thật sự đã tra được A Uyên có liên hệ mật thiết với đám người Tây Ung kia.”
“Ừm.”
Quý Thanh Lâm tiếp tục ăn cơm.
“Hôm đó tên tiểu tử đó trở lại đã bị ta đánh một trận, rồi hỏi nó những chuyện này. Nó nói đây chỉ là âm mưu của ngươi và nó cùng nhau bày ra, nó dùng bản đồ giả để lừa gạt tín nhiệm của Tây Ung, chờ một tháng sau đám Tây Ung xuất toàn bộ lực lượng ở Tam Quốc Đại Điển, chúng ta sẽ đánh thẳng đến thành trì của Tây Ung, thẳng đảo hoàng long.”
Thật ra Sở Kỳ cũng không rõ có phải Sở Uyên lừa gã không, nên mới đến hỏi Quý Thanh Lâm.
Quý Thanh Lâm cười lạnh trong lòng.
Sở Uyên cũng thật biết tính toán, làm như vậy không những có thể tự giải nguy, mà còn xác định xem Quý Thanh Lâm có thật sự đứng về phía hắn vô điều kiện hay không.
Hắn ta cũng không nói dối Sở Kỳ, chỉ là bản đồ là thật, Tây Ung cũng sẽ xuất binh, nhưng nơi bị thẳng đảo hoàng long là Đại Ngụy mà thôi.
“Hắn không nói dối, đây thật sự là kế hoạch mà chúng ta đã bàn bạc, không lừa ngươi.”
Sở Kỳ nhăn mày: “Vậy sao trước kia đồ đệ của ngươi lại muốn giết nó? Lại còn muốn bôi nhọ nó?”
“Nên là.” Quý Thanh Lâm lạnh lùng nói: “Tư Nhược Trần chết rồi, ngươi quên lúc trước Tư Nhược Trần nói gì sao? Cha mẹ y đều là người Tây Ung.”
Sở Kỳ giống như bừng tỉnh nhìn hắn: “Nên ngươi đã giết y? Y mới là kẻ phản bội đúng không?”
Quý Thanh Lâm gật đầu.
Người này vẫn cứ dễ lừa gạt như thế.
Cùng cha cùng mẹ sinh ra, sao lại khác biệt như thế nhỉ?
Dùng xong cơm tối, Mặc Trúc vào phòng, chờ hắn sắp xếp công việc.
“Ngày mai, ngươi lấy danh nghĩa của phủ Nhiếp Chính Vương thả tin tức ra bên ngoài, bố cáo cho tất cả người trong thiên hạ biết…”
Quý Thanh Lâm gằn từng chữ: “Tư Nhược Trần đã chết rồi, nếu có kẻ dám tự xưng là đồ đệ của ta, giết bất luận tội. Còn nữa…”
“Tháng sau… bổn vương sẽ tổ chức đại hôn với Thất hoàng tử.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT