Quả thực là vô cùng xấu hổ, trong
thâm tâm Vãn Gia âm thầm khấn nguyện thần may mắn có thể cứu thoát mình ra khỏi
tình huống này, nhưng ở một khắc nhìn về phía mặt gương phẳng kia, ánh mắt cô
trực tiếp đối diện với ánh mắt của Chúc Ngộ Thanh ngồi ở hàng ghế sau.
Thay vì nói vô tình đụng phải, càng
giống như là bị tầm mắt của anh bắt được.
Chỉ trong một một khoảnh khắc đó,
Vãn Gia theo bản năng liền tránh né.
Tư thế nãy giờ của Chúc Ngộ Thanh
vẫn không hề thay đổi, cô hỏi tài xế: “Có chuyện gì thế?”
Tài xế đánh tay lái sang một bên:
“Tổng giám đốc Chúc, phía trước có xảy ra một chút sự cố.”
Trên đường xảy ra tai nạn, thoạt
nhìn có chút nghiêm trọng, may mắn phía sau không có xe, nếu không khó mà nói
có thể tạo thành tai nạn liên hoàn hay không.
Dưới tình huống này bọn họ cũng
không định tiếp tục truy cứu, hai người chủ xe kia lập tức đẩy cửa bước xuống
xe, không kịp chỉ trích lẫn nhau, hai người bọn họ đều khẩn trương nhìn phía về
phía đuôi của chiếc xe.
“Đi xem thử đi.”
Chúc Ngộ Thanh nói, tài xế nghe vậy
thì đổ xe vào lề rồi đi xuống.
Bên trong xe chỉ còn một đôi nam nữ.
“Cô có sao không?” Chúc Ngộ Thanh
hỏi.
“Không có việc gì.” Vãn Gia lắc đầu,
không dám quay lại phía sau lần nào nữa.
Tài xế vô cùng chuyên nghiệp, tự
động che chắn những động tĩnh nằm ngoài công việc, nhưng chỉ một cái liếc mắt
vừa rồi làm cho cô xấu hổ không thôi.
Muốn nói là không nghe thấy, nhiều
ít cũng có chút lừa mình dối người.
Nhưng nếu thật sự nghe thấy tất cả
rõ ràng, liệu họ sẽ nghĩ cô là người như thế nào đây?
Dù sao mọi việc cũng không khó đoán,
thông qua giọng nói kia là có thể đoán ra nhân vật có liên quan là Phan Phùng
Khải.
Vãn Gia chân tay nhanh chóng, ở
trong túi tìm được tai nghe, nhanh chóng cắm vào điện thoại di động.
Cả người cô đều cảm thấy vô cùng
chột dạ, dù làm gì cũng như cảm thấy đối phương đang nhìn chằm chằm về phía
mình, làm cho cô như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than.
Thương hiệu xe Pullman có tính an
toàn rất cao, chế độ giảm xóc thì càng không thể chê, tài xế vừa phanh gấp
nhưng cô ngồi ở ghế phó lái chỉ cảm thấy có chút lảo đảo, bên ngoài khó nói
được có trầy xước chỗ nào hay không.
Tài xế khẩn trương ra bên ngoài xem
xét tình hình, anh ta mở đèn pin lên chiếu sáng một góc nào đó trên xe, hai vị
xe chủ kia cũng khom lưng đứng ở bên cạnh, khuôn mặt bất an, hẳn là sợ hãi
khoản tiền bồi thường kếch xù.(Ứng dụng TᎩT)
Người ngồi ở ghế sau vẫn không rên
một tiếng, nghĩ nghĩ, Vãn Gia vẫn là lấy hết can đảm, xoay đầu hỏi anh: “Tổng
giám đốc Chúc…ngài không có việc gì chứ?”
“Tôi không có việc gì.” Chúc Ngộ
Thanh thản nhiên lên tiếng.
Anh mới vừa nói xong, tài xế nhẹ
nhàng gõ gõ cửa sổ xe, nhỏ giọng báo cáo tình huống đang xảy ra.
Lấy mắt thường mà xem xét, tình
trạng trước mắt là cánh cửa có chút lõm vào trong và bị tróc sơn, còn có tổn
hại nào khác hay không thì còn cần phải đến trạm bảo hành thì mới biết được.
Chúc Ngộ Thanh gật gật đầu: “Đi thôi.”
Đây là ý tứ anh sẽ không truy cứu
việc này, tài xế hiểu ý, hướng về phía chủ hai chiếc xe kia vẫy vẫy tay rồi một
lần nữa trở lại ghế điều khiển, khởi động xe đi tiếp hành trình.
Chiếc xe nhanh chóng hòa vào màn
đêm, Vãn Gia thủ sẵn đai an toàn, ruột gan vừa cồn cào vừa vô cùng lúng túng.
Lúc sau, cô không dám chạm vào di
động lần nào nữa.
Lúc này cô cảm giác sống một giây
như dài bằng một năm, đại khái trôi qua hơn nửa giờ, rốt cuộc cũng tới nhà rồi.
Vãn Gia gấp gáp khó dằn nổi, cô
nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn: “Tổng giám đốc Chúc, tôi về trước ạ.”
Chúc Ngộ Thanh lên tiếng, cuối cùng
cũng chịu thay đổi tư thế từ nãy đến giờ.
Anh đỡ lấy tay nắm, hạ cửa sổ xe
xuống một nửa, ánh mắt nhìn thẳng ra ngoài, thấy cô vội vội vàng vàng đi nhanh
về phía khu nhà như đang chạy trốn thứ gì đó nguy hiểm.
Từng bước chân của cô tuy rằng hấp
tấp nhưng dáng người lại không hề co rúm chút nào, ánh sáng mờ ảo phản chiếu ở
trên người cô, phần lưng mảnh khảnh cũng không mất đi vẻ đĩnh bạt.
Thấy thân ảnh kia sắp đi ra khỏi tầm
nhìn, Chúc Ngộ Thanh hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm chiếc thảm lót trong xe.
Anh đang cân nhắc một sự việc.
Nhớ lại khi cô đi theo Phan Phùng
Khải, trừ bỏ bị nhốt trong tháp ngà không được ra ngoài, hẳn là cô cũng chưa
từng chịu bất cứ khổ sở nào, với tính cách đó của cô, những chuyện xảy ra vẫn
chưa vượt quá dự tính của anh.
Nếu dũng khí có thể chuyển biến
thành quả cảm, như vậy, chưa chắc sẽ không chuyển hóa thành thứ tình cảm khác.
Ngón tay anh nhịp nhàng gõ vào đầu
gối đầu, Chúc Ngộ Thanh bỗng ấn mở cửa xe.
……
Dù đã đi xa một khoảng cách nhưng
mặt Vãn Gia vẫn còn đỏ ửng, cảm giác thẹn thùng vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Do đi quá gấp gáp, chắc hẳn là đã
hít phải gió bụi, cô mở túi xách ra, định lấy ra một ít khăn giấy.
Ban đầu hắt xì hoài không được, Vãn
Gia đứng ở tại chỗ ấp ủ một lát, mười mấy giây sau, rốt cuộc cô cũng thành công
hắc xì một cái thật mạnh.
Sau khi lau mũi xong, đột nhiên cô
nghe thấy âm thanh giày da giẫm đạp trên mặt đất dần dần đi đến phía này, vững
vàng có lực, thẳng tắp tiến về phía cô.
Cô quay đầu lại, thấy người tới là
Chúc Ngộ Thanh.
Anh đi tới, lấy vóc người ưu thế đè
nặng lên nửa phiến vai của cô.
“Em muốn gả cho tôi không?”
Lời nói lướt qua vành tai, dù hai
người chỉ cách nhau một khoảng cách ngắn, nhưng sau lưng Vãn Gia đã đổ một tầng
mồ hôi lạnh.
Chiếc khăn giấy cô cầm trong tay bị
nắm đến mức biến dạng, cô há miệng thở dốc, lại không thể phát ra bất cứ âm
thanh nào.
“Nếu em nguyện ý, có thể cùng tôi
kết hôn.” Chúc Ngộ Thanh lặp lại một lần nữa những lời nói vừa nãy.
Anh không giống như là cái loại nhị
thế tổ sẽ lấy người khác ra đùa giỡn để tìm niềm vui, ngữ khí anh vô cùng chính
trực, từng câu chữ đều rất rõ ràng.
Vãn Gia trừng mở to mắt: “…… tổng
giám đốc Chúc?”
Chúc Ngộ Thanh về phía trước thêm
nửa bước.
Dáng vẻ anh lúc này giống như một
bóng ma đang lù lù áp sát người cô, trán cô lúc này đã nổi đầy gân xanh, con
ngươi co rút lại không còn tiêu cự.
Còn có hương rượu mà anh mang về từ
bữa tiệc, một mùi rượu làm say lòng người.
Hô hấp Vãn Gia dừng lại một lúc, cô
mất rất lâu mới tìm lại được thanh âm của mình: “Chuyện này… vì cái gì?”
“Trong nhà vẫn luôn thúc giục tôi
kết hôn, tôi đã không thể lấy lý do trì hoãn thêm nữa, nguyên nhân này nghe quá
hợp lý đúng không?”
“Nhưng……” Nếu như muốn kết hôn, hẳn
là có rất nhiều đối tượng kết hôn xếp hàng để anh chọn lựa, tại sao anh lại
chọn cô?
“Ánh mắt của lão gia tử vẫn luôn rất
tốt, em là hậu bối mà ông ấy khen ngợi nhiều nhất.” Chúc Ngộ Thanh nhìn thẳng
vào mắt cô, ánh mắt vô cùng thâm thúy làm người khác khó có đọc hiểu được: “Còn
có…hiện giờ tuổi tôi cũng không còn nhỏ, xác thật cũng muốn có một gia đình của
riêng mình…… có lẽ em cũng đang có ý định kết hôn, nếu em đã không bài xích
tôi, chúng ta có thể thử xem.”
Vãn Gia lâm vào trầm mặc thật lâu.
Cô có chút không phản ứng kịp với
tình hình hiện tại, hoàn toàn là mơ màng hồ đồ, không biết nên phản ứng như thế
nào mới phải.
Một trận âm thanh đang dần tới gần,
là có người dắt chó đi dạo ngang qua đây, một đầu tóc đen ngoảnh lại về phía
bọn họ, đánh giá cặp đôi nam nữ trẻ tuổi này.
Giằng co một trận, Chúc Ngộ Thanh ho
nhẹ một tiếng: “Tôi không có ý tứ mạo phạm em, nhưng em hẳn là biết tôi và
Phùng Khải, quan hệ cũng không tốt lắm.”
Khi nói lời này trên mặt anh không
có biến hóa gì quá lớn, bàn tay dán sát mép quần hơi hơi cuộn lên, sau lại lui
lui ra sau một chút: “Em đi về trước đi, chậm rãi suy nghĩ kỹ rồi hẳn trả lời
tôi.”
Vãn Gia như người ở trong mộng mới
tỉnh lại, móng tay cái bóp vào chặt lòng bàn tay, hốt hoảng mà đi vào trong
bóng đêm, dáng vẻ cô giống như đang chạy trốn.
Tay chân cô lúc này hoàn toàn vô
lực, mọi suy nghĩ đều trở thành một đống hồ nhão, chờ đến khi về đến nhà, sức
lực cả người cô giống như đều bị rút cạn.
Cả người cô nằm dài trên ghế sofa,
cô sờ sờ cái trán, lúc lạnh lúc nóng, dường như ngay cả cảm quan cũng lệch khỏi
vị trí ban đầu.
Cô thất thần mà ngồi một lát, một
lúc sau lại mở túi ra.
Chỉ là cô vừa mới mở di động ra, một
loạt thông báo tin nhắn đã chiếm đầy màn hình, còn có mấy cuộc gọi nhỡ, đây đều
là những cuộc gọi mà cô vốn dĩ không muốn nghe máy.
Khi mở đến giao diện WeChat, số
lượng những tin chưa xem nhiều nhất vẫn là đến từ Lư Đồng.
Bởi vì hồi lâu cô vẫn chưa trả lời
tin nhắn, cô ấy còn gọi tới vô số cuộc điện thoại.
Phụ nữ Kinh Bắc, tính tình thẳng
thắn, táo bạo lại trượng nghĩa, logic kỳ lạ, đem tình yêu trong hiện thực trở
thành cuộc chiến tình yêu trong phim ảnh, sinh ra một loại cảm giác kinh thiên
động địa.
Lư Đồng đưa ra từng điều luận chứng,
nhận định Phan Phùng Khải xác thực là có cảm tình với Vãn Gia.
Nếu bây giờ cô có thể nhanh chóng
tìm người khác kết hôn, đối với Phan Phùng Khải mà nói đây là cách trả thù tốt
nhất, có thể đánh anh ta đến trở tay không kịp.
Trách không được đột nhiên lại thay
thế Phan Phùng Khải nói chuyện, nguyên lai sau lưng là có một cái ý niệm như
vậy.
Điều này càng làm người khác nghẹn
lời hơn, làm cho người ta dù có hiểu lầm cũng không thể nào giải thích được.
Những chuyện ngày hôm nay trải qua
có thể nói là quá nhiều, Vãn Gia có chút mỏi mệt, cô cố gắng gượng thêm một
lát, tiếp tục lướt xem những tin nhắn khác.
Từng tin nhắn qua đi, gân xanh trên
trán cô dần nổi lên, thân thể giống như bị ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng
vào, lại giống như bản thân cô đang bị nướng trên lò than.
Trước mặt cô là bức ảnh mà Chúc Như
Mạn gửi qua.
Từ kiến trúc cùng với người đi
đường, không khó để nhận ra bối cảnh là ở nước ngoài.. mà nhân vật bị chụp, là
một nam nữ đang sóng vai đi cùng nhau.
Người đàn ông trên mặt đong đầy ý
cười chính là Phan Phùng Khải, mà ở phía bên phải anh ta, cô gái đang mặc một
bộ váy liền thân, Vãn Gia cũng có quen biết với người này, cô ấy là mối tình
đầu cũng là bạn gái của Phan Phùng Khải, Thang Vũ.
Ảnh chụp hẳn là chụp trong cùng một
thời điểm, phía dưới còn có một bức khác, là bức ảnh Thang Vũ trên môi nở nụ
cười, đang dùng tay gõ nhẹ vào trán Phan Phùng Khải.
Nam nữ ve vãn đánh yêu, bất quá cũng
chỉ có vậy mà thôi.
Vốn tưởng rằng Chúc Như Mạn đang muốn
ám chỉ đến Dương Lộ, nào ngờ lại là Thang Vũ.
Tinh thần Vãn Gia càng trở nên nặng
nề, mà trên giao diện WeChat, mấy bức ảnh chụp kia còn nằm ở dưới mí mắt cô, đè
nặng đến mức đầu óc trống rỗng, làm cô không thể suy nghĩ được gì.
Sau khi liên tiếp hắt xì mấy cái,
tinh thần cô lập tức trầm xuống, cô nghĩ chính mình thật sự sắp điên rồi.
Cô kéo cái gối ôm vào trong lòng
ngực, Vãn Gia nhắm hai mắt lại, thật nhanh đã tiến vào giấc ngủ.
Từng hồi ức quen thuộc liên tục tràn
về trong giấc mơ, lúc đó mới hơn hai mươi tuổi, cô từng nghĩ nó đã phai nhạt
theo thời gian, nhưng xem ra là không phải..
Mới mẻ hay không mới mẻ, những việc
từ nhiều năm trước chỉ như vừa mới phát sinh, những ký ức cô từng cho là đẹp đẽ
giờ đây lại trở thành trò khôi hài.
Trong mộng, cô cũng nhớ không rõ đó
là đoạn thời gian nào, chỉ mơ hồ nhìn thấy một khung cảnh cô vẫn luôn ở trong
thư viện cho đến khi đóng cửa mới trở về ký túc xá.
Mùa đông ở đế đô quả thật không phải
nơi dành cho người ở, ngày hôm đó từng
cơn gió thổi tới còn kèm cả hạt tuyết. Khoảng cách từ thư viện về chỗ cô ở
không tính là quá xa nhưng khí lạnh làm cho khớp hàm lạnh run, cả người không
ngừng run rẩy.
Ánh đèn của ký túc xá vẫn chưa tắt,
nhưng phạm vi chiếu sáng chỉ không đến hai mét, khi cô đang chuẩn bị đẩy cửa đi
vào, đột nhiên phát hiện có người đứng ở gần bức tường.
Ban đêm rét lạnh, những người đứng ở
đó đa phần sẽ dễ dàng bị xem nhẹ, mà sở dĩ cô có thể phát hiện ra người đó có
lẽ là bởi vì những mẫu tàn thuốc nhỏ vô tình lóe sáng vì cơn gió thổi qua, hoặc
có lẽ bởi vì người nọ, là người mà cô vô cùng quen thuộc và chú ý.
Người nọ đứng trong bóng tối đối
diện với cô, một hồi lâu sau, người nọ dập tắt thuốc, đi về phía cô đang đứng.
Bước vào phạm vi của ánh đèn chiếu
sáng, hình ảnh của người nọ cũng dần hiện ra trước mắt cô.
Phan Phùng Khải mặc một bộ đồng phục
bóng chày, ý cười thường ngày vẫn luôn ở trong mắt nhưng nay không còn thấy
nữa, chỉ còn lại một mảnh âm trầm.
Sau khi tới trước mặt cô, anh ta
khom người nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi cô có muốn yêu đương với anh ta hay
không.
Có lẽ là do khí lạnh của mùa đông,
cũng có lẽ là do hút thuốc quá nhiều, giọng nói của anh ta vừa trầm lại vừa
khàn đặc, càng làm cho người ta sinh ra nồng đậm cảm giác không chân thật.
Nhưng có lẽ là do mong mỏi trong
thâm tâm cô quá lớn, trước khi cô kịp hồi thần, cơ thể đã theo bản năng gật đầu
đồng ý.
Anh ta đi tới trước mặt cô: “Gọi một
tiếng “anh” đi.”
Ngón tay đang đặt trên mép sách lại
càng thêm dùng lực nắm chặt, cô theo bản năng kêu một tiếng: “Học trưởng……”
“Em đã nghe ai kêu bạn trai của mình
là học trưởng chưa?” Phan Phùng Khải rũ mắt liếc cô, nhướng mày: “Không kêu
được à?”
Cô lập tức co quắp lên, những quyển
sách đang ôm trong lòng ngực cũng nóng lên như bếp lò, nhưng đồng thời gót chân
lại nhẹ nhõm vô cùng, nhẹ đến mức cả người như là một chiếc khinh khí cầu được
buộc bằng một sợi dây mỏng, chỉ cần thả lỏng là ngay lập tức có thể bay lên
trời.
Vẫn là anh ta lên tiếng phá vỡ tình
trạng xấu hổ hiện tại: “Những người bạn gái trước kia của anh anh kêu gì các cô
ấy đều làm theo, nghe nói em là người ở tỉnh Tô nhỉ, chẳng lẽ tiếng của người
Ngô không có cách xưng hô “anh” sao?”
Lời này rõ ràng là mang đậm khiêu
khích, cô có thể cảm giác được ánh mắt của anh ta dừng trên người mình, cô cảm
thấy mặt mình nóng lên, hai tai đỏ bừng.
Một tiếng “anh” này cuối cùng cô
cũng không có đủ dũng khí hô lên, bởi vì rất mất mặt, cũng bởi vì thời gian hai
người quen biết nhau còn chưa đến một tháng.
Sau này cô đã biết, anh ta cùng mình
ở bên nhau, đều là cố ý làm cho Thang Vũ xem.